*
Chúc muộn.
Hồi hôm đưa con nhỏ ra phi trường. Nó là đứa cuối cùng rời nhà sau lễ. Trở lợi những ngày bình thường nhưng gian nhà im ắng hẳn, làm như trẻ con đã mang theo chúng tất cả những nỗi vui.
Hai vợ chồng ngó nhau một chập, cái tướng công rủ xuống phố ngắm đèn “fête de lumière” ở Quartier des Spectacles.
Fête de Lumière ni hổng dính dáng chi tới ngày lễ ánh sáng, tức lễ ba vua ráo chọi.
Y hình tại cái xứ mênh mông tuyết này, người ta đã chế ra nhiều loại lễ cho mùa đông bớt buồn tẻ.
Fẽte de lumière kéo dài từ cuối tháng 12 sang tới lễ ba vua đầu tháng giêng. Sau lễ ba vua (hay lễ ánh sáng) thì ngày sẽ từ từ dài ra cho tới spring equinox cuối tháng ba.
Tui chưa từng đi lễ ánh sáng bao giờ thành nghe rủ cũng bùi tai. Tướng công nói “bữa nay trời ấm đi cho biết một lần, quartier des spectacles ngay sở làm, đậu xe rồi đi bộ cũng tiện”. Dè đâu, trời hại đứa bất nhơn (còn ai nữa), trời ấm thiệt nhưng âm u và rất nhiều gió, chưa kể đường cấm lung tung vì là lúc nha lục lộ thành phố thanh toán các núi tuyết gom lợi từ bữa có bão. Và do ấm nên trơn, nhứt là ở những con dốc, thấy xe người ta rồ ga leo lên rồi tụt xuống, rồi leo rồi tụt … ngó bắt lạnh cẳng luôn.
Hai đứa đi trong quartier, người trẻ le que vài mống chơi cầu tuột xít đu có gắn neon sáng rỡ, người già hổng thấy (trừ tụi tui), lòng vòng một chập thì thấm lạnh rồi về. Trên đường tính ghé Ramados đớp gà portuguese với khoai chiên rưới sốt, nhưng kiếm hổng ra chỗ đậu xe. Về tới nhà bới cơm nguội chan canh spinach nấu tôm thịt nóng hổi, kèm cá salmon kho tộ, mát từ miệng mát xuống luôn tới củ tỉ - thì có nói dzồi, cái miệng tui lóng rày chỉ hạp với đồ việt !
Ăn uống xong mới mở còm piu tưa đọc vớ vẫn cho vui, xui xẻo sao đụng trúng một đám bạn nét đang cãi nhau như mổ bò vì bất đồng chi đó. Rồi thinh không nhớ những người quen thân sơ trong nét, xong sanh dạ bùi ngùi...
Bạn nét nên hổng ai biết ai ráo ngoài cái tên. Nếu mình để ý theo họ, có thể đoán ra phái tánh, tuổi tác và thường khi còn cả hoàn cảnh gia đình, sở thích..v.v.
Bạn nét với ta, y chang mây trên trời, hợp đó rồi tan đó. Như ta, họ là những hành khách trên cùng toa xe, đi với ta một đoạn đường chung, rỉ rả chuyện vãn, những câu chuyện đầu cua tai nheo, rồi tới trạm xuống thì chia tay. Lắm khi xe đông khách chen lấn quá, hay ngừng lẹ quá, lại còn chẳng kịp nói với nhau lời chào từ biệt.
Thảng hoậc ta đi lại con đường, ngang những ga xe cũ, rồi nhớ họ và có ý ngóng chờ, nhưng người xưa nay biền biệt. Nhớ thương, bồi hồi, băn khoăn thì thiệt là hổng có - ta còn bấn xúc xích mà “tập trung. tư tưởng” đặng lên đúng chuyến và xuống đúng ga, đời sống vốn ào ào, sểnh ra là lạc đường ngay. Nhưng rồi… những lúc rảnh rang như trong dịp lễ tết bây giờ, thinh không ta nhớ tới họ, những người đã đi cùng ta một đỗi đường, xong tự hỏi bây giờ họ ra sao, làm gì, có nhớ tới ta như ta đang nhớ tới họ.
Thiệt sự hổng ai nhớ bạn nét tới độ phải đi tìm. Bạn nét là bạn chỉ nên gặp trong nét, rồi thôi !
