Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Trả lời
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1387
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi NTL »

*

Tui đang nói cái chi dzậy cà ?
Chời ơi chời... hai cái cẳng chạy ráo riết mà theo hổng kịp cái mỏ ! Thiệt tình nha !
Thì biết là chuyện ghen chớ, nhưng cứ cắm cúi nói rồi hổng nhớ tới đâu nữa lận.
Đọc lợi thi phần làm biếng, phần thiều sức - Có đọc lợi rồi, bảo đảm sẽ cụt hứng xong tắc tiếng luôn.

À... tấm bằng tưởng lục.
Hổng hiểu sao khúc trên là chị Ngô, khúc dưới thành thị Lú. Đúng như ngôn từ thời nớ, y hình phải thị từ đầu tới đuôi nha ôn. Vì đờn bà chưa có đẳng cấp chi dzáo trong xã hội phong kiến lúc này.

Khúc ni mới tá thở nè nha : Hồi đêm có đứa xoa bụng ngó trần nhà rồi cảm khái một câu "... cấp bằng và ra bố cáo toàn Thiên Hạ hầu khuyến khích hậu sanh hở ?.. ôi, lai thêm mấy chục trự đực rựa nữa trong thôn làng sẽ lâm vào hoàn cảnh khốn khó"
Hỏi vậy chớ ám chỉ ai, ám chỉ cái gì, thì nghe cười đểu một tiếng !
Chời ơi chời, cứ tưởng chỉ bắc kỳ mới có kiểu cười nọ, nay té ra bé cái lầm !
Để thủng thẳng tìm cho ra heng, coi ai trong xóm làng mình đã dạy chả - sao nghi ôn vàng quá nha, nếu không thì lại tư ngựa -


*

Chừ phải ráo riết dứt điểm chuyện ghen cho hết heng - hứa hoài cũng ngại miệng.
Như vầy...
Từ nhỏ tới lớn, nghe chuyện ghen miết bổng sanh khắc khoải ưu tư, hổng hiểu sao mấy bà cứ dại dột làm chi vậy. Rồi Lú mới bài bản thảo chương và download liền vào bộ nhớ, cái giao ước cho riêng mình : chết thì chết chớ ghen thì nhứt định hổng ghen.

Nhưng...
À cái nhưng ni nó ly kỳ lắm lận, thành mới có vụ đệ đơn thỉnh nguyện xin cứu xét.
Đơn ngâm tôm đó mấy chục năm rồi. Nội vụ đã chìm vào dĩ vãng xa xôi rồi (tới độ chưa từng một lần nhắc lợi nữa à nha - đứa nào nói láo bà bắn).

Mà hổng nhắc thành quên luôn. Mãi cho tới lần ni thinh không om xòm vụ án giết con vì ghen của kép cardiologist, nên nhớ lợi chuyện xưa rồi dông dài kể, trước mua vui, sau làm nghĩa.
Nghĩa ở đây là nhắc nhở mấy mợ mấy cô cùng thôn nhớ đừng quên (đừng bao giờ quên)... Rằng cái chi của mình có lấy chổi quét ra nó cũng ở lì. Cái chi hổng (hay hổng còn là...) của mình (nữa...) thì a hèm... chưa kịp đi kiếm chổi, nó đã sang số chạy lẹ còn hơn ngựa phi !

Ôi ngựa đã đi dzồi...
Phố xá bên ngoài nếu màu hổng tươi thắm, đương nhiên nó sẽ đi luôn. Nếu ảm đạm tịch liêu, có thể nó kém vui và trở về.
Còn bằng như thiếu sở hụi, nên nha lục lộ, nha điện lực hổng thể chu toàn trách nhiệm, thế là phố xá cúp điện tối thui và đường đi lồi lõm ổ gà. Con ngựa ấy dụng cột điện, gốc cây, lọt mương té giếng hổng chừng, rồi mình mẩy tùm lum thương tích. Ngựa ôm đầu máu lết dzìa, ca vọng cổ 6 câu dài thồng và mùi rệu, rằng nài nhà ơi, ngựa bị dụ dỗ, đâu dè đụng trúng nài dởm, huhu, huhu...

Đám chuyên nghiệp của chuồng nuôi ngựa hẳn biết rõ một điều : luôn luôn "ngựa quen đường cũ".
Con ngựa nào đã đi một bận là y phép gặp dịp sẽ đi thêm, cũng bởi vốn dĩ chúng mang... tánh ngựa !

Ngựa nhà Lú có lẽ cũng chất phác dại khờ, nhưng dzồi... một bữa thinh không thông minh đột xuất, khẩn trương nêu thắc mắc rất là có cơ sở, rằng hổng cho ra đường thì biết phố xá sao đặng, còn cầm bằng cứ ngồi nhà vểnh tai nghe thì thiệt cũng khó tưởng tượng cho ra.

Kết cuộc là chi hở ?
Thì Lú mới mở lượng hải hà, cho ngựa nhà một lời khuyên chơn chánh : Gập dịp cũng nên ra ngoài bát phố cho biết phố xá với người ta. Nếu thấy phố vui có thể đi luôn, còn bằng như phố buồn thì về lại, đừng lo chuyện thay ổ khoá. Nhưng... cơ hội chỉ có một lần, và một lần duy nhứt, the one and only. Liệu đó !
Con ngựa của Lú suy nghĩ một chập rồi tuyên bố ngon ơ : Nhứt định để dành cơ hội nớ cho một dịp xứng đáng.

