GỬI "BẠN"
Trước tiên tôi phải xin đính chính:
Tôi xài từ "bạn" vì không kiếm ra được từ nào khác có thể tệ hơn để gọi. Từ "bạn" trong bài biên này đang thật sự bị lạm dụng vì tôi cùng bạn đã chẳng hề bao giờ là "bạn". Và tôi cũng chưa bao giờ coi bạn như một người bạn.
Tựu chung là vì tôi chẳng hề biết bạn!
Câu chuyện bắt đầu từ đâu non một năm trước.
Một ngày, chị Thuỷ - bà chị ruột tôi, đã gửi cho cả nhà coi một cái YouTube video clip đã quay căn nhà thân yêu ở Sài gòn nơi mà gia đình tôi đã được sinh sống trước khi rời nước!
Ôi được coi lại cái hình ảnh của nơi mà mình đã được sinh ra và lớn lên quả thật là rưng rưng cảm xúc.
Bà chị bảo:
- "Clip này là do cô bé fan của Don Hồ quay đó. Cô ta hỏi chị địa chỉ rồi chỉ trong ngày sau là đã có được clip này lồng trong bản nhạc "Về Mái Nhà Xưa"(nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông) mà Đon Hồ đã hát trong một chương trình Paris By Night. Cô ta thích Don Hồ nhưng không dám thổ lộ!"
- "Oh, dễ thương & tội vậy. Đâu chị Thuỷ cho xin Email của cô ta để Dũng cám ơn một tiếng nha."
Và từ cái Email "Cám ơn" rất lịch sự đó, hệ luỵ đã bắt đầu diễn ra!
Những cái Emails bắt đầu dồn tới hàng ngày. Cũng có hơi thắc mắc, nhưng lờ đi vì bận rộn.
Cho tới một ngày nhận được một tin nhắn có cái tít đề: "Sự Im Lặng Của Anh Đã Làm Người Khác Tổn Thương!" thì bắt đầu bực mình.
Trả lời lại, đại khái như:
"Cuộc sống ai cũng bận rộn, không phải lúc nào cũng có thể ngồi trả lời những Email. Tổn thương cái gì? Và tại sao tổn thương? Nghệ sĩ người ta tránh trả lời bởi vì những hệ luỵ về sau như thế này đây..."
Bạn im, bỏ lơ được một ngày xong rồi Email lại dồn tới trở lại như cũ.
Cũng lơ cho qua. Thôi kệ, vô thưởng vô phạt. Để cho muốn nói gì thì nói ...
Cho tới một ngày bạn bắt đầu công kích những người fans khác đã từng đáp trả trên những bài tôi biên. Bạn bảo họ ăn mặc nhà quê, quấn khăn rằn gì gì này nọ, "sến". Trong khi bạn là dân thành phố tự bao giờ đã ăn mặc quần Jeans rách tân thời chi chi đó.
Lúc này thì tôi lại mất bình tĩnh, lại sôi máu.
Trả lời:
"Đi hát bao nhiêu năm, nhận được bao nhiêu thư từ khán giả ái mộ từ đủ mọi tầng lớp, nhưng đây là một bức thư xài từ thô thiển đến cỡ này. Yêu cầu bạn dừng những lá thư như thế này lại.
Nếu bạn muốn giữ quan hệ như người ái mộ với người nghệ sĩ thì còn khả dĩ chấp nhận. Nhưng nếu bạn cứ tiếp tục với những lá thư như thế này thì tôi sẽ BLOCK bạn không do dự!"
Bạn lại im được một hai ngày, sau đó lại trở lại tần xuất như cũ.
Cho tới một ngày đẹp trời, bỗng dưng hứng chí bạn thả một "trái bom nguyên tử" sau khi tôi biên bài "ĐAU HAY KHÔNG ĐAU" post trên trang Facebook của mình.
Bạn biên lại ngay cho tôi một lá thư copy cũng y chang tựa đề "Đau Hay Không Đau"như để "đáp trả", nhưng toàn lá thư của bạn là một ... dâm thư say mê ca tụng ... bộ phận kín của đàn ông mà trong đó nhân vật chính là bạn và ... tôi!!!
Lá thư này nếu được biên trên giấy thì chắc cũng phải dài cỡ 3 - 4 trang, toàn tả chân những cảnh phòng the của bạn với một người mà bạn chẳng bao giờ gặp mặt ngoài đời mà chỉ thấy ... trên màn hình! Một lá thư mà có những từ thật "đời thường dân giả" buông ra một cách rất tự nhiên từ cửa miệng của một người con gái nói quen biết thì cũng chả đúng, mà cũng chả từng bao giờ biết mặt!
