Sau khi Hoichi cảm tạ xong, thiếu phụ dẫn chàng ra cổng, nơi người vệ sĩ trước đây đưa chàng đến đang chờ sẳn. Hắn dắt chàng tới mái hiên sau chùa, rồi từ giã chàng.
Trời hầu như đã rạng đông khi Hoichi về tới; nhưng không ai để ý đến sự vắng mặt của chàng,-- vì sư ông, quay lại chùa lúc rất khuya, cho rằng chàng đã ngủ. Ngày hôm sau Hoichi được nghỉ ngơi; và chàng không nói gì tới cuộc phiêu lưu của mình. Đến nửa đêm người võ sĩ đạo một lần nữa lại tới tìm chàng, và đưa chàng tới chỗ tập hợp của đám quần thần, nơi ấy chàng lại ngâm thơ với sự thành công của kỳ trình diễn trước. Nhưng sự vắng mặt lần thứ hai của chàng tình cờ bị phát hiện; và sau khi trở lại chùa, vào buổi sáng chàng được vời lên gặp sư ông, người chỉ nhẹ nhàng trách chàng:--
"Hoichi, nhà chùa rất lo lắng cho hiền đệ. Ra khỏi chùa, mù lòa và một mình, vào lúc chiều tối là nguy hiểm. Vì sao hiền đệ đi mà không báo cho nhà chùa biết? Ta có thể cho một người nô bộc kèm theo. Mà hiền đệ đi đâu vậy?"
Hoichi trả lời, một cách mơ hồ,--
"Xin sư ông thứ lỗi! Tiểu đệ có chút việc riêng phải làm; và tiểu đệ không thể sắp xếp công việc vào thời điểm khác."
Sư ông ngạc nhiên, hơn là đau lòng, bởi sự dè dặt của Hoichi: ngài cảm thấy việc này không hợp lý, và ngài nghi rằng có một điều gì đó không hay. Ngài sợ chàng thanh niên mù bị ma ám. Ngài không hỏi thêm câu nào; nhưng lẳng lặng ra lệnh cho người giúp việc trong chùa theo dõi hành động của Hoichi, và bám theo chàng, nếu như chàng lại ra khỏi chùa sau khi trời tối.
Ngay đêm sau, người ta thấy Hochi đi khỏi chùa; những người giúp việc lập tức thắp đền lồng, và bám theo chàng. Nhưng đêm ấy trời mưa, và tối mịt; trước khi người của chùa ra đến đường lộ, Hoichi đã biến mất. Rõ ràng chàng đã đi rất nhanh,--một điều kỳ dị, nếu tính đến sự mù lòa của chàng; bởi đường xá gập ghềnh trơn trợt. Đoàn người vội vàng chia ra, hỏi thăm từng ngôi nhà mà Hoichi đã ghé qua trước đây; nhưng không ai có thể cho biết tin tức gì của chàng. Cuối cùng, trên đường trở về chùa men theo bờ biển, đoàn người giật mình vì chuỗi âm thanh dồn dập của tiếng đàn tỳ bà, từ nghĩa trang của chùa Amidaji vọng lại. Ngoại trừ những đốm ma trơi--vẫn thường chập chờn trong đêm tối--tất cả chỉ là bóng đen dầy đặc từ phía ấy. Nhưng họ lập tức đi đến nghĩa trang, và nơi đó, nhờ những chiếc đèn lồng, họ tìm thấy Hoichi,--ngồi một mình dưới mưa trước mộ phần của Antoku Tenno, khẩy đàn tỳ bà và ngâm to bài sử thi mô tả trận đánh Dan-no-ura. Và sau lưng chàng, chung quanh chàng, và trên khắp các nấm mồ, những đóm lửa ma bập bùng, như lửa từ các ngọn nến. Chưa bao giờ người ta lại có thể nhìn thấy số lửa ma nhiều đến thế...
"Hoichi-san!--Hoichi-san!" những người giúp việc kêu to,--"ông đang bị ma ám!...Hoichi-san!"
Nhưng dường như chàng trai mù không nghe gì cả. Chàng cật lực khảy cây đàn tỳ bà của mình, tạo nên những âm thanh vật vã, khốc liệt; -- càng lúc chàng càng mê cuồng ngâm bài thơ trận chiến Dan-no-ura. Họ ôm chặt chàng;--họ hét vào tai chàng,--
"Hoichi-san!--Hoichi-san!--về chùa với chúng tôi ngay!"
Chàng mắng họ:--
"Cản trở tôi như thế này, trước triều thần uy nghi, sẽ không được dung thứ."
Do đó, mặc dù tình huống kỳ quái, những người giúp việc của nhà chùa không thể nào nhịn được cười. Tin chắn rằng chàng trai bị ma ám, họ ôm chặt chàng, lôi chàng dậy, và dùng võ lực kéo chàng về chùa--nơi chàng bị lột bỏ quần áo ướt, theo lệnh của sư ông, và thay áo mới, và bắt phải ăn uống. Sau đó sư ông yêu cầu người bạn trẻ giải thích tường tận hành vi gây kinh ngạc của mình.
