Đợi - Matsu - Dazai Osamu

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 21158
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Đợi - Matsu - Dazai Osamu

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           





    Đợi
    _____________________________________
    Nguyên tác Matsu của Dazai Osamu
    (待つ - 太宰 治)
    Dương Thị Tuyết Minh (Quỳnh Chi) dịch





    Ngày ngày tôi đi đón người ở một ga xép ấy trên đường tàu hàng tỉnh. Đón một người chẳng biết là ai.

    Tôi đi chợ xong, ra về, thế nào cũng ghé vào nhà ga, buông mình ngồi xuống chiếc ghế dài lạnh ngắt trong ga, đặt chiếc làn đi chợ lên đùi, lơ đãng đưa mắt nhìn về phía cửa soát vé. Cứ mỗi lần có chuyến tàu xuôi ngược nào cập tới sân ga, cửa các toa tàu nhả ra những người là người rầm rập tiến ra cửa soát vé, sắc mặt ai nấy đều hầm hầm như giận dữ, họ chìa chiếc vé đi tàu tháng hay đưa vé cho người thu vé, sau đó xồng xộc bước thẳng tới mà chẳng thèm nhìn ngang liếc dọc, lướt qua trước chiếc ghế dài nơi tôi đang ngồi, ra tới quảng trường trước nhà ga, rồi mỗi người một ngả tản mác đi các nơi. Tôi ngồi thẫn thờ lơ đãng. Có ai đó sẽ mỉm cười bắt chuyện với tôi. Ối, thế thì sợ lắm. Ôi, không được đâu. Trống ngực tôi đánh thình thình. Chỉ mới nghĩ thế, tôi đã thấy rợn cả người như bị giội gáo nước lạnh vào sống lưng, muốn nghẹn thở rồi. Tuy thế mà rốt cuộc là tôi vẫn đợi một ai đó. Không hiểu ngày ngày tôi đến ngồi đây để đợi ai. Người nào mới được chứ ? Không, không chừng tôi đợi đây không phải là đợi người cũng nên. Tôi vẫn không thích người ta cơ mà. Không, đúng ra là tôi sợ người ta. Khi gặp người ta và chào hỏi chiếu lệ cho có những điều thực lòng chẳng muốn nói như " Độ này có gì lạ không ạ ?", "Trời lạnh rồi nhỉ ", tôi cảm thấy khổ sở như thể mình là kẻ giả dối chưa từng có trên đời này, muốn chết đi được. Và người kia cũng lại hết sức thận trọng tìm câu gì đó vô thưởng vô phạt để lấy lòng tôi, hoặc họ giả vờ góp ý một cách trịnh trọng, tôi sẽ phải nghe người ta nói để rồi thấy buồn cho sự nghi kỵ nhỏ nhen của họ, thấy tình đời mà chán chết đi được. Con người ta ở đời này chung quy chỉ những lo chào hỏi khách sáo, lo giữ kẽ gờm nhau, để rồi bên nào cũng hao tâm tổn trí, cứ như thế mãi suốt đời sao ? Tôi sợ gặp người ta lắm. Vì thế, chỉ trừ phi có chuyện gì ghê lắm, còn thì chẳng bao giờ tôi lại tự mình đến chơi nhà bè bạn bao giờ. Ở nhà, chỉ có hai mẹ con với nhau, lặng lẽ ngồi đan lát là tôi cảm thấy dễ chịu nhất. Thế nhưng đến lúc thế chiến bùng nổ, tình hình chung quanh trở nên hết sức căng thẳng, chẳng lẽ một mình tôi vẫn cứ hàng ngày thơ thẩn ở nhà mãi thì cũng cảm thấy như là mình đang làm điều gì không phải, thấy trong lòng không yên, thấp thỏm bồn chồn. Tâm trạng của tôi là muốn xả thân ra làm việc gì đó trực tiếp giúp ích cho đời. Tôi không còn tự tin để cứ sống theo cách của mình lâu nay nữa.

