Cô tiểu thư ở Suruga - Kawabata Yasunari

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Cô tiểu thư ở Suruga - Kawabata Yasunari

Bài viết bởi Hoàng Vân »








  • Cô tiểu thư ở Suruga
    (Suruga no Reijô, 1927) (51)
    __________________
    Kawabata Yasunari -
    Nguyễn nam Trân dịch






              
              
              

              
    - Chao ôi! Sao mình chỉ muốn sống đâu đó chung quanh vùng Gotemba này thôi. Làm người ta mất cả tiếng rưỡi đồng hồ chớ ít đâu!

    Lúc đó, tàu hỏa vừa vặn ngừng ở ga Gotemba. Cô nữ sinh nhấc hai đầu gối lên như con châu chấu rồi dậm chân xuống sàn toa hành khách, má thì áp vào cửa kính, nhìn theo bóng những người bạn đang ngây thơ ra hiệu chào nhau bằng mắt từ phía sân ga. Cô phát biểu ý kiến như thế với vẻ chán chường, tưởng chừng muốn xuôi tay.

    Tàu chợt vắng ngắt khi đến ga Gotemba. Những ai phải đi một lộ trình dài bằng tàu chợ khi không bắt được tàu tốc hành đều hiểu được tại sao có cảnh tượng này. Sáng vào khoảng tám chín giờ, còn chiều thì từ hai ba giờ, toa tàu như được chất đầy những bó hoa. Đám nữ sinh trên những chuyến tàu chở học trò đến trường đã làm cho mấy toa xe khách tươi sáng và náo nhiệt hẳn lên. Nhưng khoảnh khắc sáng sủa và xinh tươi như vậy sao mà phù du! Chuyến xe trước còn cả năm mươi cô nữ sinh, mới mười phút sau, trên chuyến kế tiếp đã không còn lấy một bóng hồng. Vậy mà tôi có cảm tưởng đã gặp trong những chuyến du hành bằng xe hỏa của mình không biết cơ man nào những cô nữ sinh đến từ tất cả các vùng.

    Tuy vậy, lần này tôi không phải là người đang làm một cuộc du hành dài. Tôi chỉ đi đoạn từ Izu lên Tôkyô thôi. Dạo đó, tôi còn sống trong vùng núi non miền Izu. Từ Izu đến Mishima phải đổi tàu qua đường Tôkaidô, thế mà chuyến tàu nào tôi đi cũng gặp đúng cái giờ hoa nở tưng bừng đó. Các cô là học sinh của hai trường nữ, một ở Numazu và một ở Mishima. Nhân vì mỗi tháng tôi lên Tôkyô một đến hai lần, nên chỉ cần một năm là đủ nhớ hết mặt khoảng hai mươi cô trong đám.

    Nó gợi lại bầu không khí thủa thiếu thời, lúc bản thân tôi cũng đáp tàu đi học trung học như thế này. Và tôi nhớ được ngay cả các chi tiết như các cô nữ sinh ấy thường sẽ leo lên toa số mấy.

    Hôm đó tôi nhớ mình đã chọn cái toa áp cuối. Cô gái vừa nói cô mất những một tiếng rưỡi thì chắc phải lấy tàu từ Numazu về tận Suruga. Như thế, cô là dân vùng Suruga. Nếu là người từng lấy xe hỏa đi quá Hakone, ai cũng có thể đoán được việc ấy. Suruga là một thành phố nơi mà mấy cô thợ trong xưởng dệt lớn nằm bên kia hòn núi ven sông vẫn hay vẫy những chiếc khăn trắng theo đoàn tàu từ cửa sổ hay từ sân nhà máy. Cô nữ sinh này có lẽ là con gái một ông kỹ sư hay nhân viên nào làm trong hãng dệt. Cô có thói quen leo lên toa tàu áp cuối. Cô còn là người xinh xắn và láu táu nhất đám.

    Mất một tiếng rưỡi, còn phải tính mỗi ngày hai bận đi về thì đúng là lâu la, cái thân hình thoăn thoắt như nai con thế kia chắc đến thối thây mất. Nhất là mùa đông, ra khỏi nhà hãy còn tối mà phải về lúc trời đã nhá nhem.Chuyến xe lửa ấy về tới ga Suruga lúc 5 giờ 18 phút mà! Có điều đối với tôi thì một tiếng rưỡi đồng hồ đó sao mà quá ngắn ngủi. Tôi nhìn - nhưng làm bộ như lơ đãng - cái cô bé hết nói chuyện lại lấy sách giáo khoa ra đọc, hết đan rồi lại bỏ chỗ mình ngồi ghé qua đám bạn để quấy phá…mà thấy thời gian trôi sao quá nhanh. Rồi khi tàu vào ga Gotemba thì tôi chỉ còn có mỗi 20 phút bên nàng.

    Tôi cũng như nàng, cả hai đưa mắt nhìn theo như tiễn đưa mấy cô học trò bước trên sân ga trong màn mưa. Vì trời đã vào tháng mười hai rồi nên những ngọn đèn điện đẫm nước mưa chỉ sáng lù mù.Phía rặng núi xa đen sẫm, hình như có ánh lửa tươi tắn của một đám cháy rừng đang bùng lên.

    Cô gái nãy giờ vẫn lí lắc bỗng trở nên nghiêm nghị, bắt đầu rù rì gì đó với chúng bạn. Hình như cô đang hé cho họ biết chuyện tháng ba sang năm cô sẽ tốt nghiệp rồi lên Tôkyô nhập học một đại học nữ trên đó.

    Tàu đỗ ở ga Suruga. Đến đây thì không còn bóng nữ sinh nào nữa. Mưa rơi ào ạt trên kính cửa sổ toa tàu nơi tôi áp mặt chực nhìn theo bóng cô gái. Giữa khi cô đang định rời chiếc xe thì chợt có tiếng kêu:

    -Cô, cô ơi!

    Kìa, không phải có một người con gái hấp tấp chạy đến bên cạnh và đột ngột ôm choàng lấy cô là gì!

    -Ơ kia!

    -Em đợi cô đó. Đáng lẽ em lấy được chuyến xe lửa 2 giờ đó chứ, nhưng tại em muốn gặp cô…

    Thế rồi hai cô nàng che chung một chiếc ô đen, quên cả trời đang mưa, hai khuôn mặt thiếu điều tựa sát vào nhau, họ trò chuyện huyên thiên. Có tiếng tu huýt báo xe chạy. Cô thợ trẻ vội phóng vào bên trong xe và ló đầu ra ngoài cửa sổ.

    -Nếu tôi lên Tôkyô chắc mình lại gặp nhau trên đó phải không? Nhớ ghé chỗ ký túc xá tôi chơi nghe!

    -Em không đi được đâu cô!

    -Ủa, sao vậy?

    Hai người, mỗi người mang một nỗi buồn riêng trên gương mặt. Cô gái kia có lẽ là một nữ công nhân trong xưởng dệt. Cô định nghĩ việc hãng để lên Tôkyô. Nhân vì muốn gặp cô bé học trò nên đã đến cái ga này và chờ bạn non ba tiếng đồng hồ.

    -Mình gặp nhau ở Tôkyô nhé!

    -Vâng!

    -Thôi, chào bồ nghe!

    -Em chào cô!

    Đôi vai của cô thợ trẻ ướt đẫm nước mưa. Chắc là đôi vai cô nữ sinh cũng đầm đìa như thế.

              



    (Dịch xong ngày 27/04/2009)

    https://www.erct.com/2-ThoVan/NNT/Kawab ... Phan-2.htm
Trả lời

Quay về “của người”