Mưa thu - Kawabata Yasunari

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Mưa thu - Kawabata Yasunari

Bài viết bởi Hoàng Vân »








  • Mưa thu
    (Aki no ame, 1950) (133)
    __________________
    Kawabata Yasunari -
    Nguyễn nam Trân dịch






              
              
              

              
    Hình ảnh huyền ảo của lá núi mùa thu đỏ rực như lửa đang đổ xuống in trong đáy mắt tôi.

    Khó lòng gọi đó là núi, phải nói một thung lũng nằm trong lòng núi. Thung lũng ấy thật sâu, còn ngọn núi thì sừng sững, áp tới hai bên triền của con sông chảy ra từ thung lũng ấy. Chỉ khi ngẩng mặt nhìn thẳng lên khoảng không gian ngay trên đầu mình, tôi mới nhận ra được bầu trời trên đỉnh núi. Da trời hãy còn xanh nhưng đã nhuốm màu chiều.

    Màu chiều cũng đã bao trùm lên những tảng đá trắng của con sông chảy dọc theo thung lũng. Cái tịch mịch của vòm lá đỏ như choàng lên và thấm sâu vào tận châu thân, không hiểu có phải vì nó muốn cho tôi cảm nhận sớm hơn cái cảnh chiều về? Nước con sông dọc theo thung lũng nhuộm một màu xanh thẫm, và giữa khi tôi còn đang tự hỏi tại sao không thấy màu lá đỏ in bóng xuống dòng nước xanh thì chợt nhận ra rằng lửa đang rơi xuống dòng sông.

    Lửa không rơi thành trận mưa lửa, cũng không bắn bằng những tia nhỏ, nó chỉ chiếu sáng lấp lánh từng quầng trên mặt nước. Thế nhưng quả thực nó đang rơi. Từng quầng lửa một rơi xuống mặt sông rồi tan biến. Trong khi còn đang buông rơi giữa tầng núi, nó chưa lộ ra sắc lửa vì tiệp màu với lá đỏ rừng thu. Chính vì thế, khi ngẩng mặt nhìn lên, tôi mới thấy, từ trên bầu trời, những quầng lửa nhỏ rơi sao mà nhanh quá. Chẳng hiểu có phải vì sự chuyển động của những quầng lửa ấy hay không mà bầu trời thu hẹp lại giữa hai đỉnh núi dựng lên như hai bờ đá trông cũng giống như một dòng sông đang trôi.

    Đó là hình ảnh huyền ảo mà tôi đã nhìn thấy lúc trời đã về đêm, trong khi đang chập chờn trên chuyến xe hỏa tốc hành đi Kyôto.

    Có hai đứa bé gái tôi vẫn còn giữ lại hình ảnh trong ký ức từ mười lăm mười sáu năm về trước, hồi tôi đang nằm viện để mổ lấy sạn ở túi mật. Hôm nay, tôi làm chuyến hành trình này để gặp một trong hai người đó tại một khách sạn Kyôto.

    Một trong hai đứa là một trẻ sơ sinh, khi mới đẻ đã bị khuyết tật thiếu ống thông mật, hy vọng sống còn của nó không thể kéo dài quá một năm. Do đó, người ta phải giải phẫu để đặt một ống nhân tạo thông lá gan và túi mật. Lúc người mẹ bế nó đứng trong hành lang thì tôi đến gần bên, nhìn đứa bé sơ sinh và nói:

    -Mọi chuyện êm đẹp chứ! Em bé trông xinh là.

    Người đàn bà lặng lẽ trả lời:

    -Cảm ơn ông. Bác sĩ nói cháu nó không còn hy vọng gì, chỉ nội hôm nay hoặc ngày mai thôi. Tôi đang đợi người nhà đến đón về nhà đấy.

    Bé con đang ngủ một cách hồn nhiên. Lớp áo kimono in hoa văn hoa trà hơi phồng phồng chắc vì lồng ngực nó được cuộn trong lớp băng che vết thương giải phẫu.

    Mấy lời thăm hỏi bệnh tình của tôi với người mẹ của đứa bé có phần vô ý tứ cũng bởi vì giữa con bệnh cũng nằm nhà thương với nhau, ai nấy đều đã quen với đủ mọi tình huống mất rồi.

    Trong cái bệnh viện ngoại khoa này, nhiều đứa bé đến để mổ tim, và trước khi mổ, chúng còn chạy nhảy loanh quanh, đùa giỡn trong hành lang, nghịch ngợm lấy thang máy lên xuống, và đôi khi bất chợt, tôi cũng có dịp trao đổi dăm câu chuyện với chúng. Chúng từ năm đến bảy tám tuổi, là đám trẻ thuộc diện có khuyết tật bẩm sinh, mổ càng sớm càng tốt , nếu không e khó sống lâu.

