Anh chồng bị cột (Shibarareta otto, 1930) (92)
__________________ Kawabata Yasunari - Nguyễn nam Trân dịch
Việc chồng bị vợ mình trói buộc vẫn thường được xem như chuyện chẳng khiến thiên hạ ngạc nhiên.
Tuy nhiên, ở đời, một anh chồng bị vợ, đúng như cách người ta nói, trên thực tế, đã dùng một sợi giây con hay thứ gì giống như thế, cột chân cột tay lại, không phải là chuyện chưa hề xảy ra. Chẳng hạn trường hợp một cô vợ bị bệnh, chân tay không thể cử động được mà anh chồng phụ trách chăm sóc. Nếu cô cứ phải lên tiếng khi cần đánh thức người chồng đang ngủ thì quá nhọc nhằn cho cô. Nhất là có khi cô vợ nằm ngủ một mình trên giường trong khi giường của anh chồng lại đặt xa ra một chút. Làm cách nào để cô vợ đánh thức được chồng giữa đêm hôm? Cách hay nhất là cột cánh tay của hai người lại bằng một sợ giây, có gì thì cô vợ giật nó ra hiệu.
Người vợ trong lúc đau yếu thường hay buồn. Mỗi khi gió thổi làm lá rụng, lúc nằm thấy một cơn ác mộng hay khi nghe tiếng chuột chạy láo nháo, nghĩa là khi nào có chuyện gì dùng được làm cái cớ, là nàng sẽ tìm cách dựng người người chồng dậy trò chuyện. Nội cái việc trong khi nàng không chợp mắt được, bên cạnh anh chàng lại lăn ra ngủ mà thôi, cũng làm cho nàng không ưng ý rồi.
-Độ rày anh làm sao mà có giật giây cũng không cố thức giấc cho em nhờ. Em muốn buộc thêm cái chuông, mà chuông bằng bạc cơ!
Đấy, nàng vừa nghĩ ra được một trò chơi mới. Thế rồi, trong đêm thu khyua khoắt, cái tiếng lúc la lúc lắc của cái chuông bạc mà cô vợ bị bệnh hoạn đeo đẳng này dùng để đánh thức chồng nghe như một thứ âm nhạc buồn thảm làm sao.
Có một cô Ranko cũng đem giây cột lấy chân chồng mình. Thế nhưng tương phản với cái âm nhạc buồn thảm của cái chuông nơi người đàn bà nay đau mai yếu, cô là người đàn bà của một thứ âm nhạc tươi vui, vũ công trình diễn trong một hộp đêm. Khi trời đã thật sự vào thu, hơi lạnh làm cho ngay cả Ranko với tấm thân trang điểm nhưng hầu như trần truồng đang ở giữa đường từ gian phòng sửa soạn của nghệ sĩ và sân khấu, cảm thấy nổi da gà. Thế nhưng chỉ cần ra nhảy một chút theo điệu nhạc Jazz là phấn trắng trên người đã nhễ nhại mồ hôi. Những ai ngắm đôi chân nàng nhảy nhót nhẹ nhàng và sống động như vậy, nào có thể tưởng tượng rằng chúng được cột dính vào một anh chồng. Thực ra, không phải anh chồng cột chân nàng. Chính nàng mới là người cột lấy chân chồng.
Khi cô nàng chạy bay vào gian buồng tắm của căn phòng nơi các nghệ sĩ sửa soạn y trang thì đã 10 giờ đêm. Chuyện về đến nhà trong chung cư lúc thân thể còn giữ ấm hơi nước nóng, tính ra trong mười hôm chỉ được có bốn bận. Sáu hôm kia là phải tập dượt có khi đến hai, ba giờ khuya. Chung cư tuy thuộc khu vực công viên Asakusa, nơi có nhiều căn phòng cho các nghệ sĩ mướn, nhưng theo qui định, đóng cửa trước một giờ sáng.
- Từ cửa sổ tầng ba, có để thòng xuống một sợi giây đó chứ!
Ranko lỡ lời nói như thế trong căn phòng trang điểm dành cho nghệ sĩ.
- Sợi giây ấy cột vào chân ổng. Hễ dưới này tui giật thì ổng thức dậy dùm cho.
- Ủa, vậy ổng không phải là “sợi giây” (himo) thật hay sao?
(Trong tiếng Nhật), sợi giây (himo) còn có nghĩa là người sống bám vào đàn bà).
- Nè, chị Ranko! Chị có biết điều chị nói ra tai hại lắm không? Nguy hiểm thiệt đó! Lỡ như có ai đó giật giây mà người trên kia nửa tỉnh nửa mơ, tưởng là Ranko mà mở cửa ra thì cơ sự sẽ ra sao? Đầu óc để như vậy, có khi kẻ gian lên tới tận lầu ba rồi mình cũng còn chưa biết là mở cửa lầm đó nghe! Để tui thử làm coi ra sao. Chụp được chuyện hay quá nghe ta!
Bạn đồng nghiệp trong phòng trang điểm trêu chọc Ranko kiểu đó là hãy còn khá chứ kẹt hơn nữa là khi sự bí mật về sợi giây lọt vào tai tụi du đãng. Không biết kiếm đâu ra mấy vé mời, chúng nó tụ tập thành một đám ở hàng ghế trên lầu hai, làm như thể nghề nghiệp của chúng là đến đó để gọi ơi ới tên các cô đang nhảy trên sân khấu. Và chúng là những kẻ tính đi kéo sợi giây của Ranko.
