- Tuy Hòa tái ngộ
______________________________________tặng Trần Huiền Ân, Võ Tấn Khanh,
Mang Viên Long và Nguyễn Lệ UyênVẫn người xưa vẫn trăng nầynguồn: vanchuongviet.org
Rượu nguyên tiêu cứ rót đầy thâu đêm
Thâm tình còn mấy anh em
Và người rót rượu tay mềm như trăng
Ba mươi năm… ba mươi năm
Vẫn xanh đôi mắt đăm đăm một thời
Nâng cao bao chén rượu mời
Chén buồn hắt xuống ngàn khơi muôn trùng
Chén vui xin cụng môi hồng
Chén mừng chén tủi tạ lòng Trước Sau
Kể gì sáng bể chiều dâu
Tấc-lòng-thiên-cổ bạc đầu chưa yên
Xưa ta đồng hội hoa niên
Ba mươi năm vẫn đồng thuyền, ô hay !
Vẫn tình xưa vẫn đất nầy
Kể chi vật đổi người thay, thắt lòng
Cụng đầu một chén uống chung
Ba trăm năm nữa tương phùng phương nao ?
Phạm ngọc Lư
Phạm ngọc Lư
Tuy Hòa tái ngộ
Re: Phạm ngọc Lư
- Thuyền quyên tậnnguồn: vanchuongviet.org
______________________________________
Nhìn tờ lịch cũ nao nao
Ngày nầy ? tháng nọ ? năm nào em đi
Nghìn trùng chôn một biệt ly
Tấc lòng hoài niệm vẫn nghi ngút chờ
Cầm lên tấm ảnh, ngẩn ngơ
Mắt kia môi nọ bây giờ về đâu ?
Giờ em đổi sắc thay màu
Khói mây ta mượn cơ cầu hình dung
Mấy năm lòng tưởng yên lòng
Ngờ đâu nấm mộ Đào Hồng còn tươi !
Đêm qua xuống gió đông rồi
Tình em trắng tuyết chôn trời viễn phương
Sóng gào chưa nát trùng dương
Đứt lòng chưa hết đoạn trường câu thơ
Tình ơi ! oan uổng trăm tờ
Cháy đi… cháy đến bao giờ tịch không
Cuốn theo má phấn môi hồng
Tàn rơi tro rụng muôn trùng… đành thôi !
Phạm ngọc Lư
1998 - 2003
Vọng tri âm
V ọ n g t r i â m
______________________________________
Ngọn bút ba mươi nămnguồn: vanchuongviet.org
Trầm tư u mặc
Văn chương không tri âm
Chữ nghĩa cùn nhan sắc
Muốn học người xưa
Dốc một hồ trường rót về đông tây nam bắc
Đâu giai nhân mà mơ tái đắc
Đâu tâm giao mà trao tình bút mực ?
Gieo một nỗi lòng
Bốn biển thinh không
Mây trói chân trời
Gió dằn mặt đất
Mượn đỉnh núi cao trú hồn kiêu bạc
Ấp mộng ba ngàn đêm
Thơ hóa thân hoàng hạc
Vỗ cánh xuống trời Nam
Bay qua Lữ Kiều lâu
Bay về Nguyên Minh các
Ôi, con chim trần ai lưu lạc
Bâng khuâng đậu xuống đất lành !
Ly tán hơn vạn ngày
Mừng một giờ tái đắc
Dâu bể bao nhiêu năm
Vẫn uy nghi những tấm lòng son sắt
Ngọn bút từ nay không cô độc
Văn chương một thuở chung tình
Chiều hôm cố xứ
Lên núi một mình
Đọc lại đan tâm
Nhờ núi ký âm
Trông vời thương hải
Đọc tam-thập-niên-tràng-thiên-trường-đoạn
Rót một hồ trường không bao giờ cạn
Kết tinh từ ân sủng văn chương
Lòng bỗng thơm ngọn gió trầm hương…
2004
Phạm ngọc Lư
Vô thanh
V ô t h a n h
______________________________________
Có tiếng ai kêu tên tôi cuối chân trời tiềm thức
Tiếng chim xưa âm vang trong rừng sâu ký ức
Rơi xuống giữa vườn trăng
Lan tỏa trong thinh không
Màu tóc xưa huyền hoặc
Có cánh hoa nào bay ngậm nỗi tàn phai câm nín
Có con bướm đoạn trường kêu không thành tiếng
Lạnh lẽo một màu trăng
Ngan ngát hương sầu đông
Chờ nhau chờ nhau khắc khoải
Có tiếng lòng tôi giữa ngàn khơi sóng vỗ
Tiếng gió qua thành xưa
Tiếng mưa về mái cũ
Mà không còn không bao giờ còn nữa
Một tiếng hoàng uyên !