Rồi cái dịp (tưởng là) xứng đáng ấy lù lù tới.
Cơ hội một lần đã mang ra xài, trên nguyên tắc là coi như hết. Nói vậy có sai hông ?
Thế mà nay con ngựa lại cứ một mực kêu nài, rằng cơ hội ấy phải còn nguyên, bị chưa hề đụng tới.
Vậy là sao ?

*
Make the long story... short !
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 21158
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Hoàng Vân »

NTL đã viết:*...
À... tấm bằng tưởng lục.
Hổng hiểu sao khúc trên là chị Ngô, khúc dưới thành thị Lú. Đúng như ngôn từ thời nớ, y hình phải thị từ đầu tới đuôi nha ôn. Vì đờn bà chưa có đẳng cấp chi dzáo trong xã hội phong kiến lúc này.
...*
dạ .. vì .. a hèm ..
..
khi phóng bảng, đầy thân ái nên viết "chị" Ngô ..
lúc nói lý, tỏ khách quan mới lòi "thị" Lú .. :giggles: ..
..
vậy mà
          
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 21158
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Hoàng Vân »

NTL đã viết:*...
Hỏi vậy chớ ám chỉ ai, ám chỉ cái gì, thì nghe cười đểu một tiếng !
Chời ơi chời, cứ tưởng chỉ bắc kỳ mới có kiểu cười nọ, nay té ra bé cái lầm !
Để thủng thẳng tìm cho ra heng, coi ai trong xóm làng mình đã dạy chả - sao nghi ôn vàng quá nha, nếu không thì lại tư ngựa -
...*
... :lol2: :giggles: :rn4yrlf: ...
          
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 21158
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          

bài chị Lú đầy chất thơ,
nên tui xin phép quote lại cho ra bài ra bản
.. đăng còn ngâm nga .. dí người ta .. :giggles: ..
NTL đã viết:
*...

nên nhớ lợi chuyện xưa rồi dông dài kể,
trước mua vui, sau làm nghĩa.
Nghĩa ở đây là nhắc nhở mấy mợ mấy cô cùng thôn
nhớ đừng quên (đừng bao giờ quên)...
Rằng cái chi của mình có lấy chổi quét ra nó cũng ở lì.
Cái chi hổng (hay hổng còn là...) của mình (nữa...) thì a hèm... chưa kịp đi kiếm chổi,
nó đã sang số chạy lẹ còn hơn ngựa phi !

Ôi ngựa đã đi dzồi...
Phố xá bên ngoài nếu màu hổng tươi thắm, đương nhiên nó sẽ đi luôn.
Nếu ảm đạm tịch liêu, có thể nó kém vui và trở về.
Còn bằng như thiếu sở hụi, nên nha lục lộ, nha điện lực hổng thể chu toàn trách nhiệm,
thế là phố xá cúp điện tối thui và đường đi lồi lõm ổ gà.
Con ngựa ấy dụng cột điện, gốc cây, lọt mương té giếng hổng chừng,
rồi mình mẩy tùm lum thương tích. Ngựa ôm đầu máu lết dzìa,
ca vọng cổ 6 câu dài thồng và mùi rệu,
rằng nài nhà ơi, ngựa bị dụ dỗ,
đâu dè đụng trúng nài dởm, huhu, huhu...

Đám chuyên nghiệp của chuồng nuôi ngựa hẳn biết rõ một điều :
luôn luôn "ngựa quen đường cũ".
Con ngựa nào đã đi một bận là y phép gặp dịp sẽ đi thêm,
cũng bởi vốn dĩ chúng mang... tánh ngựa !

Ngựa nhà Lú có lẽ cũng chất phác dại khờ,
nhưng dzồi... một bữa thinh không thông minh đột xuất,
khẩn trương nêu thắc mắc rất là có cơ sở,
rằng hổng cho ra đường thì biết phố xá sao đặng,
còn cầm bằng cứ ngồi nhà vểnh tai nghe thì thiệt cũng khó tưởng tượng cho ra.

Kết cuộc là chi hở ?
Thì Lú mới mở lượng hải hà,
cho ngựa nhà một lời khuyên chơn chánh :
Gập dịp cũng nên ra ngoài bát phố cho biết phố xá với người ta.
Nếu thấy phố vui có thể đi luôn,
còn bằng như phố buồn thì về lại,
đừng lo chuyện thay ổ khoá.
Nhưng... cơ hội chỉ có một lần,
và một lần duy nhứt, the one and only. Liệu đó !
Con ngựa của Lú suy nghĩ một chập rồi tuyên bố ngon ơ :
Nhứt định để dành cơ hội nớ
cho một dịp xứng đáng.

Rồi cái dịp (tưởng là) xứng đáng ấy lù lù tới.
Cơ hội một lần đã mang ra xài, trên nguyên tắc là coi như hết. Nói vậy có sai hông ?
Thế mà nay con ngựa lại cứ một mực kêu nài,
rằng cơ hội ấy phải còn nguyên, bị chưa hề đụng tới.

