*
À… cám ơn Song Vân nhị hiệp
Tui vào lục kho hổng ra, rồi vô google uýnh cái đề tựa thì được dẫn tới web Tiếng Việt. Hết hồn luôn, bị tui chưa từng vào web ni bao giờ !
Đây là bản nháp viết rồi thảy vào DT, được bưng sang Tiếng Việt thì phải, nên vẫn còn dính lại những chi tiết chỉ liên quan tới DT mà thôi.
Bài viết này đã được hiệu đính trước khi chạy vào PV và Talawas.
Tại DT xưa, tui hay dán tùm lum những bản nháp, rồi cách nào đó những bản nháp này chạy ra báo chợ với tên tác giả khuyết danh. Đây là thời phong trào báo chợ mới bắt đầu hình thành và khấm khá nhanh tại mỹ.
Việc ra báo chợ này có gây ít nhiều khó khăn, vì rằng khi ấy, tui còn viết báo lãnh nhuận bút. Bài viết chưa đi mà đã xuất hiện ngoài chợ thì dĩ nhiên người ta quạu cọ hổng vui, cho dù đây chỉ là bản nháp. Sau thì tui hổng dán chi ráo vào DT nữa để giữ… a hèm… authenticity !
Sự nghiệp viết lách hở ?
Hồi đầu chỉ là viết vì thích, viết cho vui. May cái quen lớn (lại quen lớn… ai biểu quen lớn là khổ, không quen lớn sướng lắm chứ….) nên được đỡ giò đỡ cẳng, và đỡ tới nơi tới chốn. Nhưng rồi tui bỏ ngang....
Phần vì hoàn cảnh gia đình (tiá má đã bịnh, lũ trẻ cần phải trông chừng nghiêm nhặt…), phần vì tui hổng đủ thực tài, viết bá lơ bá láp thì OK, viết nghiêm chỉnh thì hổng đặng.
Chưa kể là… đã có “đứa” cứ theo tò tò mần màn chèn ép nhơn tài (còn đang trứng nước), rằng ba cái bài trên báo của em nếu có là vì báo cần bài để trám những lỗ hổng, rằng em được nâng đỡ cho qua vì em là thị mẹt, rằng dám chưa chừng em trả tiền cho toà soạn để bài được chọn đăng... bla bla bla...
Dĩ nhiên đây là kiểu nói đâm ngang cốt để nhà dzăng thối chí mà dở dang sự nghiệp. Vì rằng cái sự nghiệp dzăng chương nọ mất thì giờ quá xá, dzăng sĩ lúc nào mơ màng hướng hồn tới chốn xa xôi.
Nói chi nghe cũng xong, nhưng tới cái ni thì khủng hoảng : cờ bạc là một, thơ văn là hai, thường khi làm đờn bà sanh hư hỏng. Dà, chỉ là nhắc lợi lời tía thôi, mà tiá thì ít khi nói sảng !
Lời răn đe ni đã làm ngòi bút tiêu tùng nhuệ khí, rồi bút cùn bèn quay sang những đề tài vô thưởng vô phạt và thường khi thiếu chữ ký – y hình tui chưa từng có bút hiệu thì phải, những cái tên dưới bài viết là của mấy ông chủ bút đặt cho -
Tức cười quá xá, có lần tui được forward cái thư của một toà báo (sau khi đã đi một bài của tui về trà về rượu lượm ở đâu đó), xin địa chỉ đặng gởi báo biếu, và xin thêm bài có chữ ký hạp lệ. Tui trả lời : Ấy, xin đừng gởi báo cho tui, kẻo ông nhà tui biết được sẽ ly dị, mà tui lại hổng có giấc mơ dzăng sĩ, rặn được nhiêu đó là hết sức dzồi, bài ở đâu ra nữa mà cho, trời !
Sau té ra… cái ông chủ nhiệm chủ bút nọ vốn là người quen biết cũ. Hổng dè mình đã quen lớn - lại quen lớn nữa nè bác NH ôi –
Của đáng tội, hồi xưa báo bán nên có tác quyền, chừ tuyền báo chợ nên coi như viết chùa, tiền đâu ra nữa cho toà báo trả nhuận bút. Còn độc giả chịu khó theo mình đã là quá may mắn ! Thị trường chữ nghĩa thinh không tụt cấp và tụt thê thảm !
Nay thì có lẽ chỉ những người thực sự yêu chữ nghĩa mới còn đủ cam đảm đặng gắn bó với văn thơ.
Làm thơ viết văn trong thời đại online này hẳn phải là những tâm hồn còn ngây thơ trong trắng rất mực nên không hề (hay không biết) tính toán, rằng thơ văn vậy sẽ được cái giải gì ?
Đăng vào web một bài viết (thơ, văn, nhạc, phóng sự v.v..) rồi lãnh búa lãnh rìu, lắm khi còn ăn lựu đan bom xăng là khác.
Vì rằng người đọc cũng y chang mình, rảnh rổi là tha hồ mở máy, và mở vô tội vạ.
Dán bài xong hồi hộp ngồi chờ, khen chê chi cũng đứng tim dzáo nạo.
Văn chương hạ giới rẻ như bèo.
Văn chương online còn rẻ dữ nữa !
My “nhăng cuội” 2 cents.
*