    Thế nhưng, tuy nghĩ mình không thể lặng lẽ ở yên trong nhà mãi, tôi bèn đi ra đường, xong tôi lại chẳng có chỗ nào để tới. Tôi bèn đi chợ, rồi trên đường về ghé lại nhà ga, thẫn thờ ngồi xuống chiếc ghế dài lạnh lẽo ở đấy, vừa mong đợi có ai đó bỗng hiện ra với mình, đồng thời lại hãi hùng chỉ sợ lỡ ai đó hiện ra thật thì sẽ lúng túng chẳng biết phải làm sao. Nhưng nếu người ấy hiện ra thì cũng đành vậy, tôi sẽ dâng cả đời mình cho người đó. Tôi bằng lòng hầu như chấp nhận số phận đã an bài như thế, và còn tưởng tượng ra những chuyện không đâu, ngổn ngang trăm mối trong lòng đến muốn nghẹn thở được. Tôi như người mộng du giữa ban ngày, chẳng biết là mình còn sống hay đã chết, dường như đã mất hết cả tự tin. Người qua kẻ lại trước nhà ga như thuộc về một nơi nào thật xa xôi, ở tận đầu đằng kia của chiếc kính vạn hoa nhìn ngược, một thế giới hoang vắng cô liêu. Ôi, Không biết là tôi đang đợi cái gì đây ? Biết đâu, tôi là thứ con gái mất nết cũng không chừng. Không chừng, tuy bảo rằng từ khi thế chiến bùng nổ, thấy hoang mang làm sao ấy nên muốn xả thân làm việc gì giúp ích chỉ là nói điêu, tình thật chỉ là viện ra một cái cớ đàng hoàng như thế hòng thực hiện những điều hoang tưởng nông nổi của mình. Biết đâu là tôi đang rắp tâm chờ đợi một dịp may cũng không chừng. Ngồi ở đây thế này, ngoài mặt thẩn thờ lơ đãng thế mà biết đâu trong đầu đang lởn vởn nhen nhóm những toan tính xấu xa.

    Không biết tôi đang đợi ai đây ? Không có gì có hình thù rõ rệt cho tôi đợi, mà chỉ có một cái gì ấy thật mù mờ. Tuy thế, tôi vẫn đợi. Từ khi thế chiến bùng nổ, ngày lại ngày đi chợ về tôi lại ghé vào nhà ga, ngồi trên chiếc ghế dài lạnh lẽo này mà đợi. Có ai đó, một người nào đó sẽ mỉm cười, lên tiếng bắt chuyện với tôi. Ôi, tôi thấy sợ. Ối, không được đâu. Tôi đợi nhưng mà không phải là người đâu. Nhưng thế thì tôi đợi gì đây. Tôi đợi ai thế nhỉ. Chồng ư ? Không phải. Người yêu ư ?Không phải ạ. Bạn à ? Đâu có. Tiền bạc ư ? Đời nào ! Hồn ma à ? Ối ! Ghê quá !

    Tôi đợi một cái gì êm ả, tươi sáng, tuyệt vời. Tôi cũng không biết là cái gì nữa cơ. Ví dụ một cái gì như mùa xuân. Ồ không, không phải thế. Lá non. Tháng năm. Nước trong vắt dưới ruộng lúa mì. Cũng không hẳn là thế. Ôi, thế nhưng mà tôi vẫn đợi đấy. Tôi vẫn đợi với lòng rạo rực. Giòng người lũ lượt lướt qua trước mắt tôi. Người tôi đợi không phải là người này, cũng không phải là người kia. Tôi vẫn tay cầm chiếc làn đi chợ, lòng thổn thức run rẩy tha thiết đợi chờ. Xin người đừng quên tôi nhé. Xin hãy nhớ dùm cho rằng có một người con gái tuổi đôi mươi, trên môi chẳng có nụ cười, vẫn ngày ngày đến ga chờ đón người. Tôi cố tình không cho người biết tên nhà ga xép ấy. Nhưng dù tôi không cho biết, một ngày nào đó, người cũng sẽ trông thấy tôi mà.