Đọc mà giật nẩy mình, mồ hôi chảy dọc sống lưng, trong đầu thầm hỏi "Trời, người con gái nhà nào mà có thể ... như thế này ta?"
Và dĩ nhiên là tôi đã BLOCK bạn ngay vì đã cảnh báo trước.
Nói lại sợ bà chị không tin.
Chụp hình 6, 7 dòng đầu của lá thư gửi cho bà chị & nói: "Nè bạn chị nè. "Dễ thương" của chị nè, chị đọc đi..."
Không dám gửi nguyên lá thư vì mình "được" là ... nhân vật chính trong ấy, thằng em cũng tự mắc cở chứ!
Bà chị đọc rồi tá hoả, cũng Block luôn FB của bạn rồi bảo thằng em:
- "Block đi Dũng, đừng nhân nhượng nữa!"
Ngày hôm sau thì cả mấy chục cái Email của bạn tống tới chửi rủa.
Bạn bảo tôi phá vỡ tình bạn của bạn với chị tôi thì thằng em của chị tôi ... phải chết.
Và bạn đã thảo ra những dự án giết người bằng súng, bằng cung tên. Vì bạn có anh họ là xạ thủ bắn cung tên gì đó ở Sài gòn.
Bạn bảo vì tình hình Sài Gòn đang dịch bệnh, chứ khi nguôi ngoai là bạn sẽ đi lấy lớp bắn súng. Rồi bạn sẽ sang Mỹ nhờ cháu trai của một người cô trong giới nghệ sĩ mà bạn quen đưa qua Cali để bạn thực hiện hành vi giết người.
Và người bạn muốn giết sẽ quằn quại chết trên vũng máu trước cửa tiệm của Trung Tâm Băng Nhạc Thuý Nga Paris By Night bằng hòn đạn hay bằng mũi tên.
Mà trước khi đi giết người bên Mỹ, bạn có nguyên một list những người fans của tôi ở Việt Nam, những người hay vào Facebook nói chuyện đùa giỡn chi đó mà bạn không ưa. Bạn sẽ kiếm từng người một trong danh sách bảng phong thần của bạn, ở từng vùng miền nước Việt để mà ... tính chuyện từng người một!
Thế rồi đột nhiên qua ngày hôm sau bạn bỗng quên hẳn dự tính giết người, xoay qua biên rằng:
"Anh ơi, laptop của em nặng quá. Xin anh chuyện nhỏ là "Unblock" em thì anh im lặng, thôi giờ xin chuyện lớn hơn". Bạn xin tiền để mua cái laptop mới để "gửi thư cho anh cho lẹ!"
Sau đó bạn gửi kèm luôn tên họ, địa chỉ nhà, số phone nhà, tài khoản ngân hàng và luôn cả số Zalo gì đó của bạn, rồi cứ thế mà ngồi chờ!
Tiếp theo laptop vài ngay sau đó xin luôn đồ nấu bếp, nướng bánh mà phải là màu hồng cơ.
Cho người bạn ở Sài gòn đọc thư, người bạn bảo "Coi chừng là thư từ một người đàn ông đó".
Rồi người bạn check dùm cái số Zalo gì đó bạn đưa, thì nó đúng là tên của bạn. Bên ngoại quốc có ai biết số "Zalo" là gì đâu vì bên này không xài mạng Zalo!
Hỏi ý của người luật sư, ông ta khuyên nên thưa lên cảnh sát. Và dĩ nhiên mình nghe theo vì chuyện giết người lỡ là dự tính thật thì sao.
Sở cảnh sát nhận đơn cùng với những tin tức cá nhân của chính bạn cho cùng với tất cả những Emails mà bạn đã gửi. Nhưng cái họ quan tâm nhất là những lá thư hăm doạ với dự tính giết người.
Họ bảo:
- "Sở cảnh sát chúng tôi rất quan tâm & bảo vệ tối đa những người công dân Hoa Kỳ và chúng tôi không bao giờ bỏ qua & coi thường những lời hăm doạ tính mạng!"
Nhưng họ lại hỏi:
- "Thế ông và cô này có trả lời qua lại lả lơi về tình cảm hay không?"
Dĩ nhiên là không hề có.
Email đầu là lời cám ơn.
Email thứ hai là sự bực mình trả lời cho lời trách "sự im lặng làm tổn thương".
Email thứ ba là trả lời cho sự thô thiển của bạn khi đi nói xấu những người fans khác.