Muôn thuở tình ta vô ngôn
Một phút đời em dâu bể
Nỗi buồn rơi…
Không rơi thành giọt lệ
Sao vỡ nát lòng tiếng khóc vô thanh !
Phạm ngọc Lư
nguồn: vanchuongviet.org
Trên đèo Bình Đê
Trên đèo Bình Đê
______________________________________Sau 40 năm… nhìn lại và cùng đọc lại
tặng Trần Hoài Thư & Phạm Văn Nhàn
Đứng trên đèo Bình Đê
Ngó về Trường Sơn xanh rờn bất trắc
Trường Sơn im lìm bí mật
Rừng sâu hiểm hóc mưu toan
Âm u triền núi cây đe dọa
Thăm thẳm truông dài lá ngụy trang
Khe suối quanh co nằm mai phục
Gò đống lăm le nuốt đồng bằng
Trời huyên náo bóng mây quần tụ
Mùa khô đang rục rịch mở đường
Đâu đây những bước chân rần rộ
Reo hò vang ngõ ngách xuyên sơn
Tháng tư
Lửa bùng lên đâu chợ
Lửa cháy quanh sông
Lửa vây Hoài Đức
Lửa đốt Bồng Sơn
Người người tan xác giữa đồng
Người người ngã gục bên dòng Lại giang
Người người bỏ thân trên đường chạy loạn
Đôi mắt trừng lên nỗi kinh hoàng
Đôi mắt ngó về đâu chòng chọc
Bốn bề khói lửa mù giăng
Bốn bề binh đao cuồng nộ
Bốn bề đổ nát tan hoang
Chạy mau chạy mau người mẹ Hoài Ân
Quang gánh trên vai chất đầy thống hận
Máu bầm vướng víu bàn chân
Chạy đi chạy đi người chị Hoài Nhơn
Sao cứ nằm ôm con thơ đùm trong tay nải
Máu khô đen khuôn mặt lạc thần
Pháo tràn lan xối xả
Lửa rần rật trên lưng
Chạy về đâu ?
Về đâu… ôi những bước chân vô hồn !
Đứng trên đèo Bình Đê
Ngó về Tam Quan tro than quằn quại
Ngó lại Sa Huỳnh gỗ đá phơi thây
Lơ ngơ dăm ngọn cờ bay
Trên khung nhà cháy trên cây cụt đầu
Còn gì đâu? Chẳng thấy gì đâu !
Bên nầy bên kia níu vai nhau xiêu ngã
Trông xuống trông lên đất trời man rợ
Núi vô tâm và biển lầm lì
Trông kìa,
Tai ương lởn vởn
Sau lớp lớp mây chì
Rợn người nghe tiếng quạ
Xao xác bay về kiếm tử thi
Thôi chẳng còn chi… còn chi mà trông mà ngó
Quê em đâu rồi người em gái nhỏ Tam Quan ?
Quê em nhà cháy hàng hàng
Rừng dừa cụt ngọn khóc oan hồn mình
Em thấy gì người em trai Sa Huỳnh lưu lạc ?
Quê em bây giờ tan tác thê lương
Cờ treo ruộng muối chết ươn
Đua chen khẩu hiệu trên tường nhà xiêu !
Tôi đứng đây giữa chiều
Lặng nghe hơi gió
Như tiếng ai tỉ tê nức nở
Phải tiếng người thịt nát xương tan
Tiếng âm hồn gào thét kêu than
Đêm côi cút giữa đất trời hung bạo
Khuya rét mướt rừng già An Lão
Chiều sụt sùi hang núi Ba Tơ
Nương thân gò mối cồn mồ
Về theo cát bụi bên bờ đìu hiu…
Tôi đứng đây giữa chiều
Ngó về đâu không rợn màu tang tóc
Ngó Nam ngó Bắc nuốt tiếng thở dài
Ai đến Tam Quan thương vay
Ai về Sa Huỳnh khóc mướn ?
Có nghe những oan hồn vất vưởng
Than van trên ngọn cờ bay
Kêu đòi thân thế hình hài
Trăm năm cát bụi miệt mài cơn đau…
1973
Phạm ngọc Lư
Bình Đê là một đường đèo thấp trên Quốc lộ 1 chia ranh giới hai tỉnh Quảng Ngãi và Bình Định.
Các thị trấn Tam Quan và Bồng Sơn ở phía Nam Bình Đê đã tan nát vì binh lửa trong mùa hè 1972.