    Trong đám trẻ con ấy, có một đứa đặc biệt lôi cuốn sự chú ý của tôi. Có thể nói hầu như lúc nào tôi lấy thang máy thì nó cũng đã có mặt ở đó. Đó là một bé gái khoảng năm tuổi, hay ngồi chồm hổm một mình trong một góc thang máy, dưới chân mấy người lớn, miệng cứ phụng phịu. Mắt nó khó đăm đăm, còn miệng cứ hay mím chặt. Cái tướng cứng đầu! Khi hỏi thăm người y tá tháp tùng tôi thì cô ta cho biết đứa bé gái đó mỗi ngày cứ lấy thang máy một mình lên lên xuống xuống như thế suốt hai ba tiếng đồng hồ. Ngay cả lúc ngồi trên chiếc ghế dài trong hành lang, mặt nó cũng toát ra nét giận dữ. Dù tôi muốn bắt chuyện, ánh mắt cũng không hề dịu xuống. “Con bé này mai sau đáng gờm lắm đấy!”, tôi có lần bảo với cô y tá như vậy.

    Thế rồi tôi không thấy đứa con gái đó đâu nữa.

    - Cô bé đó cũng mổ rồi à? Sau đó, có thấy khá ra không?

    Khi tôi hỏi như thế, cô y tá trả lời:

    -Chưa mổ nó đã bỏ về mất. Thấy đứa nhỏ nằm giường bên cạnh bị chết, nó cứ lập đi lập là lại: “Em không chịu đâu, cho em về!”. Ai có khuyên mấy, nó cũng không nghe.

    -Hừmm? ….Nhưng không cho mổ thì sao sống nổi?

    Giờ đây, đứa bé ấy đã trở thành một thiếu nữ đang thì và tôi đang trên đường đi Kyôto để gặp cô nàng.

    Tiếng mưa rơi đập lên mặt kính chiếc cửa sổ toa xe khách đã làm tôi mở mắt, kéo tôi ra khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Huyễn ảnh đã tan biến đi. Trong khi đang ngủ chập chờn, tôi vẫn biết mưa đang rơi trên cửa sổ nhưng bây giờ mới thấy gió đã thổi mạnh làm mưa đập nhanh đến độ gây thành tiếng. Những giọt mưa ngoài cửa sổ vẫn giữ nguyên hình thù giọt nước và chảy nghiêng trên mặt kính. Chúng lăn chậm rãi từ góc bên này sang góc bên kia cửa sổ, lâu lâu ngừng một khoảnh khắc rồi lại tiếp tục di động và cứ như thế mãi. Tôi bắt đầu làm quen với nhịp điệu của chúng. Có giọt mới đặt xuống đã đuổi nhanh để vượt những giọt nước trước. Có giọt bên trên muốn chảy xuống dưới cả những giọt đã nằm mãi dưới, rồi hợp lại với nhau và đan thành một đường nước trên cánh cửa. Nhịp điệu của chúng nghe giống như âm nhạc.

    Cảnh núi lá đỏ mùa thu rơi xuống như lửa chỉ là huyễn ảnh hiện ra lặng lẽ, không gây lấy một tiếng động. Thế nhưng tôi lại tưởng tượng rằng âm nhạc do những giọt mưa rơi thành quầng sau khi chạm vào cửa kính đã tạo ra huyễn ảnh về quầng lửa đang rơi xuống.

    Tôi đã được một hãng sản xuất y phục truyền thống mời dự một cuộc trình diễn kimono tân niên tổ chức ở gian đại sảnh của một khách sạn Kyôto vào hai hôm sau. Trong số những người mẩu tham dự ở khách sạn ấy sẽ có Beppu Ritsuko. Tôi không hề quên tên của đứa bé gái đó. Tuy nhiên tôi không ngờ ngày nay cô đã trở thành một người mẩu trang phục. Tôi không có mục đích đến Kyôto xem lá đỏ mùa thu. Tôi chỉ muốn đến đó để gặp Ritsuko thôi.

    Ngày hôm sau, trời vẫn tiếp tục mưa. Xế chiều, tôi lên phòng đợi của khách sạn trên tầng bốn để xem truyền hình. Hình như đây cũng là phòng đợi dành cho khách các buổi chiêu đãi nên đã thấy có ba bốn cặp đến dự tiệc cưới đang đứng đấy, vài cô dâu diện đồ cưới cũng đi ngang qua. Đôi khi ngoảnh lại sau lưng, tôi nhận ra một cặp dâu rễ được sắp xếp làm lễ xong trước, đã rời khỏi nơi cử hành lễ cưới, đang đứng chụp ảnh kỷ niệm.

    Chủ nhân của hảng sản xuất y phục truyền thống cũng đang ở đó. Tôi chào ông và hỏi thăm cô Beppu Ritsuko đã đến chưa. Ông chủ bèn đưa mắt ra hiệu cho tôi. Người con gái đang đứng trước cánh cửa sổ nhòa ướt nước mưa và đăm chiêu nhìn hai cô dâu chú rễ đang chụp ảnh kỹ niệm chính là Ritsuko. Vẫn đôi môi mím chặt như thuở nào. Cô hãy còn sống và đã trở thành một cô gái cao lớn, xinh đẹp! Không biết cô ấy còn nhớ tôi không, có nhận ra tôi không nhỉ! Tôi muốn cất tiếng hỏi thăm cô nhưng rồi dằn lại được.

    Ông chủ hiệu bỗng ghé vào tai tôi thì thầm:

    -Cô ta là người mà trong buổi trình diễn ngày mai, chúng tôi định sắp đặt cho mặc bộ áo cưới đấy!

              




    (Dịch xong ngày 01/05/2009)

    https://www.erct.com/2-ThoVan/NNT/Kawab ... Phan-2.htm
Trả lời

Quay về “của người”