Vậy là sao ?

*
... :flwrhrts: ...

          
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1387
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi NTL »

*

Trăng sao gì nữa chời..
Ngựa xuống phố đi bát cho biết phố biết phường, màu hồng hổng thấy, màu xám cũng không, đường không cúp điện, cũng không ổ gà.
Cái xui xẻo duy nhứt là tại mấy ngả tư, đèn dường cháy bóng ráo nạo !
Con ngựa hổng cách chi sang đường nổi, bị xưa rày luật đi đường nó tôn trọng nghiêm minh hổng dám sơ sẩy, sợ phú lít cho ăn giấy phạt.
Đứng một chập thì chán, bèn lần về, về trước cả giờ giới nghiêm !

*

Ngựa đi miệt mài dám hai tuần lễ hổng ít. Hồi về nhà lại túi bụi làm bù cho thiên hạ, thành có lẽ cũng vất vả, mặt mủi xuống sắc tiêu điều, ngồi đâu ngủ đó, ngó tội nghiệp hết sức !

Sau đó, Lú hỏi ngựa : Chừ tính sao, có muốn đi luôn hông đậng còn tính tiếp. Con ngựa nhảy nhỏm : Không, không đi nữa.
Lại hỏi tiếp : Vậy có muốn khăn gói về việt-nam bát phố với em không, đậng còn soạn hoa ly tiếp ? Ngựa lại la làng : Thôi đừng xúi dại, đi một lần, nhớ tới chết. Lú nói : Nhớ tới chết chi cho khổ. Để ra luật sư làm giấy tờ ly dị trước, rồi bảo lãnh em sang cho khỏi nhớ nhung heng - còn hứa sẽ cho hết nhà cửa tiền bạc và nếu thích luôn cả con cái nữa chớ (cái ni hổng hề gian dối) - Ngựa thất kinh, biến sắc : em đang nói thiệt hay nói dỡn. À, tánh Lú vốn lì lợm, nói là nói thiệt, ngựa biết vậy nên xìu rìu như bánh phồng nhúng nước.
Hù một chập cũng tội nghiệp nên thôi hổng hù nữa.

Một bữa ông bà nội sang thăm nhà, bà nội kêu con dâu ra dạy khôn : Đừng để thẳng tay hòm chìa khoá nữa nha con, cũng may gập đứa ngu đần nên gia đạo mới còn yên, chớ gập đứa tinh ma thì chẳng những mất chồng mà tiền cũng hổng còn xu teng dính túi.
Lú trả lời bà như dzầy (nghe kỹ nè nha) : Nếu có tiếc chỉ nên tiếc người, nhưng người mất chưa chắc đả tiếc thì tiếc chi tiền.
Má chồng nghe vậy chỉ còn nước thở dài ngao ngán (rồi căn me dùm con dâu tiếp) !

Chuyện tới đó là xong, là êm re luôn. Vui vẻ cả làng.
Y hình một hai năm sau, tình cờ chi đó, tướng công mần thỉnh nguyện, xin lại cái cơ hội thiệt ra chưa kịp xài. Lú nói hổng xài mất ráng chịu, nhưng có hứa sẽ xét sau, mà rồi cũng quên luôn.
Tối qua được bác NH và O tơ binh vực, tướng công nhắc lại thỉnh nguyện cũ. Lú nghe bác NH và O tơ nói, ngẫm nghĩ một chập thấy đúng chớ hổng sai nha, thành nếu cúp luôn ngó bộ cũng hổng fair, nên hồi hôm lại ân cần xóa án cho tướng công rồi - nghĩa là mọi việc y chang từ đầu, như dịp ấy chưa từng xảy đến.

Hết chuyện.
Few...
Ai có nước, cho Lú miếng...

*
Last edited by NTL on Thứ tư 17/02/16 09:55, edited 1 time in total.
Make the long story... short !
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 21158
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          

có ngay .. có ngay ..




:flwrhrts:

          
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 21158
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          

... tặng chị Lú
....:giggles:......



[/audio]
Ngựa phi
NTL - HV


:flower:

          
Hình đại diện
Bạch Vân
Bài viết: 5507
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 19:19
Gender:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Bạch Vân »

          
chào anh chị Ngô & all :)

Đêm qua em nghe xong "ngựa phi" do con "ngựa nản chân bon" nhà em diễn đọc , rồi dạo net thấy bài " Sơ vơ " đem về ghẹo anh Ngô xíu :giggles: , già ba tri nhà em có máu ngựa nên đọc bài chị viết là y như rà trúng đài :lol:

Kể chị & cả nhà nghe cho vui, em cũng cho ngựa đó cơ hội một mình ghé thăm nhà bạn gái cũ, mà lúc đó ỏng ẹo "thôi anh chả anh chả ", ổng đợi đến lúc lái xe trên đường đi về, đòi quành xe lại để chạy ngang nhà người xưa, lúc đó em mới nổi khùng nói "em xuống xe và em đi máy bay về trước , anh message địa chỉ em sẽ gủi vali quần áo của anh lại đó cho tiện việc sổ sách ! " :lol2:


          
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1387
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi NTL »

*

Ôn ơi ôn.
Cám ơn bài đọc, hai đứa cười vỡ bụng luôn.
Con ngựa biểu... phi như vầy thiệt là phi nước đại.
haha..