    Nguyên tác : Matsu, Dazai Osamu, 1942
    Dịch bởi: Dương Thị Tuyết Minh (Quỳnh Chi) (24/1/2009)



Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 21158
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: Đợi

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           


    待つ

    太宰治





     省線のその小さい駅に、私は毎日、人をお迎えにまいります。誰とも、わからぬ人を迎えに。

     市場で買い物をして、その帰りには、かならず駅に立ち寄って駅の冷いベンチに腰をおろし、買い物籠を膝に乗せ、ぼんやり改札口を見ているのです。上り下りの電車がホームに到着するごとに、たくさんの人が電車の戸口から吐き出され、どやどや改札口にやって来て、一様に怒っているような顔をして、パスを出したり、切符を手渡したり、それから、そそくさと脇目も振らず歩いて、私の坐っているベンチの前を通り駅前の広場に出て、そうして思い思いの方向に散って行く。私は、ぼんやり坐っています。誰か、ひとり、笑って私に声を掛ける。おお、こわい。ああ、困る。胸が、どきどきする。考えただけでも、背中に冷水をかけられたように、ぞっとして、息いきがつまる。けれども私は、やっぱり誰かを待っているのです。いったい私は、毎日ここに坐って、誰を待っているのでしょう。どんな人を? いいえ、私の待っているものは、人間でないかも知れない。私は、人間をきらいです。いいえ、こわいのです。人と顔を合せて、お変りありませんか、寒くなりました、などと言いたくもない挨拶を、いい加減に言っていると、なんだか、自分ほどの嘘つきが世界中にいないような苦しい気持になって、死にたくなります。そうしてまた、相手の人も、むやみに私を警戒して、当らずさわらずのお世辞やら、もったいぶった嘘の感想などを述べて、私はそれを聞いて、相手の人のけちな用心深さが悲しく、いよいよ世の中がいやでいやでたまらなくなります。世の中の人というものは、お互い、こわばった挨拶をして、用心して、そうしてお互いに疲れて、一生を送るものなのでしょうか。私は、人に逢うのが、いやなのです。だから私は、よほどの事でもない限り、私のほうからお友達の所へ遊びに行く事などは致しませんでした。家にいて、母と二人きりで黙って縫物をしていると、一ばん楽らくな気持でした。けれども、いよいよ大戦争がはじまって、周囲がひどく緊張してまいりましてからは、私だけが家で毎日ぼんやりしているのが大変わるい事のような気がして来て、何だか不安で、ちっとも落ちつかなくなりました。身を粉にして働いて、直接に、お役に立ちたい気持なのです。私は、私の今までの生活に、自信を失ってしまったのです。

     家に黙って坐って居られない思いで、けれども、外に出てみたところで、私には行くところが、どこにもありません。買い物をして、その帰りには、駅に立ち寄って、ぼんやり駅の冷いベンチに腰かけているのです。どなたか、ひょいと現われたら! という期待と、ああ、現われたら困る、どうしようという恐怖と、でも現われた時には仕方が無い、その人に私のいのちを差し上げよう、私の運がその時きまってしまうのだというような、あきらめに似た覚悟と、その他さまざまのけしからぬ空想などが、異様にからみ合って、胸が一ぱいになり窒息するほどくるしくなります。生きているのか、死んでいるのか、わからぬような、白昼の夢を見ているような、なんだか頼りない気持になって、駅前の、人の往来の有様も、望遠鏡を逆に覗いたみたいに、小さく遠く思われて、世界がシンとなってしまうのです。ああ、私はいったい、何を待っているのでしょう。ひょっとしたら、私は大変みだらな女なのかも知れない。大戦争がはじまって、何だか不安で、身を粉にして働いて、お役に立ちたいというのは嘘で、本当は、そんな立派そうな口実を設けて、自身の軽はずみな空想を実現しようと、何かしら、よい機会をねらっているのかも知れない。ここに、こうして坐って、ぼんやりした顔をしているけれども、胸の中では、不埒ふらちな計画がちろちろ燃えているような気もする。