Còn cửa biển Sa Huỳnh ở phía bắc ngọn đèo nầy thì trở thành một “chiến trường ném binh như vãi đậu” để hai phe tranh giành chiếm đất cắm cờ ngay sau khi Hiệp định Paris 1973 vừa ký kết.nguồn: vanchuongviet.org
Quá giang tự vịnh
- nguồn: luanhoan.net
Q u á g i a n g t ự v ị n h
______________________________________
Sông Hàn, mệt lắm, sông Hàn !
Mai qua chiều lại trưa sang tối về
Đời mòn lăn chậm bánh xe
Áo cơm bải hoải nặng nề lăn theo
Dài chi nhịp nhịp giang kiều
Tha hồ gió ngạo mưa kiêu rách lòng
Đành như hàn sĩ qua sông
Đành như khuê nữ chậm chồng quá giang
Trông ra trời nước mơ màng
Giật mình trẩy khúc gian nan qua cầu
Đoạn trường lăn bánh xe đau
Sông Hàn lạnh sông Hàn sâu… im lìm
Sông nào nước xoáy trong tim ?
Phạm ngọc Lư
2 – 1997
Ngập ngừng trông núi
Ngập ngừng trông núi
______________________________________
Ở lâu bên núi Sơn Trà
Trầm ngâm núi, lững lờ ta, u trầm
Bấm tay Tuất Hợi Tý… Dần
Năm năm ngồi ngắm phong vân khứ hồi
Nhiều khi thấm gió ngàn khơi
Tung hồn lên núi rong chơi tha hồ
Đôi khi nhìn sóng lô nhô
Lòng đang quang tạnh bất ngờ nổi mây
Đôi khi rót chén rượu đầy
Ngập ngừng trông núi… ô hay núi nhìn
Năm năm ba nổi bảy chìm
Ta mơ làm núi đứng im yên hàn
Trầm ngâm, vòi või, hiên ngang
Núi ơi! hồn núi miên man nghĩ gì ?
Phạm ngọc Lư
nguồn: luanhoan.net
Phù dung
P h ù d u n g
______________________________________
Phải em là khách chiêm bao ?
Từ đêm thiên cổ lạc vào đêm nay
Xiêm vàng áo giấy lay bay
Mơn man nét khói đường mây đa tình
Em từ quê quán Vô Minh
Thoát thai cát bụi tái sinh đào hồng
Khuya nay mở quán Phù Dung
Mời ta khai vị sắc lòng phấn hương
Đêm xưa tao ngộ Tầm Dương
Nhận ra dòng dõi đoạn trường với nhau
Khóc cười chung một bể dâu
Tài hoa đồng hội khổ đau đồng thuyền
Phong trần xé áo rách xiêm
Ba đào đắm mộng truân chuyên hớp hồn
Ta chơi vơi giữa sinh tồn
Em chưa thoát nợ phấn son kiếp nào
Đêm nay rượu gởi tình trao
Đề thơ lên cửa chiêm bao, chạnh lòng…
Lạnh dần một quán hư không
Khép dần một đóa phù dung vô hình
Em chìm xuống đáy Vô Minh
Bỏ ta trên bến nhân sinh bàng hoàng
Sương rơi, đêm cạn, quán tàn
Cô đơn vòi või trần gian ta ngồi
Chung quanh vẫn vậy: cuộc đời !
Phạm ngọc Lư
1998 – 2003
nguồn: luanhoan.net
Re: Ngập ngừng trông núi
Đất trích
______________________________________
Mươi lít gạo trộn vài cân muối
Nấu với tình em ăn vẫn ngon
Tình em nước sông Ba đầy bát
Đời ta như nồi trống niêu trơn
Bốn phía rừng xanh mầu nước độc
Đông tây nam bắc núi chận đường
Một lũng đất bằng khu chén nhỏ
Trói chân ta vào chân Trường Sơn
Bó đời ta nửa manh chiếu rách
Đêm nằm mộng lớn nuốt mộng con
Chiêm bao cứ thấy mình mọc cánh
Bay với chim trời ra cố hương
Canh khuya cọp gầm vang núi Lá
Giật mình tưởng ai gọi đầu non
Nằm chi đây, thân tàn đất trích
Chờ ai đây, đói lã chết mòn
Mươi nắm gạo trộn vài vốc muối
Đeo lên vai nặng nghĩa đầy ơn
Mai ta bỏ thân ngoài sạn đạo
Xin tình em một mảnh đất chôn
Củng Sơn, 1971
Phạm ngọc Lư
Trích: Thơ Miền Nam Trong Thời Chiến. tập I, Thư Ấn Quán - 2007.
nguồn: hocxa.com