Sau đó là Block tài khoản Facebook của bạn và giữ một sự im lặng tuyệt đối mặc cho bạn lèm bèm hàng ngày!
Sở cảnh sát nói:
- "Nếu ông có được bằng chứng là chỉ là sự đẩy đưa một chiều từ cô ta thì là tốt nhất."
Email của bạn tôi cũng đã Block luôn, nhưng với Gmail một khi account bị block thì thư của bạn sẽ chạy thẳng vào hộp Spam Mails (Hộp thư Rác). Rồi sẽ nằm đó cho tới 30 ngày sau mới tự xoá đi.
Thế là tứ đó tôi phải hàng ngày theo dõi để tìm cho được chứng cớ mà sở cảnh sát muốn.
Bà chị đã nói:
- "Cứ lơ đi, đừng trả lời trả vốn gì cả thì lâu ngày cũng sẽ chán thôi."
Có điều "hay ho" phải công nhận là bạn đã ... không hề chán.
Hàng ngày bạn tự nói chuyện, tự trả lời, tự biên, tự diễn, tự khóc, tự cười rồi cuối cùng bạn ... tin luôn những điều bạn biên xuống là sự thật!!!
Bạn tin là "tình yêu đầu đời và duy nhất" của bạn nẩy nở rồi đơm hoa kết trái.
Lời lẽ của bạn thì cho là "tình yêu đầu đời" chứ thật sự với từ ngữ trong những lá thư hàng ngày, những lời tả chân thì tôi thấy bạn là một người dày dạn những kinh nghiệm trong chuyện "mây mưa nắng ráo" vô cùng.
Rồi một ngày hứng chí bạn tự phong cho bạn & tôi thành cặp ... "vợ - chồng" luôn.
Và tôi khám phá ra những lúc bạn mơ màng về những ... trận mây mưa trong tưởng tượng là những lúc bạn "thổ lộ tình cảm ... "thật"" của mình với người bạn yêu!
Ôi chao, thật sự sao tôi chẳng thấy vinh hạnh chút nào cả, mà chỉ thấy ... gai người!
Và lời của bà chị "Lơ đi lâu ngày sẽ chán" đã hoàn toàn không đúng với trường hợp của bạn.
Độc thoại đã không làm bạn chán, mà lượng Email ngày càng tăng, có lúc lên tới gần cả trăm Emails một ngày với đầy hình ảnh.
Có lúc Email account của tôi không còn nhận thư vào được vì hình ảnh, video clips bạn liên tục gởi dồn cục lại trong Spam Mail, hộp thư rác.
Bạn than "Em gửi hình không đi vì thư sáng giờ đã làm nặng máy quá!"
Lúc đó tôi mới ngỡ ra là vì đống thư xách nhiễu của bạn nằm trong hộp thư Rác mà tôi không còn nhận được những thư khác!
Thế là tôi phải vào chụp hình từng bức thư của bạn giữ lại, rồi xoá bớt đi cho nhẹ máy. Bằng chứng mà cảnh sát bảo cần giữ mà, tôi phải làm thế chứ!
Cho tới một ngày đẹp trời, bữa đó chắc khó ở trong người, bạn than:
- "Trước giờ biên cho anh, chỉ toàn mình em biên cho anh không. Một câu trả lời cũng không có, chỉ đáp lại tình yêu dạt dào của em bằng sự im lặng. Một tiếng "Em ơi" êm ái cũng chẳng thấy có..."
Ôi chao, bằng chứng mà tôi chờ đợi bao lâu nay giờ đã có.
Vài ngày sau, lại có một hai Email chán nản vì bạn nói mình ên hoài bạn bị ... cạn đề tài.
Thế là không những một mà tới 3 cái bằng chứng để nộp cho sở cảnh sát luôn.
Mà ngộ cái những gì tôi biên trên Facebook, bạn đều kiếm ra những điểm mà bạn cho là những lời nhắn bóng gió tôi gửi cho bạn, thì không nói làm gì rồi. Nhưng những tựa đề những bài hát của Trung Tâm Thuý Nga đăng lên trên trang của họ, bạn cũng cho là tôi đăng để "nhắn gửi cho riêng bạn" tuy là những bài đó là do những ca sĩ khác hát, chẳng liên quan chi đến Đon Hồ.
Đã ít nhất 2 -3 lần trong những bài biên bỏ lên trên Facebook của mình, tôi đã phải chú thích tự phân bua bên dưới là "Những gì tôi biên chả gởi riêng đến ai cả, nhất là bạn. Và những bài nhạc đăng trên trang Thuý Nga-Paris By Night, tôi chẳng có tí thẩm quyền gì để mà dính líu tới. Ấy thế mà bạn cứ khăng khăng "là anh chứ không ai!"