Sau khi học hỏi từ kinh nghiệm bản thân, thì Lú rặn ra bài viết ni - hổng nhớ viết năm nào nữa lận -
Bài ni được đi hai kỳ, trong một tờ báo bán thập niên 90 - Và y hình nó là bài viết đầu tiên, the very 1st one, của Lú tại web bên kia thì phải - Báo ni, như tất cả các báo bán khác, đã bị báo chợ đè bẹp chết ngắc -
Lú dán lại vô đây giúp dzui lối xóm heng. Sự thiệt 100% luôn, hổng cắt xén phóng đại chi ráo.

Sự thiệt cái nữa là...a hèm...
Có lời khuyên thêm, khuyên bổ túc, cho hết thảy mấy trự đực rựa trong thôn như sau : Nghe chi chớ tin vội heng. Vì rằng... lắm khi nói vậy chớ chưa chắc đã có vậy.

Rằng... thì mà là...
Lú đã từng nghe và thấy rất nhiều rồi, bà hứa cứ nói thiệt sẽ bỏ qua (cái kiểu chứng tỏ lòng thành sẽ được ân xá), rằng... bà hổng ghen, chỉ tò mò vậy thôi. Chừng ông xưng tội ra, thì... trời ơi trời... lâu lâu có màn da diết, chì chiết, nhiếc móc, nặng nhẹ, triền miên, và vô tận, rất là khiếp đảm. Thậm chí tới nỗi... người ngoài còn mủi lòng, thương cảm tên tội đồ, mới kéo đứa tội phạm dại dột nớ ra một góc, biểu nó từ nay có chi cứ chối biến đi (giả như nó chỉ tính ăn uống giải lao giữa giờ), thành thật quá, trong trường hợp ni, thiệt là hổng có lợi !
Nhớ đó nha. Chớ có dại - và dại thêm nữa -

* * *
Nói với các chị.
T.N

Một sáng mùa xuân đẹp trời, thinh không xuất hiện trong cuộc đời vốn dĩ phẳng lặng của chị, một mệ hơn hẳn chị, trẻ hơn, đẹp hơn, và ... đắt chồng hơn, lớn bé đủ cả. Ác liệt nhất là nàng lại đang độc thân tại chỗ !
Nàng ôm chầm lấy anh ấy của chị rồi khóc lóc tỉ tê, rằng anh ấy đã là mối tình thầm kín, đầu tiên và duy nhất từ khi nàng hãy còn ... teen, rằng cuộc đời tình ái của nàng sở dĩ thăng trầm khốn khó cũng chỉ vì trái tim nàng đã gởi trọn cho anh ấy mất rồi !

Má ơi, chị tính sao đây ?

a. Chị dao động tinh thần, hoang mang cùng cực, rồi quyết định ... leo lên bàn thờ cho gọn.

b. Chị chạy ù đi thăm bà Bích-Ngọc, bà Hạnh-Phước làm màn chỉnh trang nhan sắc, sơn phết dung nhan.

c. Chị lăn đùng ra ăn vạ, bế quan tỏa cảng chưa đủ, chị còn thẩm vấn anh ấy liên tục, cẩn thận hơn chị thuê thám tử tư bám sát anh ấy 24/24 cho ăn chắc.

d. Chị lôi sổ nhà băng ra, mỗi ngày dùng kính lúp xăm xoi, có chi không minh bạch chị bèn làm màn khủng bố tinh thần, hăm he mời anh ấy đi chơi chỗ khác.

e. Chị làm Hoạn-Thư tân thời, dùng khổ nhục kế, niềm nở rước nàng vào nhà, sau đó gọi điện thoại nặc danh báo Interpol, báo FBI, rằng nàng có liên hệ với đường dây của anh Năm Cam, trùm ma túy VN, hoặc chắc ăn hơn, nàng là thành viên của nhóm khủng bố Al Qaeda đang âm mưu giật sập cầu Golden Gate.

*

Vì là multiple choice, chị có quyền chọn nhiều câu một lúc. Nhưng ... chọn cách nào thì chị cũng hố mà thôi.
Sau đây là lời bàn đề của bình loạn gia TN :

- Thứ nhất, chị leo lên bàn thờ :
Anh ấy sẽ ôm quan tài có chị nằm ngay đơ ở trỏng mà khóc than thương tiếc, dám anh ấy còn biểu diễn màn nhảy xổ xuống huyệt lúc hạ áo quan. Dĩ nhiên những người đưa chị tới nơi an nghỉ cuối cùng chẳng ai nỡ để anh ấy làm chuyện đó. Rồi thì ... hạ hồi phân giải. Xét cho cùng chỉ có chị là thiệt thôi, vì rằng nằm (nghe tiếng dế ru ơ hờ) ở chốn đìu hiu đó coi bộ vừa lạnh lại vừa buồn ... thấy mẹ.