Hoichi ngần ngừ không nói. Nhưng cuối cùng, nhận thấy cách cư xử của mình đã thực sự gây biết bao lo lắng và bực bội cho sư ông, chàng quyết định không giữ bí mật nữa; chàng thuật lại tất cả những gì đã xảy ra từ khi gặp người võ sĩ đạo.
Sư ông nói:--
"Hoichi! tội nghiệp quá, hiền đệ đang ở trong một tình thế nguy hiểm! Thật đáng tiếc hiền đệ đã không kể cho ta hay từ sớm! Tài năng âm nhạc của hiền đệ chính là thứ đã đưa hiền đệ đến tình thế khó khăn lạ lùng này. Hiền đệ nên biết, hiền đệ không hề thăm viếng một gia trang nào, mà đã qua đêm trong nghĩa địa, giữa mộ phần của dòng họ Heiké; --và chính ngay trước tượng đài của Antoku Tenno, những người giúp việc trong chùa đã tìm thấy hiền đệ, ngồi dưới mưa, tối nay. Tất cả những gì hiền đệ đã nhận biết chỉ là ảo tưởng--trừ tiếng gọi của người chết. Một khi tuân lệnh họ, hiền đệ đã tự đặt mình dưới uy lực của họ. Nếu hiền đệ nghe theo mệnh lệnh của họ một lần nữa, sau những gì đã xảy ra, họ sẽ xé hiền đệ ra từng mảnh. Nhưng dù sao, chẳng chóng thì chày, họ cũng sẽ hủy diệt hiền đệ, vào bất cứ lúc nào...Tối nay ta không thể ở cùng với hiền đệ: ta lại được gọi ra ngoài tụng niệm. Nhưng, trước khi đi vắng, để bảo vệ thân thể của hiền đệ, ta cần phải ghi chép kinh tự lên đó.
Trước khi trời sụp tối, sư ông và một tăng sinh cỡi bỏ y phục của Hoichi: rồi, với bút lông, họ viết lên ngực và lưng, đầu, mặt và cổ, tứ chi, bàn tay và bàn chân,--ngay cả lòng bàn chân, và trên tất cả những bộ phận của cơ thể chàng-- kinh văn của bài Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh.(7) Khi đã xong việc, sư ông dặn dò Hitoichi:
"Đêm nay, sau khi ta rời khỏi chùa, hiền đệ lập tức phải ra ngồi ở ngoài hiên, và chờ. Họ sẽ gọi tên hiền đệ. Nhưng, bất kể chuyện gì có xảy ra, hiền đệ không được đáp trả, và không được động đậy. Không được nói một lời nào, và phải ngồi im--như thể đang thiền. Nếu hiền đệ cựa quậy, hay phát ra tiếng động, hiền đệ sẽ bị xé tan từng mảnh. Đừng sợ hãi; và đừng nghĩ đến việc kêu cứu--bởi không một sự giúp đỡ nào có thể cứu mạng hiền đệ. Nếu hiền đệ làm đúng như những gì ta vừa nói, hiểm nghèo sẽ qua, và hiền đệ sẽ không còn phải lo sợ điều gì nữa."
Khi đêm xuống, sư ông và người tăng sinh rời khỏi chùa; và Hoichi ra ngoài hiên ngồi, theo lời chỉ dạy của sư ông. Chàng đặt cây đàn tỳ bà xuống sàn gỗ, bên cạnh mình, và, bắt đầu tư thế tọa thiền, giữ thật tĩnh lặng,--cố không ho hay thở mạnh. Chàng ngồi yên như thế suốt mấy giờ liền.
Rồi, từ ngoài đường, chàng nghe những bước chân lại gần. Chúng đi qua cổng, băng ngang khu vườn, đến gần hàng hiên, ngừng lại--ngay trước mặt chàng.
7. Hannya-Shin-Kyô là tên tiếng Nhật của kinh ngắn Pragfia-Paramita-Hridaya-Sutra. Cả hai bản kinh, lược bản và quảng bản--Pragfia-Paramita (Transcendent wisdom) đều đã được Giáo Sư Max Muller dịch sang Anh ngữ, có thể tìm thấy trong quyển thứ xlix của bộ Sacred Books of the East. Nhắc đến hiệu ứng thần thông của kinh, mô tả trong câu truyện này, tưởng cũng nên nói đến chủ đề của kinh, Giáo lý Sắc Không,--nghĩa là, tính chất không thực của tất cả các hiển tượng hay sự việc..."Sắc là không; và không là sắc. Không chẳng khác chi sắc; sắc chẳng khác chi không. Thứ gì là sắc-- ấy là không. Thứ gì là không--ấy là sắc...Thọ, tưởng, hành thức cũng đều là không...Không mắt, không tai, không mũi, không lưỡi, không thân, không ý... Nhờ thoát ly các niệm tưởng (Bồ Tát) không còn sợ hãi, vượt khỏi mọi ảo vọng, đạt tới niết-bàn."
hình từ tanakaharuo.blog.shinobi.jp