Ừ thì có lẽ tại tôi đang cộng tác với Trung Tâm Thuý Nga nên bạn không biết để mà suy đoán như thế thì cũng ... tạm cho là ok đi..
Nhưng rồi tình trạng gia tăng đến nỗi những trang nhạc đâu đâu khác họ đăng bài hát của ai đó hát lên, bên dưới họ biên thêm cái chi chi đó, bạn cũng lại nằng nặc cho là "chắc chắn là anh Đon Hồ biên chứ không ai khác!", thì tôi dơ luôn 2 tay đầu hàng.
Hàng ngày tâm trạng của bạn vui buồn thay đổi theo những tựa đề bài hát bạn nghe ở đâu đâu ấy, rồi lại đem tự vu cho là ..."chồng yêu nhắn gửi"!
Khi đưa nộp hết cho sở cảnh sát rồi, họ bảo
- "Hồ sơ của ông nằm trong file này, có những Email từ cô này tới, ông cứ gửi vào lưu giữ hết trong đó."
Họ còn bảo nên liên lạc và gửi chứng cớ đến toà Tổng Lãnh Sự Mỹ tại Sài gòn, nơi mà bạn có thể sẽ nộp đơn để xin Visa tới Hoa Kỳ. Và dĩ nhiên tôi đã làm ngay vì có quen được một người làm việc trong đó.
Kết cuộc ra sao thì bạn sẽ biết nếu bạn có đi xin Visa vào Mỹ sau này...
Vì đã chính tay nộp hồ sơ lên sở cảnh sát nên tôi thấy có phận sự phải thông báo cho những người mà tên họ có dính líu trong những dự tính giết người của bạn mà tôi đã nộp.
Thế là Trung tâm Thuý Nga đã được tôi báo cho biết (vì bạn sẽ giết người ngay trước cơ sở làm ăn của người ta). Đồng thời người cô trong giới văn nghệ cùng người cháu trai của cô cũng được thông báo tới.
Và khám phá ra luôn rằng người "cháu trai" là một nhân vật bạn đã bịa đặt ra, vì những người cháu trai mà "người cô ấy muốn gà cho bạn mà bạn đã từ chối vì đã có "người yêu là anh Don Hồ" lại toàn là những người ở tuổi 70 -80!
Dĩ nhiên là E-mails của bạn đã được gửi kèm theo tới những người trong cuộc này vì nói miệng không thì ai mà tin cho được chứ.
Cũng trong thời gian này bạn lại gửi thêm những tin nhắn đầy khiếm nhã như thường lệ như "Em thích ăn khoai mật. Nhưng khoai của anh ngon nhất, vừa miệng mà không cần luộc!"
Ôi bạn lại ... "thổ lộ tình cảm" nữa rồi!!!
Nhưng lần này thì bỗng tức ngang, không dằn được tôi Email cho bạn 4 chữ sau bao nhiêu tháng dằn mình xuống chịu đựng sự xách nhiễu của bạn:
"CON KHÙNG MẤT DẬY"
Với tôi, 4 chữ này còn quá nhẹ cho những gì tôi đã phải chịu đựng cho gần cả năm nay.
Dĩ nhiên là làm sao bạn không nổi khùng lên cho được vì bao nhiêu lâu bạn kêu "chờ đợi 2 chữ "Em ơi"", thì nay nhận được tới 4 chữ, lời thêm tới 2 chữ lận!
Hôm đó chắc cũng gần cả trăm cái Email bay tới từ bạn.
Bạn điên cuồng hỏi ""Mất dậy" ở chỗ nào. Phải cho tôi hay để tôi biết chứ, sao chỉ chửi khơi khơi như thế rồi lại im? Nói mau! Nói!"
Rồi có lẽ sàng tới sàng lui lại những Emails trong ngày mà bạn đã gửi để lùng sục, tìm kiếm sự "mất dạy" mà đối phương đã đổ cho, bạn dọ dẫm hỏi:
- "Tôi khen ... khoai anh to, hàng anh ngon, anh tuyệt vời thì lý ra anh phải vui, sao lại bảo tôi mất dậy? Mất dậy chỗ nào anh bảo tôi nghe???"
Ôi đâu phải tới hôm nay mới mất dậy đâu, mất dậy ngay từ lúc ban đầu khi bạn gửi cái "dâm thư" 3 trang giấy "Đau Hay Không Đau" tới một người con trai bạn không quen biết đã khiến tôi Block bạn.
