Cám ơn - Kawabata Yasunari

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20038
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Cám ơn - Kawabata Yasunari

Bài viết bởi Hoàng Vân »







  • Cám ơn
    (Arigatô) (28)
    __________________
    Kawabata Yasunari -
    Nguyễn nam Trân dịch







    Năm nay hồng sai quả nên cảnh mùa thu trong núi thật đẹp.

    Trên mỏm tít phía nam bán đảo, có một bến cảng.

    Từ trên gác hai của căn nhà dành cho hành khách ngồi chờ, nơi mấy phong bánh kẹo rẻ tiền được bày thành hàng, có một người tài xế trong bộ quần áo màu vàng với cổ áo viền tím bước xuống. Bên ngoài là một chiếc xe đò cỡ lớn chạy theo chuyến, cắm phấp phới một lá cờ hiệu cũng màu tím.

    Bà mẹ của cô gái đứng dậy để bỏ mấy miếng bánh vào trong phong giấy, đóng lại thành gói, hướng về phía anh tài xế đang cột lại giây giày cho thẳng thớm, nói:

    -Hôm nay tới lượt chú em chạy hở? Được rồi! Chú Cám Ơn ơi, nếu con nhỏ này được chú chở đi thì phước phần của nó lớn lắm. Điềm hên đó nghen!

    Người tài xế nhìn cô gái trẻ đang đứng bên cạnh mẹ, không nói gì.

    -Cứ kéo tới kéo lui thì bao giờ mới xong. Với lại mùa đông sắp đến nơi rồi. Đợi đến mùa đông mới gửi con nhỏ này đi thì tội nghiệp nó quá. Bề gì cũng phải ra đi thì lúc trời còn đẹp cho nó đi luôn. Tui dứt khoát kỳ này đi với nó đó chớ!

    Người tài xế gật đầu nhưng vẫn không nói gì. Anh ta bước như lính bước về phía chiếc xe, sửa ghế đệm ở buồng lái lại cho ngay ngắn.

    -Dì ơi, leo lên ngồi sát phía trước đi. Ngồi đằng trước, xe ít vồng hơn. Đi đường xa mà!

    Bà mẹ đó định đem đưa con gái của mình đi bán cho người ta ở một làng có đường xe lửa cách đó hơn sáu mươi cây số[21] về hướng bắc.

    Chao qua chao lại theo con đường núi, đứa con gái nhìn thẳng ra đằng trước, mắt bị chói vì những tia nắng chiếu qua bờ vai của anh tài xế. Bộ quần áo màu vàng in vào trong mắt nó như một thế giới đang dần dần mở rộng. Hai bên bờ vai anh ta, những quả núi đang xẻ đôi và chạy giật lùi. Chiếc xe hơi phải vượt qua hai ngọn đèo cao.

    Xe hơi đuổi kịp một chuyến xe khách do ngựa kéo. Xe ngựa bèn tấp lại bên vệ đường.

    -Cám ơn!

    Người tài xế cất giọng nghe rõ ràng, vừa nói vừa cúi đầu liên tục như con chim gõ kiến, rối rít.

    Chiếc xe ngựa chở gỗ súc đi ngược chiều. Xe ngựa tấp lại ven đường

    -Cám ơn!

    Gặp chiếc xe chở hàng.

    -Cám ơn!

    Chiếc xe kéo.

    -Cám ơn!

    Con ngựa.

    -Cám ơn!

    Trong vòng mười phút, dù đã vượt qua ba mươi chiếc xe, anh ta vẫn tiếp tục thưa gữi đàng hoàng. Làm như có chạy thật nhanh ba bốn trăm cây số, anh ta vẫn không hề thay đổi tư thế ngồi ngay ngắn. Thấy anh ta tự nhiên và đơn sơ như một thân cây tùng mọc thẳng đứng.

    Ra khỏi bến cảng hồi ba giờ hơn, bây giờ mới giữa đường, chiếc xe đã phải bật đèn lên. Mỗi lần gặp một con ngựa, anh ta lại tắt đèn đằng trước cho nó khỏi chói. Lúc đó lại:

    -Cám ơn!

    -Cám ơn!

    -Cám ơn!

    Anh ta là người tài xế mà suốt đoạn đường mười lăm dặm được nhiều lời khen ngợi nhất trong đám ngựa, xe ngựa, xe hàng.

    Khi bóng đêm trùm xuống quãng trường chỗ bến xe đậu trong làng, thân thể đứa con gái như chao đảo, nó cảm thấy hai chân bủn rủn. Ngơ ngẫn nắm lấy tay mẹ.

    -Đợi tao cái coi!

    Vừa dứt lời, bà mẹ đã vội chạy đuổi theo bác tài.

    -Nè, con gái tui nó nói nó thương chú đó. Tui xin chú mà. Tôi chắp hai tay lạy chú đó. Bề gì kể từ ngày mai nó chỉ là đồ để mua vui cho những người không quen không biết. Thiệt mà. Mấy cô con nhà tử tế ở xóm nào cũng chỉ cần leo lên xe chú một đoạn đường thôi đều thành như vậy hết.

    Ngày hôm sau khi trời hừng sáng, người tài xế ra khỏi nhà trọ dựng sơ sài bằng gỗ và bước đi như lính, băng qua quãng trường. Hai mẹ con người đàn bà lúp xúp chạy theo sau. Từ trong nhà kho, chiếc xe đò cỡ lớn sơn màu đỏ tiến ra, phấp phới lá cờ màu tím, đợi chuyến xe lửa đầu tiên trong ngày.

    Đứa con gái lên xe đầu tiên, cọ xát hai môi mím vào nhau, tay vân vê lớp da màu đen bọc trên chỗ ngồi ở buồng lái. Người mẹ chập hai ống tay ngăn cái lạnh buổi sáng.

    -Sao, tính sao đây? Lại đưa em này về, phải không? Hồi sáng, tui vừa bị con nhỏ khóc cho một trận, còn bị dì mắng nhiếc nữa…. Tui tử tế với nó thành ra sai lầm. Muốn tui đem em nó về cũng được, nhưng chỉ giữ giùm dì đến mùa xuân thôi. Từ giờ, trời trở lạnh, bắt nó phải đi thì quá sức tội nghiệp. Thôi để tui ráng cho một thời gian. Nhưng khi trời tốt trở lại, tôi không giữ nó thêm được đâu nghe!

    Chuyến xe lửa đầu tiên thả xuống ba người khách cho chiếc xe đò.

    Anh tài xế sửa lại tấm nệm trên chỗ ngồi trong buồng lái cho thẳng thớm. Đứa con gái nhìn cái lưng ấm cúng trước mặt, mắt bị chói vì những tia nắng. Gió sớm mùa thu thổi lướt qua hai bên bờ vai anh tài.

    Xe đuổi kịp chiếc xe ngựa kéo. Xe ngựa tấp vào bên đường.

    -Cám ơn!

    Gặp xe chở hàng.

    -Cám ơn!

    Con ngựa.

    -Cám ơn!

    -Cám ơn!

    -Cám ơn!

    Anh ta lòng tràn đầy sự biết ơn suốt sáu mươi cây số đồng ruộng núi rừng cho đến lúc trở về bến cảng nằm ở tít phía nam bán đảo.

    Năm nay hồng lại sai quả, cảnh mùa thu trong núi trông thật đẹp.

              



    (Dịch ngày 17/05/2008)
    [21] Nguyên văn 15 ri (lý). Mỗi ri dài 3,9273 km.

    https://www.erct.com/2-ThoVan/NNT/Kawab ... Phan-1.htm
Trả lời

Quay về “của người”