- Thứ nhì, chị đi gặp bà Bích Ngọc bà Hạnh Phước để ... tune up :
Cách này chỉ tạm thời trước mắt mà chưa chắc đã lâu dài và khả quan. Đào thải là luật tự nhiên, các cơ quan bộ phận trên người ở tuổi chúng ta coi bộ đã rệu, đã hết tính đàn hồi cần phải có. Cắt xén thêm bớt gì đi nữa cũng chỉ được vài ba tháng là đâu lại hoàn đó, chẳng lẽ cứ cắt mãi thêm mãi à. Da thịt người chớ có phải plastic đâu. Với lại, nếu anh ấy lăng xăng vì thích trẻ thích đẹp thì cô ta sẽ không phải là người sau cùng của anh ấy, xin chị nhớ cho như thế.

- Thứ ba, chị phong tỏa cấm vận và chơi trò thám tử :
Má ơi, chị đang làm chi đó ? Nếu thuộc thành phần tư sản mại bản, tiền bạc rủng rỉnh, anh ấy đi đầu tư chỗ khác thì chị sẽ ... sạch vốn như chơi ! Còn cái trò thẩm vấn theo dõi nó chỉ có ở các trại tập trung cải tạo của CS, chơi trò đó chị sẽ làm anh ấy bạc nhược tinh thần và thể chất, anh ấy sẽ là một xác chết mà biết thở, đi vật vờ cạnh chị giữa chốn đông người. Chưa kể, con giun xéo mãi cũng quằn, một ngày đẹp trời anh ấy sẽ làm thiệt cho bõ ghét !

- Thứ tư, chị kiểm soát tiền bạc và lâu lâu lại có màn dọa dọn va-li :
Tiền và người, cái mất mát nào sẽ làm chị đau đớn hơn ? Nếu phải chọn thì chị chọn chi ? Người mình thường nói của đi thay người. Nếu hết tiền mà còn anh ấy, cả hồn lẫn xác, có phải vẫn hơn là còn tiền nhưng xác hồn đã đi ráo trọi hay không ? Ngay cả xác còn đó nhưng hồn đã biệt tăm thì cũng kể như tiêu. Trường hợp chị chọn tiền mà xăng-phú chuyện hồn xác của anh ấy thì chị chỉ yêu tiền thôi, chị đâu có yêu gì anh ấy. Còn chuyện khủng bố hăm doạ dọn va-li thì rất có thể một bữa xấu trời, anh ấy sẽ tự làm lấy va-li mà không khiến tới chị.

- Thứ năm, chị loại đối thủ bằng khổ nhục kế :
Cái này kẹt lắm nha, Interpol FBI là những cơ quan thẩm vấn điều tra chuyên nghiệp, chỉ cần ba chục giây là họ sẽ tìm ra đáp số, trong cái đáp số này chắc chắn có chị ngồi nhà đá, nhẩn nha bóc 1-2 quyển lịch hoặc lặng lẽ bên thềm đếm lá rơi. Xin chị chớ dại !

Nói năng dông dài thế là để đi tới một kết luận :
Bất cứ chuyện gì không vui xảy ra, bởi chị và con chị là cái cột nhà của anh ấy (chị là cái, cháu là cột), nơi chốn anh ấy trở về để được thương yêu, nên nếu có chi thì trách nhiệm hoàn toàn là ở chị. Cột là cái sườn nhà, chống đỡ mái nhà che mưa che gió, chị chống yếu xìu, mưa gió nhẹ hìu mà nhà đã xập, thế thì chị trách ai ? Lẽ ra chị còn phải đấm ngực đọc kinh cáo mình, ăn năn tội với anh ấy là khác, vì rằng hoặc chị đã không yêu anh ấy hoặc chị yêu nhưng đã yêu ... không đúng cách !

Một ông đầy kinh nghiệm, sắm được căn nhà có tới hai cái cột, đã định nghĩa tình yêu như sau : Yêu là có bổn phận đem hạnh phúc đến cho người mình yêu, làm họ nẩy nở sung mãn về tinh thần lẫn thể chất.
Ông rộn ràng với cái cột lớn (yêu như thế mới là yêu đúng cách), nồng nàn với cái cột nhỏ (trẻ như thế, hơ hớ như thế, lấy ai chẳng được). Sang tới đây, cả ba chung sống hòa bình mãi tới khi ông lại lôi tình yêu ra lý luận để đòi dựng thêm cái cột thứ ba, vì theo ông thế chân vạc mới là thế cân bằng bền nhất !
Tới đây thì có chiến tranh giữa ông và Cột nhỏ. Cột lớn đóng vai Liên hiệp quốc phân xử mãi không xong, tình trạng căng thẳng y chang Huê-Kỳ và Irak, Cột lớn chán quá bèn có màn xuống tóc, rời bỏ chiến trường đẫm máu để nương náu chốn thiền môn.
Chuyện tới đây vẫn chưa ngã ngũ, có tin gì mới tui sẽ báo cáo sau.