Mà ngộ, "bị Block" đồng nghĩa với "không muốn giao du", mà bạn lại lầm tưởng thế nào thành tôi muốn "giữ bạn làm của riêng, không muốn bạn được đi lang thang trong trang Facebook của tôi!" như bạn đã nói???
Đã mấy tháng nay bạn liên tục hỏi tôi "Em là gì đối với anh?"
4 chữ trên của tôi đã là câu trả lời cho bạn rồi đó. Mà cũng lại ngộ , rõ ràng như thế rồi mãi cho tới hôm qua bạn vẫn chưa biết, vẫn cứ hỏi tới lui hoài cùng câu?!
Bạn cũng lại thắc mắc hỏi:
- "Sao mấy người fan nhà quê của anh õng à õng ẹo, đùa giỡn không coi trọng anh thì anh vui vẻ trả lời. Con em là con gái nhà đàng hoàng thì anh lại im lặng hoàn toàn?"
Giờ tôi trả lời cho bạn hay nè: Vì họ đàng hoàng, họ đùa giỡn có chừng mực, vô hại, không giả nai. Tôi tôn trọng họ.
Còn riêng bạn, ngay từ lá thư "Đau hay Không Đau" phòng the mà chính bạn dám tự biên ra gửi đi mà không chút mắc cở, không ngượng miệng, thì với tôi bạn không có chút tự trọng của con người nào, muôn đời tôi không quởng để mà trả lời.
Bạn cũng bảo: "Những lá thư bạn biên là những thứ "riêng tư" giữa 2 "chúng ta"" mà sao tôi lại đưa hết cho người này người nọ?
"Riêng tư" nào?
"Chúng ta" nào trong này?
Sở cảnh sát họ có hết rồi, toà Tổng Lãnh sự tại Sài gòn cũng có luôn. Gần cả trăm người đã coi qua và có luôn địa chỉ Email của bạn chình ình ngay trênđó thì riêng tư chi, chỗ nào?!
Và cuối cùng, yêu cầu lần cuối bạn chấm dứt ngay sự xách nhiễu này.
Bạn còn tiếp diễn, bắt đầu từ giờ trở đi những lá thư của bạn lại tiếp tục được gởi thẳng vào hồ sơ của sở cảnh sát Hoa Kỳ, xong tôi bấm nút xoá ngay chả đọc đâu.
Những chứng cớ sở cảnh sát đòi hỏi, họ đã được cung cấp đầy đủ rồi, bạn biên cho lắm nữa rồi cũng sẽ chỉ nằm trong hồ sơ lưu trữ ở sở cảnh sát & cũng chỉ tự bạn đọc những gì bàn tay của bạn tự biên ra mà thôi.
Và nếu như bạn còn làm tới nữa, những lá thư không tưởng tượng được từ một người con gái như bạn sẽ được post lên trang Facebook của chính bạn để chính bạn bè & những thành viên trong gia đình của bạn được "thưởng lãm" những sự "ướt át" của chính bạn biên xuống. Bạn sẽ được nếm mùi đau khổ mà bạn đã gây ra cho người khác & chính bản thân.
VÀ CUỐI CÙNG, NẾU CÒN QUÁ QUẮT THÊM NỮA, TÊN CỦA BẠN SẼ ĐƯỢC NÊU RA TRONG NÀY LUÔN, KHÔNG CÓ SỰ NHÂN NHƯỢNG NÀO KHÁC.
Tôi đã trở lời thẳng với bạn trên này như thế này thì tôi sẽ làm & đây không phải chỉ là lời hăm doạ!
Bởi thế, bạn hãy dừng ngay lập tức đi.
Và tuần tự, vài cái Email trước đây tôi đã biên để nói bạn dừng sẽ được tôi post lên cho mọi người đọc để mọi người thấy những gì tôi biên có phải những lời "chửi bạn" như bạn đã nói hay không.
Lý do mấy tuần qua tôi không biên bài là vì những bức hình đăng lên đều tuần tự sớm chiều bị bạn tự do ... lột trần trụi một cách khả ố, khiến cho mỗi lần bỏ hình mình lên tôi lại cảm thấy ... gai người, lại gỡ xuống!
Hy vọng không bao giờ trong đời còn phải nhắc đến tên bạn.
Hy vọng trong tất cả những bài tôi biên sắp tới đây sẽ không còn phải kèm theo dòng chữ lãng thật lãng:
"Những gì tôi biên không hề nhắn bóng gió cho một ai, nhất là bạn!"
Don Hồ
Thứ tư 11 tháng 08, 2021.
Nguồn:
https://www.facebook.com/DonHoSinger