     いったい、私は、誰を待っているのだろう。はっきりした形のものは何もない。ただ、もやもやしている。けれども、私は待っている。大戦争がはじまってからは、毎日、毎日、お買い物の帰りには駅に立ち寄り、この冷いベンチに腰をかけて、待っている。誰か、ひとり、笑って私に声を掛ける。おお、こわい。ああ、困る。私の待っているのは、あなたでない。それではいったい、私は誰を待っているのだろう。旦那さま。ちがう。恋人。ちがいます。お友達。いやだ。お金。まさか。亡霊。おお、いやだ。

     もっとなごやかな、ぱっと明るい、素晴らしいもの。なんだか、わからない。たとえば、春のようなもの。いや、ちがう。青葉。五月。麦畑を流れる清水。やっぱり、ちがう。ああ、けれども私は待っているのです。胸を躍おどらせて待っているのだ。眼の前を、ぞろぞろ人が通って行く。あれでもない、これでもない。私は買い物籠をかかえて、こまかく震えながら一心に一心に待っているのだ。私を忘れないで下さいませ。毎日、毎日、駅へお迎えに行っては、むなしく家へ帰って来る二十はたちの娘を笑わずに、どうか覚えて置いて下さいませ。その小さい駅の名は、わざとお教え申しません。お教えせずとも、あなたは、いつか私を見掛ける。


    _____________________



    [youtube][/youtube]



    _____________________

              


              
    Matsu

    Dazai Osamu





    shōsen no sono chīsai eki ni, watashi wa mainichi, hito o omukae ni mairimasu. Dare-tomo, wakaranu hito o mukae ni.

    Ichiba de kaimono o shite, sono kaeri ni wa, kanarazu eki ni tachiyotte eki no hiya i benchi ni koshi o oroshi, kaimono kago o hiza ni nose, bon'yari kaisatsu kuchi o mite iru nodesu. Agarisagari no densha ga hōmu ni tōchaku suru goto ni, takusan no hito ga densha no toguchi kara hakidasa re, doyadoya kaisatsu-guchi ni yattekite, ichiyō ni okotte iru yōna kao o shite, pasu o dashi tari, kippu o tewatashi tari, sorekara, sosokusa to wakimemofurazu aruite, watashi no suwatte iru benchi no mae o tōri ekimae no hiroba ni dete, sōshite omoiomoi no hōkō ni chitte iku. Watashi wa, bon'yari suwatte imasu. Dare ka, hitori, waratte watashi ni koe o kakeru. Ō, kowai. Ā, komaru. Mune ga, dokidoki suru. Kangaeta dake demo, senaka ni reisui o kake rareta yō ni, zotto shite, iki iki ga tsumaru. Keredomo watashi wa, yappari dareka o matte iru nodesu. Ittai watashi wa, Mainichi koko ni suwatte, dare o matte iru nodeshou. Don'na hito o? Īe, watashi no matte iru mono wa, ningendenai kamo shirenai. Watashi wa, ningen o kiraidesu. Īe, kowai nodesu. Hito to kao o awasete, okawari arimasen ka, samuku narimashita, nado to iitaku mo nai aisatsu o, īkagen ni itte iru to, nandaka, jibun hodo no usotsuki ga sekaijū ni inai yōna kurushī kimochi ni natte, shinitaku narimasu. Sōshite mata, aite no hito mo, muyami ni watashi o keikai shite, atarazu sawarazu no oseji yara, mottaibutta uso no kansō nado o nobete, watashi wa sore o kiite, aite no hito no kechina yōjinbuka-sa ga kanashiku, iyoiyo yononaka ga iyade iyade tamaranaku narimasu. Yononaka no hito to iu mono wa, otagai, kowabatta aisatsu o shite, yōjin shite, sōshite otagai ni tsukarete, isshō o okuru monona nodeshou ka. Watashi wa, hito ni au no ga, iyana nodesu. Dakara watashi wa, yohodo no kotode mo nai kagiri, watashi no hō kara o tomodachi no tokoro e asobi ni iku koto nado wa itashimasendeshita. Ie ni ite, haha to futarikiri de damatte nuimono o shite iru to, ichi ban-raku rakuna kimochideshita. Keredomo, iyoiyo dai sensō ga hajimatte, shūi ga hidoku kinchō shite mairimashite kara wa, watashidake ga ie de mainichi bon'yari shite iru no ga taihen warui koto no yōna ki ga shite kite, nandaka fuande, chittomo ochitsukanaku narimashita. Miwokonishite hataraite, chokusetsu ni, o yakunitachitai kimochina nodesu. Watashi wa, watashi no ima made no seikatsu ni, jishin o ushinatte shimatta nodesu.