Tui vốn yếu nhơn đức tin với các loại tình nét, ngay cả tình bạn. Tui đã đủ lớn đủ già để nhận ra một điều, rằng tâm tánh con người thay đổi như chong chóng. "Trước sau như một" vốn có đó, nhưng chỉ nhứt thời, thành tui sanh hồ nghi chính mình, hồ nghi cái tâm của mình, hổng biết nó hay dở ra sao. Những bận mình tốt có thiệt là tâm tốt, hay cũng chỉ để che mắt thế gian cốt lấy tiếng - còn hồi mình xấu lại “tại bị thì mà là” bào chữa, và chữa hổng xong liền giả bộ cúi mặt rớm lệ hổng chừng, thành khẩn xin xám hối… cho có. Mắt thế gian che còn đặng, huống chi là… mắt nét !
Nghĩ vậy rồi thì sanh lòng mơ hồ, rằng cái đứa sau màn hình đang trò chuyện dễ thương với ta, hổng biết có dễ thương thiệt hông. Hổng biết có tốt với anh em cha mẹ bạn bè quanh nó ngoài đời (là những người nó phải dễ thương vì đây đạo đức bổn phận cần phải có). Rồi sang mơi sang mốt, hổng biết nó sẽ còn dễ thương nữa hết ?
Nét là chỗ người ta có thể ngó vào xong viết sách tâm lý, bàn luận tùm lum về đủ vấn đề.
Người ta vào nét :
- để tìm bạn bốn phương, cái kiểu “nếu hạp sẽ tiến xa”,
- để xả stress xả xú páp những rối rắm nội tâm không thể xả đậng ngoài đời (sợ bị gõ phù mỏ)
- để vấn kế (VC kêu bằng tư vấn) những chuyện không thể vấn được cùng người thân quen vì không tiện. v.v.
Nét còn là chỗ để “dương bẫy săn mồi” trong những mục đích hổng thể làm hay không dám làm ngoài đời (sợ lính bắt).
Đại khái… xã hội nét là xã hội mọi việc đều mơ màng không căn cơ xứ sở. Mãi cho tới khi thành viên của nó sáng ra là coi như đi đoong ít nhiều, về thời gian, về tình cảm mình đã lỡ đầu tư trong trỏng. Thất vọng về bạn nét thấy hoài hà. Trong một chừng mực nào đó, loai thất vọng ni hổng sanh “hiệu ứng”, nặng đã không, mà nhẹ cũng không luôn. Y chang kiểu vui cũng cười mà buồn cũng cười, nên nếu thất vọng thì nhướng nhẹ chơn mày cái rồi hạ xuống, xong quên ráo ngay tắp lự. Đây là thái độ cần phải có của thành viên nét.
Nên bước vào nét với lòng nhẹ nhàng, hổng kỳ vọng chi ráo hết từ bất cứ ai (thì tui nè). Vì rằng… ta còn hổng tin được chính ta thì ngu chi mà tin đứa khác cho thêm dzắc dzối - thì cái đứa đứng sau màn hình không chơn dung, không họ tên ấy (cũng tui luôn) -
Rồi… những người bước vào nét với trái tim ngây thơ chơn chánh, nếu chẳng may ra có chuyện không vui xảy đến, hẳn cũng ít nhiều sứt mẻ trầy sát tấm lòng - Xong lăng xăng và lăng quăng đấm ngực, trách thiên hạ thì ít, nhưng trách mình nhiều hơn, self-esteem cái đùng tụt xuống!
Tội chi vậy hở giời, hỡi các bạn nét ! Nét là chỗ phải vui, phải tạo ra niềm vui. Nếu vào nét mà thắc thỏm ấm ức hoang mang, vào nét cốt để thoả mãn ego trong chiều hướng self-centered thì thiệt hổng đáng. Năng lượng ấy nên bảo toàn dùng vào những lúc khác dịp khác, ngó bộ thông minh hơn.
Làm khổ mình thì quá dại. Làm khổ người, rồi điên tiết chúng uýnh hội đồng thiệt thân, cho dù là uýnh… keyboard online, nét sẽ bôc khói và tai thiên hạ sẽ mệt !
Who-ever you are, where-ever you are…
All my best wishes for a very happy new year.
2022/02/21.