CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI VIỆT KIỀU...XIN ĐỪNG ĂN CÓ NHẬN VƠ ***
- Chúng tôi là công dân "Mỹ" gốc "Việt Nam"
- Không phải công dân của "Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Vịt Cộng"
(Gởi đảng Vịt Cộng và bọn Vịt Gian)
Chúng tôi không phải Việt Kiều
Mà là tị nạn đã liều năm xưa
Vượt biên đấy và vừa lập nghiệp
Bộ đảng quên, quên thiệt đấy à ???
Vượt Biên vì ghét cộng tà
Khinh bày khuyển mã, tìm ra nước ngoài
Cốt xa đảng, xa loài lang sói
Tay giết người miệng nói yêu thương
Dã tâm, gian dối, lật lường
Gây bao thảm cảnh thê lương khắp miền
Chính đảng tạo triền miên thống khổ
Đảng cưỡi lưng, bóp cổ đồng bào
Đảng không nhớ chúng tôi sao ?
Kẻ thù của đảng năm nào đấy thôi !!!
Xưa, đảng chửi chúng tôi đĩ điếm
Lũ côn đồ theo liếm ngoại bang
Ma cô, bọn giặc cờ vàng
Tàn dư Mỹ Ngụy rõ ràng, nhớ chăng ?
Nay đảng lại nhập nhằng lật lọng
Gọi chúng tôi trịnh trọng: "Việt Kiều" !
Vịt Kìu giúp đảng lắm chiêu
Giúp moi chất xám, giúp khều đô la
Giúp kinh tài nhiệt thành xây đảng
Nuôi đảng bền, vàng bạc đầy rương
Đảng sai tuyên vận bốn phương
Giỏi màn vu chụp, rành đường đâm hông
Vịt kìu ấy đảng trồng khắp chỗ
Sống vật vờ đầu ngõ, cuối mương
Vịt kìu áo gấm khoe hương
Rằng yêu chủ nghĩa là thương quê nhà
Kìu loại ấy sơn hà có nát
Chẳng hề chi, miễn đảng sống đời
Cần gì tổ quốc, cơ ngơi
Vịt Kìu và đảng chung chơi ván bài !!!
Còn Tị Nạn thì ai cũng hận
Bọn giặc Hồ tán tận lương tâm
Giết lầm, cộng chẳng tha lầm
Bao người dân Việt âm thầm chết oan
Bốn mươi năm hung tàn cướp nước
Tám mươi năm bạo ngược giết người
Núi sông đảng đã xé tơi
Đổi cho Trung cộng giữ ngôi ác quyền
Bởi đảng thế dân hiền mới chán
Mới vượt biên tị nạn nước người
Đi mười nào đến đủ mười ?
Kẻ tay hải tặc người nơi biển sầu
Ai sống sót bắt đầu xây dựng
Sau bao năm chịu đựng nhọc nhằn
Cháu con danh toại công thành
Bản thân nay tạm an lành thảnh thơi
Thì đảng lại gọi mời "thân ái"
Gọi mà không ái ngại "Việt Kiều" !
Tuyệt vời, khen đảng tung chiêu
"Việt Kiều" tiếng gọi thân yêu hết mình !
Nhưng này nhé, Ba Đình chớ vội
Gom Vượt Biên chung với Vịt Kìu
Vượt Biên chẳng thể nào yêu
Cái bầy Vịt cộng, Vịt kiều, Vịt gian!
Đảng đừng mãi mưu toan bịp bợm
Vượt Biên nay kinh tởm Ba Đình
Hôm qua đảng chửi tận tình
Bữa nay đảng lại cung nghinh đón mời
Xưa, xoen xoét chửi người đĩ điếm
Lũ côn đồ, theo liếm ngoại bang
Nay ai là kẻ điếm đàng ?
Ngậm đô la Mỹ, đảng đang liếm gì ???
Ngôn ngữ đảng nói thì đạo đức
Nhưng hành vi phản phúc, đảo điên
Nghe đây, Tị Nạn, Vượt Biên
Không là đối tượng đảng viên: Vịt Kìu !!!
Ngô Minh Hằng
***
Chúng Tôi Không Là Việt Kiều..."Xin đừng ăn có, nhận bừa" ***
Năm ngoái, một cô du sinh Việt Nam theo học chương trình tiến sĩ ở Hoa Kỳ phỏng vấn tôi cho luận án của cô ấy với đề tài: Cách nào để chính quyền Việt Nam đến với Việt kiều ở Mỹ.
“Trước hết hãy ngưng gọi chúng tôi là Việt kiều,” tôi trả lời.
Thấy cô ấy lúng túng, tôi giải thích: “Chúng tôi là công dân Mỹ gốc Việt, không phải công dân của Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.”
Chính quyền Việt Nam muốn xem người Việt ở hải ngoại là công dân Việt mang “hộ chiếu” nước ngoài.