    Ie ni damatte suwatte i rarenai omoi de, keredomo,-gai ni dete mita tokoro de, watashiniha iku tokoro ga, dokoni mo arimasen. Kaimono o shite, sono kaeri ni wa,-eki ni tachiyotte, bon'yari-eki no hiya i benchi ni koshikakete iru nodesu. Donata ka, hyoito arawaretara! To iu kitai to, ā, arawaretara komaru,-dōshi-yō to iu kyōfu to, demo arawareta tokiniha shikata ga nai, sono hito ni watashi no inochi o sashiageyou, watashi no un ga sonotoki kimatte shimau noda to iu yōna, akirame ni nita kakugo to, sonota samazama no keshi karanu kūsō nado ga, iyō ni karami atte, mune ga ippai ni nari chissoku suru hodo kurushiku narimasu. Ikite iru no ka, shinde iru no ka, wakaranu yōna, hakuchū no yume o mite iru yōna, nandaka tayorinai kimochi ni natte, ekimae no, hito no ōrai no arisama mo, bōenkyō o gyaku ni nozoita mitai ni, chīsaku tōku omowa rete, sekai ga Shin to natte shimau nodesu. Ā, watashi wa ittai, nani o matte iru nodeshou. Hyottoshitara, watashi wa taihen midarana on'nana no kamo shirenai. Dai sensō ga hajimatte, nandaka fuande, miwokonishite hataraite, o yakunitachitai to iu no wa uso de, hontōwa, son'na rippa-sōna kōjitsu o mōkete, jishin no karuhazumina kūsō o jitsugen shiyou to, nanikashira, yoi kikai o neratte iru no kamo shirenai. Koko ni, kōshite suwatte, bon'yari shita kao o shite irukeredomo, mune no nakade wa, furachi furachina keikaku ga chiro chiro moete iru yōna ki mo suru.

    Ittai, watashi wa, dare o matte iru nodarou. Hakkiri shita katachi no mono wa nani mo nai. Tada, moyamoya shite iru. Keredomo, watashi wa matte iru. Dai sensō ga hajimatte kara wa, Mainichi, Mainichi, o kaimono no kaeri ni wa eki ni tachiyori, kono hiya i benchi ni koshi o kakete, matte iru. Dare ka, hitori, waratte watashi ni koe o kakeru. Ō, kowai. Ā, komaru. Watashi no matte iru no wa, anatadenai. Soredewa ittai, watashihadare o matte iru nodarou. Dan'na-sama. Chigau. Koibito. Chigaimasu. O tomodachi. Iyada. Okane. Masaka. Bōrei. Ō, iyada.

    Motto Nagoya Kana, patto akarui, subarashī mono. Nandaka, wakaranai. Tatoeba, haru no yōna mono. Iya, chigau. Aoba. Gogatsu. Mugibatake o nagareru shimizu. Yappari, chigau. Ā, keredomo watashi wa matte iru nodesu. Mune o Yaku odora sete matte iru noda. Me no mae o, zorozoro hito ga tōtte iku. Are demonai, kore demonai. Watashi wa kaimono kago o kakaete, komakaku furuenagara isshin'ni isshin'ni matte iru noda. Watashi o wasurenaide kudasaimase. Mainichi, Mainichi,-eki e omukae ni itte wa, munashiku ie e kaette kuru nijū hatachi no musume o warawazu ni, dōka oboete oite kudasaimase. Sono chīsai eki no na wa, wazato o oshie mōshimasen. O oshie sezutomo, anata wa, itsuka watashi o mikakeru.



    . :flower:
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 21158
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: Đợi

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           


    Waiting

    太宰治 (Dazai Osamu)

    Translation: karmik





    On a small public railway station, I go out to meet people every day. People I don't know.

