Những con thuyền lá tre - Kawabata Yasunari

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Những con thuyền lá tre - Kawabata Yasunari

Bài viết bởi Hoàng Vân »








  • Những con thuyền lá tre
    (Sasabune, 1950) (127)
    __________________
    Kawabata Yasunari -
    Nguyễn nam Trân dịch






              
              
              

              
    Akiko đặt cái chậu xuống cạnh đám hoa thục quì, xong mới ngắt mấy lá tre lùn nấp dưới vòm cây mơ, cô làm được bao nhiêu là thuyền lá tre và cho nó nổi trên mặt nước trong chậu.

    -Này, thuyền đấy. Em thấy có hay không?

    Đứa bé con đứng trước cái chậu, khom người nhìn mấy chiếc thuyền lá tre. Thế rồi, ngước mắt lên ngó Akiko, nó cười hăng hắc.

    -Thuyền đẹp ghê. Thấy bé ngoan, chị Akiko làm thuyền cho con đấy. Hai chị em chơi với nhau đi nhé!

    Người mẹ dặn dò xong, quay lưng đi vào phòng khách.

    Bà ta là mẹ người chồng chưa cưới của Akiko. Đoán là bà có chuyện muốn nói riêng với bố mình nên Akiko muốn tránh mặt đi một chốc. Nhân đứa bé con hay vòi vĩnh nên bà nhờ cô dắt nó ra ngoài vườn luôn. Thằng bé là đứa em út người chồng chưa cưới của cô.

    Đứa trẻ đưa bàn tay nhỏ bé của nó chọc vào cái chậu, khoắng khoắng mấy vòng.

    -Chị ơi, mấy cái thuyền đang chơi trò chiến tranh với nhau kìa.

    Nó có vẻ thích thú khi nhìn mấy con thuyền lá tre mất hướng cứ chạy loạn lên.

    Akiko bước ra chỗ khác, vắt mấy cái áo yukata nàng mới giặt xong đem phơi trên sào.

    Chiến tranh đã chấm dứt từ lâu rồi. Thế mà người chồng chưa cưới của cô không thấy về.

    -Chiến tranh đi! Cứ đánh nhau nữa. Chiến tranh. Đánh nữa, đánh!

    Đứa bé càng ngay càng hăng, cho tay ngoáy mạnh hơn trước. Nước bắn lên cả mặt mũi nó.

    -Ô hay, đừng làm thế chứ em. Mặt mũi ướt nhem rồi kìa!

    -Em không bằng lòng! Thuyền nó không chịu chạy mà!

    Đúng thật, thuyền không chạy được một mình, chúng chỉ nổi bập bềnh trên mặt nước.

    -Thôi được, mình ra ngoài con sông đằng sau nhà đi! Thuyền sẽ chạy nhanh cho em xem!

    Thằng bé mang theo những con thuyền lá tre, còn Akiko thì đổ nước xuống mấy gốc thục quì và đem cái chậu trả lại nhà bếp.

    Hai người bước lên bậc đá dẫn xuống mé sông, họ thả từng chiếc thuyền một. Thằng bé con vỗ tay khoái chí.

    -Thuyền em về hạng nhất kìa, chị ạ!

    Sợ để mất dạng con thuyền đi nhanh nhất, thằng bé chạy men theo sông về phía hạ lưu.

    Akiko vội vã phóng nốt những chiếc thuyền còn lại rồi đuổi theo thằng bé.

    Bất chợt cô nhớ ra mình phải cố gắng đi làm sao cho bàn chân trái chạm đất mới được.

    Akiko vốn mắc chứng tê liệt trẻ em, gót chân trái của cô đi không chấm đất, do đó nó cứ bé xíu và mềm èo. Mu bàn chân bên trái của cô lại vồng lên. Do đó, cô không nhảy dây cũng như đi du ngoạn với bạn cùng lớp được. Cô định bụng mình sẽ sống cô độc lặng lẽ cho hết một đời. Thế nhưng không dè rồi cũng mai mối đính hôn. Tuy thân thể tật nguyền nhưng cô tự tin mình có thể dùng ý chí bù đắp. Gần đây cô đã quyết tâm tập đi đứng cho ra trò để gót chân bên trái có thể chấm đất. Thử làm như thế thì quai dép bên chân trái lại tuột ngay nhưng Akiko vẫn tiếp tục chịu khó. Tuy vậy từ ngày nước nhà bại trận, cô bỗng đâm ngưng việc luyện tập. Chỗ xây xát vì dép tuột hãy còn để lại dấu đỏ hỏn trên bàn chân trái.

    Vì đứa bé con là em của người chồng chưa cưới cho nên Akiko phải cố đặt gót chân trái sát mặt đất mà đi theo. Đã lâu lắm nàng mới phải gắng sức như thế.

    Chiều ngang của con sông thì hẹp, mấy chòm cỏ dại rủ xuống bên dòng nước. Ba bốn chiếc thuyền lá tre bị vướng phải tấp vào đó.

    Đứa trẻ đang đứng khoảng hai mươi bước trước mặt nàng, không để ý là Akiko đã đến cạnh mình, vẫn chăm chú nhìn theo những con thuyền lá tre đang trôi. Nó không nhận ra cách đi đứng khó khăn của Akiko.

    Chỗ lõm sau ót của thằng bé thật sâu giống như người chồng chưa cưới của cô làm cho Akiko bỗng cầm lòng không đậu, muốn ôm lấy thằng bé và bồng nó lên làm sao!

    Bà mẹ vừa ra đến nơi, chào từ giã Akiko rồi giục thằng bé về với mình. Nó chỉ nói qua loa:

    - Em về, chị!

    Akiko thầm nghĩ không biết bà vừa báo tin người chồng chưa cưới của mình đã tử trận hay đề nghị bãi bỏ đám hỏi. Chịu đi lấy một người con gái thọt chân cũng là một chuyện thương tâm chỉ có trong thời chiến.

    Akiko không đi vào nhà mà qua xem một ngôi nhà mới cất bên hàng xóm. Ngôi nhà thật lớn, hiếm thấy trong vùng này nên người đi qua đi lại ai cũng đưa mắt ngắm nó. Hồi còn chiến tranh, việc xây cất phải đình lại, chung quanh nhà mấy đống gỗ cỏ dại mọc lên thật cao. Mấy lúc này bất chợt công việc tiến hành trở lại. Người ta đã đem trồng hai cây tùng dáng trông thật cứng cáp đằng trước cửa.

    Akiko thấy sao ngôi nhà này không có chút gì dễ thương, lại còn có vẻ cứng nhắc nữa. Thế nhưng sao mà nó nhiều cửa sổ quá thể! Phòng như phòng khách bốn bên đều có cửa sổ cả[5].

    Hàng xóm xì xào mấy chuyện như ai là người sẽ dọn đến nơi đây thật tình chả có người nào biết thật đích xác.

              




    (Dịch xong ngày 28/04/2009)

    https://www.erct.com/2-ThoVan/NNT/Kawab ... Phan-2.htm
Trả lời

Quay về “của người”