Vậy chứ trong ba người, đố chị, ai đáng thương nhất ?
Ai cũng đáng thương hết, nhưng thương nhất là ông chồng. Trai năm thê bảy thiếp, ông được giáo dục thế (và thành khẩn tin thế), chuyện thêm bát thêm đũa của ông tất nhiên nó bình thường, giống như ta ra quán uống ly cà phê, thấy ngon, bèn bưng cả bình lẫn phin về cho gọn việc sổ sách. Ngài tổng thống đã cho phép ông uống cà phê, nay ông muốn uống trà tàu, tại sao ngài thủ tướng lại nhất định phản đối, thế là không dân chủ, là ... vi hiến ! Nói như ông không phải vô lý và thiếu cơ sở. Đúng mà không được làm, ông đáng thương quá đi chớ !

Trở lại trường hợp đầu tiên, nàng ôm chầm lấy chồng chị.
Thì đã sao mà chị phải ầm ĩ lên như thế ! Chị đã trái rành rành cả lý lẫn tình. Trước hết là lý, ủa, nàng đến trước chị cơ mà ! Còn tình thì ... ôm là quyền của nàng, anh ấy có vội vàng vòng tay ôm lại hay không mới thành chuyện. Chưa kể dám nàng bị viêm cánh viêm cẳng hổng chừng, nên ngay chuyện bắt tay bắt chân, anh ấy còn hổng khoái, nói chi tới chuyện ... ôm đáp lễ. (Ai muốn biết viêm cánh viêm cẳng là chi xin tìm hỏi các quan đốc Việt)

Giả dụ anh ấy lịch sự có thừa, ga lăng cho phải phép kẻo nàng buồn, sơ sơ chút đỉnh vậy mà, thì đã sao, ơ hay !
Ăn cơm nhà mãi cũng ớn, cho dù tài nội trợ của chị đã nức tiếng đồn, nếu anh ấy mò ra tiệm kêu tô mì thì chị khỏi mất công nấu nướng và dọn dẹp, càng khoẻ chứ sao ! Với lại ra tiệm chưa chắc là đã để ăn, lắm khi anh ấy chỉ đi ... dòm thực đơn, rồi lại về ăn cơm nhà, vừa đỡ tốn, vừa lành (vì ít dầu mỡ và bột ngọt) lại vừa hợp khẩu vị. Gì đi nữa thì cũng chỉ có lợi cho chị mà thôi.

Có lắm khi chị đã vô ý nên cơm lúc khê khét, lúc sượng trân. Mà anh ấy thì chỉ thích cơm thôi. Thế nên cho dù thức ăn chị làm có ngon cách mấy, bữa ăn cũng đã thành vô vị. Rồi anh ấy kém vui, bèn theo bè bạn đi uống cà phê hay uống trà tàu, tệ hơn dám anh ấy còn uống cả rượu. Lỗi đó đâu phải tự anh ấy, tự việc bếp núc của chị không chu tất, thế sao lại trách anh ấy nhỉ ?
Trường hợp anh ấy lăng xăng cái kiểu ‘nam vô tửu như kỳ vô ... viagra’ thì chị lại càng yên chí lớn, vì rằng sự nghiệp điền kinh cử tạ của anh ấy đang trên đường kết thúc, lễ bế mạc chỉ là một tương lai rất thật gần, bởi trong lãnh vực thể thao, doping không bao giờ có chỗ đứng !

Ngẫm nghĩ cho cùng, sau khi dòm qua dòm lại dòm trước dòm sau, người chồng Việt có lẽ là người đàn ông tốt nhất thế giới về chuyện tình nghĩa. Một ngoại lệ, tuy hiếm, là anh ấy ưa trò quyền anh, chơi rất thường xuyên, xuất sắc và chuyên nghiệp. Nếu thế thì chắc chắn cái bình bông pha-lê có tên gọi là tình-nghĩa, đang trưng bầy sang trọng trong phòng khách nhà chị, than ơi, nó đã lủng từ khuya rồi, từ ngay trong trận so găng đầu tiên lận, nếu chị còn cứ cố mua hoa về cắm thì đừng than thở tại sao ! Và má ơi, theo tui, chị đáng bị nọc ra đánh đòn rồi sau đó đáng bị phú lít bắt bỏ bót !

*

Căn bản của vấn đề thiệt ra là gì ?
Hà hà, là chị có ... máu hoạn thư chút đỉnh chứ còn chi nữa. Mà chút đỉnh thì cũng ... người ta thường tình thôi, hổng có mới kỳ cục khó hiểu. Kẹt cái (lắm khi) chị ghen lãng xẹc, hoặc (ít khi) chị ghen đúng nhưng ghen thiếu tổ chức !

Vậy chứ ghen nó là chi ?
Tự điển tâm lý nói thế này : Ghen là một tình cảm bi quan hỗn loạn về mất mát, nó chứng tỏ sự thiếu lòng tin về chính mình và thiếu hiểu biết về đối tượng (tức cái đứa đang cứ chực bưng gọn ... đĩa cơm sườn của chị). Vì hỗn loạn nên lắm khi chị bị quáng gà, nghĩa là con gà của chị còn đứng nguyên trong chuồng mà chị đã hốt hoảng ồn ào la lối chuyện ... chuồng trống !