Cứ xem thái độ của Ông Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang của họ thì rõ. Khi gặp Tổng Thống Mỹ Barack Obama ở Toà Bạch Ốc hồi tháng 7 năm ngoái, Ông Sang cảm ơn chính phủ Mỹ đã chăm lo cho các người Việt ở Hoa Kỳ. Đây là lời cám ơn không đúng cương vị. Chính phủ Mỹ lo cho dân Mỹ là việc đương nhiên; hà cớ gì Ông Sang cảm ơn nếu không là muốn nhận vơ chúng tôi là dân của ông ấy?
Nhận vơ như vậy không ổn, vì nhiều lý do.
Trước hết, rất nhiều người chưa hề một ngày là công dân của nhà nước cộng sản Việt Nam: những người ngoài Bắc di cư vào Nam trước khi đảng cộng sản lập ra Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, và những người trong Nam bỏ nước ra đi trước khi đảng cộng sản ấy xâm chiếm miền Nam.
Kế đến là những người bỏ nước đi tị nạn. Theo định nghĩa của Liên Hiệp Quốc, tị nạn có nghĩa từ bỏ sự bảo vệ của chế độ cầm quyền ở quốc gia nguyên quán. Theo nguyên tắc này, khi chúng ta đang xin hay còn mang quy chế tị nạn mà đặt chân về Việt Nam, dù chỉ để thăm gia đình, thì xem như tự đặt mình trở lại dưới sự bảo vệ của chế độ cầm quyền và sẽ tự động mất tư cách tị nạn. Pháp áp dụng đúng nguyên tắc này trong khi một số quốc gia khác thì nhân nhượng hơn.
Dù không thuộc các thành phần trên, một khi giơ tay tuyên thệ nhập quốc tịch Hoa Kỳ, mỗi người trong chúng tôi đã chính thức từ bỏ quốc tịch Việt Nam. Trước luật pháp Hoa Kỳ, chúng tôi là công dân Mỹ chứ không là công dân của Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Cô sinh viên tiến sĩ xem chừng hiểu ra câu trả lời: “Chúng tôi không là Việt kiều. Chúng tôi là người Mỹ gốc Việt,.”
Tôi giải thích thêm: “Cái gốc Việt ấy cho phép chúng tôi lên tiếng về các vi phạm nhân quyền và một số vấn đế khác nữa ở Việt Nam. Chúng tôi có thân nhân bị đàn áp. Chúng tôi có tài sản bị cưỡng chiếm. Đó là những vấn đề quyền lợi của công dân Mỹ, khi bị xâm phạm thì chính quyền Mỹ có nhiệm vụ can thiệp. Hơn nữa, chúng tôi có sự hiểu biết sâu sắc về hiện tình xã hội Việt Nam để giúp cho sự can thiệp ấy đạt hiệu quả.”
Nói đi thì cũng phải nói lại. Khi nhà nước cộng sản Việt Nam nhận vơ thì lỗi của họ chỉ có phân nửa. Phân nửa còn lại là lỗi của chúng ta.
Gần đây, cộng đồng Việt ở vùng Hoa Thịnh Đốn xôn xao về cuộc phỏng vấn video của một người Việt bị chặn ở phi trường, không được nhập cảnh, khi về thăm nhà ở Việt Nam. Cuộc tranh luận đã bỏ sót một yếu tố quan trọng: Cả hai phía của cuộc tranh luận đứng trên cương vị Việt kiều hay trên cương vị công dân Mỹ?
Khi công dân Mỹ bị gây khó dễ ở phi trường, thì người ấy dứt khoát đòi liên lạc với toà lãnh sự Mỹ ở Việt Nam; nếu bị công an câu lưu “làm việc” thì người ấy tuyệt nhiên không hợp tác cho đến khi đã nói chuyện được với toà lãnh sự Mỹ; nếu bị tống tiền, chèn ép bởi giới chức chính quyền Việt Nam thì cũng báo ngay cho toà lãnh sự Mỹ. Khi về lại Hoa Kỳ thì nạn nhân phải báo động ngay với Bộ Ngoại Giao.
Chính quyền Mỹ có nhiệm vụ bảo vệ công dân Mỹ. Khi nhận được nhiều báo cáo từ các công dân Mỹ bị sách nhiễu, thì chính quyền Mỹ sẽ phải đặt vấn đề với phía Việt Nam.
Nhà nước Việt Nam có dám đối xử tệ với những công dân Mỹ khác đâu, mà chỉ sách nhiễu người Mỹ gốc Việt. Chẳng qua chúng ta cho phép họ làm vậy. Lỗi ấy là của chúng ta.
Thành ra, muốn khẳng định “chúng tôi không là Việt kiều” với nhà nước Việt Nam thì trước hết chúng ta phải tự nhủ và nhắc nhở lẫn nhau: “Chúng ta không là Việt kiều”. Khi người người trong chúng ta ý thức điều này và hành xử đúng cương vị thìnhà nước Việt Nam sẽ phải thay đổi theo. Tôi tin là vậy.
TS Nguyễn Đình Thắng