    I go shopping at the marketplace, and upon returning, I always stop by the station and sit on the cool bench, I place the shopping basket on my lap, and watch the ticket gate absentmindedly. Trains come and go, and every time a train arrives at the station, many people spill out from the doorway, and they crowd into the ticket gate, each of them looking angry, they take out their passes and hand out their tickets, and single-mindedly hurry forward, passing the bench I'm sitting on, and they go out to the plaza in front of the station, and scatter each to their own directions. I sit absentmindedly. Someone says something to me, laughing. Oh, that's scary. Ah, I'm worried. My pulse races. Even thinking about that felt like cold water spilled down my spine, and shivering, I feel suffocated. But even so, I'm still waiting for someone. I wonder, who on earth am I waiting for, sitting here every day? What kind of a person are they? No, the one I'm waiting for might not be a person. I don't like people. No, I'm scared of them. When meeting people, carelessly saying greetings such as "How are you?" and "It's gotten cold" which I don't even want to say, makes me feel like I'm the biggest liar in the whole world, which is painful and makes me want to die. And so, again, the person I'm talking with becomes unnecessarily wary of me, and utters useless compliments and pompous untruthful thoughts, and listening to that the person's petty watchfulness makes me sad, and I grow to dislike the world even more. Living their life with stiff greetings, precautions, and weariness of each other, is that all humans are? I don't like meeting people. That's why I never went to my friends' places or anything like that unless it was a special occasion. I felt the most at ease when I was alone with my mother at home, both of us sewing silently. However, when the Great War begun and the situation around me became extremely tense, I felt it was very wrong of me to be the only one spending time idly at home, and I became anxious and couldn't calm down for a bit. I wanted to work hard and be useful up-front. I lost my self-confidence towards my life so far.

    I feel I can't just sit silently at home, but that even if I go out, there is nowhere for me to go. I go shopping, and upon returning, I stop by the station, and absentmindedly sit on the station's cool bench. I expect someone to appear suddenly, but ah, I would be troubled if someone appeared, I'd be scared scared and wouldn't know what to do, but I'll have no choice if someone does appear, I'll offer my life to that person, my fortune will be decided that very moment; my preparedness is close to giving up, and that and other outrageous fantasies become bizarrely entangled in my chest, and I feel like I will suffocate. It's a somewhat helpless feeling, like I don't know if I'm alive or dead, like I'm daydreaming, and the people coming and going in front of the station look like I'm watching them through the wrong end of a telescope, they're small and distant, and the world becomes silent. Ah, what on earth am I waiting for? Perhaps I am a terribly impure woman. Becoming somewhat worried and wanting to work hard and be helpful after the Great War started seems like a lie, and in reality I'm just using such a seemingly praiseworthy excuse to seek a good opportunity to realise my own ludicrous fantasies. I'm sitting here like this, looking absentminded, but it also feels like inside me, vicious schemes are firing up.

    Who on earth am I waiting for? Nothing seems clear to me. There's just haze. But I'm waiting. Ever since the Great War begun, every day, every day, upon returning from shopping I'm stopping by the station, sitting on this cool bench, waiting. Someone says something to me, laughing. Oh, that's scary. Ah, I'm worried. You are not the one I'm waiting for. Well then, who on earth am I waiting for? Husband? No. Lover? No. Friend? No thank you. Money? As if. Ghosts? Oh, please no.

    Something more harmonious, brilliant, wonderful. I don't really know. For example, something like spring. No, not spring. Fresh leaves. May. Spring water flowing through fields. No, it's not that after all. Ah, but even so I'm waiting. I'm waiting with excitement. People pass me by in groups. It's not this, it's not that. I carry the shopping basket under my arms and, gently trembling, I'm fervently, intently waiting. Please don't forget me. Please don't laugh, and remember the 20-year-old girl who every single day goes out to meet you at the station in vain, and then goes back home. I will not tell tell you the name of the station. I don't need to tell you, because one day you will find me.




    . :flower:



Trả lời

Quay về “Quỳnh Chi”