Nói như thế thì mỗi lần ghen, dù đúng hay sai, là chị đã bị hao hụt ít nhiều, là chị đã để tâm hồn và thể chất mẻ đi một miếng vì cái chuyện thiệt ra chưa đáng hay không đáng thành chuyện !
Nghe tui cắt nghĩa đây : Chưa đáng bởi thông thường, anh ấy đi rồi sẽ về, trừ khi về không đặng vì chị đã kêu người thay luôn ổ khóa. Không đáng vì, tệ hơn, anh ấy đi lâu và dám đi luôn hổng chừng. Thì cũng tốt thôi, giữ sao nổi người đã không thích ở, chị hãy thong thả để-trở cư-tang và cúng vong để linh hồn anh ấy sớm siêu thoát, bởi trở về bằng hồn ma bóng quế thì cũng chẳng vui gì, còn vướng chân vướng cẳng chị thêm là khác!

Trong Thánh kinh những người đi lạc tìm ra lối về thường được ca tụng hơn là người ở trong nhà, và vì thế, không bao giờ có thể đi lạc. Thậm chí Chúa còn biểu phải trải thảm đỏ và mổ trâu bò để liên hoan linh đình mệt nghỉ, vì ... đây là con chiên đã mất nay tìm thấy lại (và thấy nguyên con) ! Chúa nói thế mà chị còn cãi sao ? Chỉ có điều ... nếu cứ đi, cứ đón, và cứ ăn uống hoài kiểu này dám có màn bội thực ! Tùy chị đó thôi, đã thích nuôi gia thú thì phải cố, hay chị đổi chương trình nuôi thứ khác xem sao.

Trở lại chuyện tình nghĩa của người đàn ông Việt, như đã nói ở trên, cho dù đi đâu làm gì, thì anh ấy cũng sẽ trở về và ở lại, trừ khi chị đã không còn kiên nhẫn nên nhất định tống anh ấy ra khỏi cửa. Hoặc chị quyết định vì anh ấy ăn phở và uống cà phê sữa nên chị cũng phải ra tiệm ăn mì và uống đậu đỏ bánh lọt. Thế nhưng thi đua ăn nhậu cho bằng các anh có vẻ không phải là thói nết của người phụ nữ Việt chúng ta, tui thiệt lòng tin như thế.

*

Mà tại sao chị em ra ngoại quốc rồi lại hay nói chuyện bình đẳng bình quyền dữ dzậy trời ? Bộ hồi đó tới giờ hổng bình sao, và nếu không thì chị ở đâu, chiếu trên hay chiếu dưới ? Nói rằng chị đã thụ động phải ngồi nín thinh ở chiếu dưới, thì có vẻ như chị đang vừa đánh trống vừa ăn cướp, nghĩa là chị chơi trò cả vú lấp miệng anh ấy, la làng để được đứng trên bàn thờ chung với ... tổ tiên.

Nói có sách mách có chứng đàng hoàng :
- Ai là đảng, lãnh đạo mọi chuyện trong ngoài, anh ấy ha ?
- Ai là nhân dân, làm chủ mọi công việc vốn dĩ nặng nhọc (sửa xe, thay ổ điện, thay ống nước ...), chị ha ?
- Và trên nhất hết : Ai là nhà nước, quản lý khâu phát lương cho anh ấy bằng chính tiền của anh ấy, con chị ha ?

Thế thì bình ở cái chỗ nào ? Và càng không thể bình nổi khi mà tiền chị xài trong việc mua hột xoàn là tiền vốn để dành, còn tiền anh ấy xài trong việc lai rai cà phê trà tầu lại là tiền vứt qua cửa sổ. Tiền dùng trong cả hai trường hợp đều có mục đích chung là đem lại sảng khoái tinh thần lẫn thể chất cho người xài nó, thế sao việc chị tiêu thì hợp lý và có ích lợi mà việc anh ấy tiêu thì lại phung phí và ... phạm pháp ? Vậy bình ở cái chỗ nào ?

Chị kể lể công lao đã đẻ và nuôi con cho anh ấy ha ?
Nếu chị không thích thì có bao nhiêu người đã và đang sẵn sàng để làm dùm chị việc đó.
Còn buông anh ấy ra chị cũng có khối ha ? Chị có đùa không ? Bài tính xác suất để tìm người kế thừa anh ấy chắc chắn không cao, nếu không muốn nói là ... vô nghiệm !
Trừ khi chị nói để mà nói, nói linh tinh cho sướng cái miệng, chứ còn tin vào đó, dù chỉ một hai phần trăm thì, than ơi, óc tưởng tượng của chị quả là phong phú dồi dào !

Nay ở quốc ngoại, chị ra ngoài bắt chước đòi bình quyền. Ôi quả là dại dột !
Bình quyền là cái gì cũng phải chia hai, hoặc chia theo một tỉ lệ cân xứng 50-50, 60-40, 70-30. Gì đi nữa thì chị cũng mất quyền ‘làm chủ’ theo luật bất thành văn mà tự nhiên chị đang có sẵn. Còn màn giải phóng phụ nữ nữa trời ạ ! Đây chỉ là hư chiêu, để những người đàn bà kêu gào chuyện giải phóng hợp thức hóa thành tích của họ, để những người đàn ông lăng xăng và lăng nhăng, vô tội vạ tính chuyện ... hit and run. Sợ rằng, tới một lúc chị bình tâm ngồi xuống, ngó tới ngó lui, thì đã quá trễ để lùi lại mà tâm hồn không thảm thương chuyện méo mó trầy sát !

