*
Ôn Vàng..
Qua nay ngồi đọc lại thơ, xong nghe thơ phổ nhạc. Hay quá trời quá đất luôn.
Có những bài Lú biết dzồi, nhưng có những bài mới tinh, ca sĩ cũng mới.
Như Quỳnh hát giống Hương Lan hỉ ?
Mới nghe đây là lần đầu bài Lỡ bước sang ngang của Song Ngọc. Bài thơ dài quá nên vào nhạc phải cắt xén bớt. Cô gái trong bài thơ bị ép phải lấy chồng xa, một ông trẻ già chi hổng chắc, nhưng nhứt định là cũng hổng yêu cô luôn. Rồi xảy ra chuyện chi đó, có thể ông chồng hay mẹ chồng tệ bạc, có thể gia đình chồng không tới nỗi, nhưng vì thiếu hẳn tình yêu nên đời mất vui. có thể cô đã yêu người khác (cùng làng)... rồi cô ra sông tự trầm - cũng có thể cô bị nhà chồng giết rồi dục xác ngoài sông hổng chừng ha -
Vậy cũng xong một kiếp người. Bài thơ chi mà buồn quá đỗi buồn.
Thơ Nguyễn Bính hay ở chỗ mộc mạc, giản dị. Ý thơ hơi thơ nhẹ nhàng lãng đãng, tình cảm trong thơ lợt lạt tới chừng như hời hợt, đọc xong gấp sách rồi ngủ thằng cẳng.... chừng nửa đêm thức giấc cái bài thơ trở về rõ mồn một, rồi nó gậm nhấm, chỉ nhè nhẹ thôi nhưng đóng trụ gậm hoài hổng ngơi nghỉ, cái tình trong thơ làm ta băn khoăn buồn bã lửng lơ (còn thơ Vũ Hoàng Chương kìa, oằn oại rên xiết trong sầu thảm, nhưng... bình điện xài tối đa xong tiêu luôn, có xạc bình và chùi bu-gi rồi đề lợi thì máy cũng hổng thèm nổ nữa !)
Một đậc điểm khác là Nguyễn Bính luôn luôn làm thơ lục bát. Lục bát là thể thơ VN đặc, chỉ văn hóa VN mới có thơ lục bát mà thôi. Thơ lục bát thường khi đọc lên là chạy thẳng vào hồn, hông hụ còi chớp đèn báo trước.
*
Thơ nhạc việt Lú ít dám đụng dzô, bị vì cứ ngó vào cái là kỷ niệm lũ lượt kéo về tới thắng hổng kịp.
Lú hổng nhớ nhà, hổng nhớ VN. Quê cha đất tổ mơ hồ như chuyện cổ tích, hổng gợi lợi cảm xúc chi. Vậy chớ nghe nhạc nghe thơ, nghe chuyện ăn uống ẩm thực cái là lòng dạ bồi hồi như có chí rận bò cắn trỏng trỏng. Vậy là sao ?
Đừng có nói Lú nhớ nhà heng, never... Vì rằng... nhớ là một tình cảm lưu luyến, chỉ mong ước gặp lợi.
Lú hổng ước hổng mong gì dzáo. Mất hết dzồi, có còn chi nữa để luyến để lưu mà ước mong kia chớ !
Đứa nào vịện cớ "nhớ quê" lần về (hổng kể gia đình còn kẹt lợi hay về vì công việc) một hai bận còn hiểu đậng, chớ cứ nhớ miết nhớ kinh niên để về hoài về hủy thì nghi quá. Thà nói rằng về VN du lịch, thăm thú những danh lam thắng cảnh - và du lịch VN còn rất rẻ so với nơi khác - vậy mà nghe hạp tai hơn là về vì "nhớ quê" - cái này tóm gọn lợi trong câu
"đi ai cũng vậy, đi em em mang ơn" ha -
Lú nói thế là vì... tía má hồi mới sang đây cũng mỗi 2-3 năm mỗi về, và "nhớ quê" trong hoàn cảnh ni là có thiệt. Nhưng sau bốn năm bận vậy thì tía má đều ngán ngẫm như nhau, tới nỗi lần cuối cùng đã phải đổi vé máy bay đậng về sớm trước dự tính, vì rằng....
vế quê hương mà như lạc tinh cầu... Quê hương chỉ còn trong tâm tưởng, càng về thì càng cách xa...
Só ri bà con, Lú vốn nói nhiều, chuyện nọ xọ chuyện kia hổng dứt, linh tinh lang tang tới độ xa hẳn chủ đề - Thành ra có muốn vào nhà ai cũng sợ quấy rầy yên tịnh lối xóm.
Chút tâm sự vụn, bà con thứ lỗi nếu nghe hổng lọt tai.
*