- Nè anh, tối nay không chừng mấy thằng quỷ sứ nó tới nhà mình giật dây đó!
Ranko từ phòng trang điểm nơi làm việc gọi điện thoại về cho chồng. Giọng anh chồng còn ngái ngủ:
- Thiệt sao? Để anh kéo sợi giây lên trước vậy.
- Đừng, anh. Em mới nghĩ ra cách này hay lắm!
Ranko vừa nói vừa tủm tỉm cười.
- Tuy là du côn du kề nhưng lúc em lên sân khấu, tụi nó hay gọi tên để ủng hộ. Chúng quảng cáo cho em, được việc lắm. Em cũng muốn nhân đây cảm ơn chúng. Nếu có gì ăn được như bánh nhân đậu đỏ chẳng hạn thì hay quá! Anh cứ cột nó trên đầu giây cho em. Bề gì bọn này từ sáng đến chiều đã mấy khi được no cơm đâu, thế nào cũng mừng rơn mà! Như vậy, tụi nó mới khen Ranko tốt bụng, dễ thương.
-Được thôi!
Anh chồng vừa ngáp, uể oải trả lời. Một nhà thơ nghèo như anh ta, ngay cả tiền mua bánh cũng không có. Anh nhìn quanh quất trong phòng, chỉ thấy có mỗi một tràng hoa mà người nào đó đã đem đến tặng Ranko.
Giờ đây phải xem thử có phải trong cái “đạo” của nhóm thanh niên du đãng này, phong cách coi được hoa đáng vui mừng hơn là được bánh hãy còn tồn tại hay không đây![10]
Cả bọn láu lỉnh vừa nhịn cười, vừa giật mạnh sợi dây thòng xuống từ phòng Ranko. Chúng nó cảm thấy sợi dây sao mà nhẹ hều. Một bọc gói bằng giấy báo bỗng rơi ập xuống. Ôi chao, khi nhìn lên thì khung cửa sổ bằng kính của căn phòng trên lầu ba vẫn đóng im ỉm. Mở bọc giấy báo ra, chúng nhận ra chỉ toàn hoa là hoa. Thì ra đó là những đóa hoa giả mà anh chồng của Ranko đã bứt tuột ra từ tràng hoa. Cả bọn cùng nhau bật tiếng kêu lên một lượt.
- Học đòi làm sang hở ta!
- Trình diễn kiểu mới hay sao chớ! Đáng nể quá đó nghe.
- Ngày mai tụi mình đem hoa này ném lên sân khấu cho Ranko nó biết.
Mỗi cậu trong đám tự gắn trên ngực mình một đóa hoa rồi thồn đầy hoa vào trong ống tay áo và rút lui khỏi chỗ đó.
-Ê tụi bay, biết đâu chẳng là trò chơi cắc cớ gì của con nhỏ Ranko đây?
- Sao nói vậy được. Chắc chắn con nhỏ hãy còn ở đằng rạp.
-Hay chuyện này do thằng chồng bày vẽ ra?
-Thế thì càng vui hơn chứ lỵ!
-Thằng đó hình như trước kia là nhà thơ chi đó!
Nhưng nói gì mặc lòng, đêm hôm sau cả bọn đều đem những đóa hoa đó ném lên sân khấu cho Ranko.
Thế nhưng phần Ranko, một khi đã là nghệ sĩ hành nghề trong khu Asakusa, không phải lúc nào cô cũng về nhà trễ tràng vì chăm lo tập dượt. Nếu có đêm cô cùng đồng nghiệp đi uống rượu ở tiệm đồ nhắm oden Yoshiwara nơi mở đến 3 giờ sáng thì cũng có bữa trong cô lại được khách mời đến tiệm chuyên môn món thịt gà bán suốt đêm ở gần công viên. Bọn thanh niên du đãng từng chứng kiến điều đó. Từ khi nhận được gói hoa, bọn chúng đã trở thành bạn đồng minh của anh chồng Ranko.
-Tụi mình phải trị con Ranko một lần cho tởn. Nghĩa là một đứa kéo thằng chồng ra khỏi nhà. Khi hắn ra ngoài rồi thì mình lên trên gác, lấy hết quần áo son phấn gương lược của nó để vào trong một tay nãi và cột ở đầu giây. Khi con nhỏ Ranko đi uống say về nhà mà giật giây thì cái tay nãi sẽ rớt xuống trước mặt. Nó sẽ hiểu ngay là thằng chồng tỏ ý muốn đuổi vợ ra khỏi nhà. Kế hoạch là như vậy đấy!
Cái đêm mà chúng thành công trong việc thực hiện cái mưu chước ảo diệu đó, một thằng trong bọn đã đứng ra chận ngang đường và nói với Ranko khi cô nàng đang được khách kéo đi đâu đó:
-Sao mà đi ngoại tình như vậy, không sợ thằng chồng nó tống cổ ra khỏi nhà cho à?
- Cảm ơn anh hai khéo lo. Nhưng bề gì, chính em mới là người cột giây trói ông chồng em đó, anh hai ơi.