*

Nói nãy giờ e là chuyện sách vở lý thuyết. Chuyện nhà hai ba cột coi bộ chưa xong. Nhưng chuyện sau đây thì bảo đảm có thiệt chăm phần chăm :
Cả Đẫn đối với vợ vốn có hiếu một lòng. Rồi thinh không có màn ôm lãng xẹc. Đẫn bối rối mới thú thiệt để vợ ... gỡ rối tơ lòng.
Vợ Đẫn chạy sang nhờ tui mách nước. Sau màn phân tích tổng hợp, VC nó kêu bằng điều nghiên sự cố, tui mới Gia Cát Khổng Minh để vợ Đẫn cứ thế mà làm.
Trước hết, vợ để Đẫn thong thả chuyện tham quan thành phố suốt tuần lễ nàng ở lại. Tới khi nàng về, vợ lại còn cho phép Đẫn mang theo lương thực đi tiễn năm ngày đường.
Chuyện này mới ác liệt : lúc soạn va-li cho Đẫn, vợ cẩn thận nhét vô đó năm cái áo tơi, phòng khi mưa gió trở trời, mỗi ngày Đẫn bận một cái.

Đẫn đi năm bữa trở về, có hao mòn chi không rõ, nhưng vợ Đẫn thì lại có lời. Lúc rỡ va-li, áo tơi nàng đếm tới ... sáu cái lận (?)
Bữa tình cờ họp tổ, tui kéo Đẫn ra một góc bắt thành khẩn khai báo, nhưng Đẫn cứ trước sau như một, rằng không biết tại sao, rằng hay vì nó cất công nấu nướng dọn bữa mà mình hổng nếm, nên nó giận nó làm thế để vu oan giá hoạ cho mình chăng ?
Đẫn nói thế có tin được hay không, tui tò mò hết sức. Còn vợ Đẫn thì tỉnh bơ cười ruồi : Đã có phép thì ăn uống hay không là quyền của Đẫn, có mắc mớ chi tới nàng mà phải thắc mắc ! Wow, trong tương lai nếu ai cũng như vợ Đẫn thế giới chắc sẽ hoà bình to, rồi thì chuyện tu thân tề gia trị quốc sẽ là đồ bỏ hết !

Kết :
Bài ni tui viết cho một hội có tên Hội Ái Hữu Đờn Ông (không hề sợ vợ).
Nghe đồn hội qui tụ toàn những bậc thức giả nhìn rất xa và hiểu rất rộng !
Khi Nam Quyền được binh vực dữ dội như tinh thần bài viết này, thì đám đờn ông của Hội đúng ra phải thỏa mãn hả hê mới là chuyện bình thường. Thế nhưng ... sự việc tiên liệu y hình đã không xảy ra !

Nghe nói khi nhận được bài này thì tất cả ban chấp hành của hội đã họp hành khẩn trương tới mấy ngày lận.
Sau khi tham khảo ý kiến chung thì họ biểu tui rằng họ ... rét quá ! (Sướng thì có sướng đấy, nhưng run thì cứ run !)
Rồi họ lịch sự mời tui đem bài đi đăng chỗ khác, bên Hội Ái Hữu Đờn Bà chẳng hạn.

Hội Ái Hữu Đờn Bà thì y hình hổng có vì thiệt tình không cần thiết phải có !.
Thoạt tiên tui có chưng hửng chút đỉnh, sau ngẫm nghĩ lại thấy chuyện rét mướt của họ cũng là hợp hoàn cảnh.
Ngó bộ thời gian chưa dủ chín muồi để các dân tộc nhược tiểu vùng lên chống áp bức.
Thôi thì cứ để họ, các bậc thức giả nhìn rất xa và hiểu rất rộng ấy, thong thả mà suy nghĩ chuyện đời !


*
Make the long story... short !
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 21158
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Hoàng Vân »

NTL đã viết:*....
Sự thiệt cái nữa là...a hèm...
Có lời khuyên thêm, khuyên bổ túc, cho hết thảy mấy trự đực rựa trong thôn như sau : Nghe chi chớ tin vội heng. Vì rằng... lắm khi nói vậy chớ chưa chắc đã có vậy.

Rằng... thì mà là...
Lú đã từng nghe và thấy rất nhiều rồi, bà hứa cứ nói thiệt sẽ bỏ qua (cái kiểu chứng tỏ lòng thành sẽ được ân xá), rằng... bà hổng ghen, chỉ tò mò vậy thôi. Chừng ông xưng tội ra, thì... trời ơi trời... lâu lâu có màn da diết, chì chiết, nhiếc móc, nặng nhẹ, triền miên, và vô tận, rất là khiếp đảm. Thậm chí tới nỗi... người ngoài còn mủi lòng, thương cảm tên tội đồ, mới kéo đứa tội phạm dại dột nớ ra một góc, biểu nó từ nay có chi cứ chối biến đi (giả như nó chỉ tính ăn uống giải lao giữa giờ), thành thật quá, trong trường hợp ni, thiệt là hổng có lợi !
Nhớ đó nha. Chớ có dại - và dại thêm nữa -

...*


:giggles:


          
Trả lời

Quay về “Giải trí”