Dưới bầu trời trong xanh - Hareta sora no shita de - Ekuni Kaori
Đã gửi: Thứ ba 02/02/21 14:03
Dưới bầu trời trong xanh
__________________________
Nguyên tác Hareta sora no shita de của Ekuni Kaori.
Người dịch: Quỳnh Chi
Dạo này ta với bà nó mất đến hai tiếng đồng hồ mới ăn xong bữa cơm. Không phải là vì răng giả. Mà là vì cứ vừa ăn vừa sống, không phân biệt được chuyện này với chuyện kia.
Ví dụ như bà nó làm món trứng rán thế này. Ta vừa ăn vừa nhớ lại ngày xưa thường hay đi xem hoa anh đào. Nói thế mới nhớ là năm nay cây anh đào nhà ta vẫn chưa nở hoa. Ta vừa nghĩ vậy vừa nhìn ra vườn, thì bà nó khẽ mỉm cười bảo cây anh đào ấy đã đốn từ lâu lắm rồi còn gì. Những hai mươi năm trước, đến khổ vì sâu róm ra nhiều quá, không phải là chính tay ông đã đốn đi rồi đấy sao.- - Ờ hình như thế.
Ta bỏ thêm một miếng trứng rán vàng vào miệng, vừa nghĩ bụng "Hình như thế thì phải". Thế rồi chỉ trong khoảng khắc đặt đũa xuống, ta đã sống lại hai mươi năm ấy thêm một lần nữa.
Về phần bà nó thì cũng thế, chẳng hạn như bây giờ bà nó vẫn còn đang vừa gỡ cá nục vừa nói chuyện, như là "Sang năm thể nào Tatsuo cũng vào được đại học trót lọt thì hay nhỉ".
- -Không phải. Không phải là Tatsuo đâu.
Thằng Tatsuo thích ăn cá nục là con trai mình, còn đứa mới thi hỏng vào mùa xuân này là cháu nội mình, con trai của Tatsuo.
Ta giải thích như thế, nhưng bà nó chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên cả, cứ cười cười bảo "Phải , phải, phảỉ đấy". Bà nó làm như thể là chuyện ấy thì đứa nào cũng được, cũng như nhau cả thôi. Thế là ta lại thấy quãng thời gian ba bốn mươi năm trôi qua cùng với hàng mi của bà nó đang cúi xuống chậm rãi nhai cơm trắng.
- -Ông làm sao mà ngây người ra thế.
- -Canh của ông nguội mất thôi.
Xưa kia bà nó cũng là một cô gái mềm mại như viên mì căn. Mềm như viên mì căn, dịu dàng như hương vị của món trứng rán.
Bà nó cười ra vẻ thẹn thùng làm ta lúng túng, như thể là bà nó đã đọc được những ý nghĩ trong lòng ta.
- -Sao lại cười hả?
Bất giác ta chợt nhận ra một điều lạ lùng. Bà nó đang mặc chiếc áo yukata mùa hè bằng vải trắng in hoa cát cánh, trông thật là mát mẻ.
- -Này, chưa gì bà nó đã mặc yukata thế có sớm quá không?
- -Trời nắng đẹp thế này mà, không sao đâu ạ.
- -Cơm nước xong hay là ta đi dạo nhé. Có lẽ hoa anh đào trên bờ đê vừa đang độ mãn khai đấy.
- -Cả hôm qua lẫn hôm kia ông cũng đã nói thế, nên cả hôm qua lẫn hôm kia cũng đã đi xem rồi mà.
- - Cũng được, đã sao đâu!
- -Cả hôm qua lẫn hôm kia đều đã đi dạo, hôm nay cũng đi dạo thì có gì là không được nào?
- -Bà cười thế, lại nhăn thêm mấy nếp nhăn nữa cho mà xem.
Trên đường đê, hoa anh đào đang mãn khai, người ra đi dạo cũng đông, ghế bên đường đều có người ngồi hết cả. Nào trẻ con nào chó lăng xăng ầm ĩ trên lối đi, ta với bà nó chậm rãi đi bên nhau. Khi có gió thổi, vô vàn những cánh hoa bay lả tả,như bức tranh phong cảnh có những hoa văn trắng nhỏ li ti.
- -Khí trời thơm quá.
- -Mùa xuân thích nhỉ.
- -Thôi đi chứ.
Đi dạo về đến nhà thì thấy Taeko đang lau bàn.- -Thưa cha đã về. Cha đi dạo có vui không ạ?
- -Phiền con phải dọn dẹp cho cha. Con cứ để đấy, mẹ sẽ dọn bây giờ mà.
- -Thức ăn con nấu có bị nhạt quá không ạ?
-Mấy món ấy là con nấu cho cha đấy à. Thế mà cha cứ tưởng là mẹ nấu chứ.
- -Bà nó đâu rồi?
- –Taeko này.
- -Cha bảo gì ạ?
- -Cơm chiều con cũng làm món trứng rán và canh mì căn cho cha được không?
-Vâng, được ạ.
Dạo này ta mất đến hai tiếng đồng hồ mới ăn xong bữa cơm. Không phải là tại răng giả. Mà là vì cứ vừa ăn vừa sống, không phân biệt được chuyện này với chuyện kia.
Quỳnh Chi dịch (24/4/2014)
http://chimviet.free.fr/vannhat/quynhch ... anh_VN.htm