V ă n t ế c h i ế n s ĩ t r ậ n v o n g
_______________________________________
Ô hô!
Xưa, truyền tụng bài Ðiếu Cổ Chiến Trường Văn, lời Lý Hoa đã dãi dầu cùng thiên cổ.
Nay, đọc lại Văn Tế Nghĩa Sĩ Cần Giuộc, tiếng Ðồ Chiểu còn sang sảng với non sông.
Than ôi
Hồn tử sĩ gió ù ù thổi, trung nghĩa đài lửa thắp nhớ người xưa.
Ðất linh thiêng vùi chôn thân xác, đàn trận vong lời vẳng tận thiên thu.
Vận nước đến thời
Anh hùng mạt vận
Hai mươi năm xây đắp quốc gia, ngăn sóng đỏ, cầm gươm giữ nước
Một thế kỷ lầm than dân tộc, xót thế thời, đứng dậy dưới cờ.
Tháng tư đen, bỗng tình cảnh xảy đàn tan nghé
Ất mão buồn, chợt tang thương tan cửa nát nhà
Phe Cộng hung hăng, đằng sau Nga Tàu tận tình chi viện,
xe tăng súng lớn thừa thãi ê hề, đạn vung vãi tối trời mù đất
Phía ta thế thủ, mặt trước đồng minh buông tay không giúp,
máy bay tàu thủy thiếu thốn xăng dầu, pháo nhỏ giọt làm sao chiến thắng.
Muốn tận tình tranh đấu, mà ai xui bỏ đất bỏ dân.
Thích xông thành đụt pháo, ngỡ mình đang giữ xóm giữ làng.
Cơ đồ mất, tướng quân tử tiết, sáng trưng tinh đẩu,
linh hiển thành phúc thần phù hộ non sông
Chính quyền tan, dân chúng khóc than, xâm lược đã bạo tàn bắt người cướp của.
Nhớ linh xưa
Mắt biếc môi hồng, tuổi trai trẻ dập dồn bao ước vọng
Ðôi mươi xanh tóc, vào lửa binh đâu ngại chuyện tương lai
Nhập binh ngũ phận kẻ nam nhi, đời chinh khách dậm ngàn vó ngựa
Khoác nhung bào kiếp sống hào hùng, thân bách chiến xá gì sinh tử
Mùa hè đỏ lửa, ghìm tay súng giữ vững biên cương.
Mậu thân khói tỏa, vững niềm tin yên bình phố thị.
Bảo quốc trấn không, cánh chim trời dọc ngang, đi chẳng về, không trung gửi xác thân.
Ðại dương vùng vẫy, kình ngư ngoaì biển lớn, bỏ bến bờ, sóng dữ náu hình hài.
Nào nhảy dù , biệt động, .. trăm trận xông pha, chiến tích đã nức danh kim cổ
Nào thiết giáp, pháo binh, ..khí thế đằng đằng, sấm sét dáng lên đầu giặc dữ.
Dù chán ghét chiến chinh, nhưng vẫn phải dấn thân binh lửa.
Mặc tình đời đen bạc, mãi một lòng báo quốc trung trinh.
Trí vốn quen sách vở thư sinh, bỏ trường lớp đi vào chiến trận.
Óc chất chồng lục thao tam lược, có xá gì làn đạn mũi tên.
Ghét giặc bạo tàn, pháo kích dân lành, chẳng xót thương đồng bào ruột thịt.
Chở che bá tánh , chiến địa tung hoành, sức đoạn kình yên hàn xã tắc.
Nào ngờ đâu!
Da ngựa bọc thây, chữ quy khứ đã đành về âm cảnh.
Ðầu non trăng dãi, câu chiêu hồn đủ sót chốn dương gian.
Bàn cờ thua, ai cứu được giang san.
Gặp vận bĩ, liều thân cùng đất tổ.
Hỡi ơi!
Một trận tan tành,
Trời thủ đô vần vũ áng mây tang.
Muôn dân thương khó,
Ðất phương nam ngơ ngác ngọn cờ hàng.
Cuối tháng tư, thế cùng lực tận, tướng trấn ải cam đành tự tận, nêu tiếng thơm để lại ngàn sau.
Ðầu tháng năm, hàng ngũ vỡ tan, quân tử thủ liều tấm thân, đời anh kiệt ghi cùng sử sách.
Mặt trận Sài Gòn ngày rã ngũ, cả tiểu đội nắm tay ôm lựu đạn, sống cùng nhau và chết cũng cùng nhau.
Bản doanh Cần Thơ đêm buông súng, khắp quân đoàn lệ khóc thương tư lệnh, sinh vi tướng và tử cũng vi thần.
Bao nhiêu người gục ngã, vạn chiến sĩ vô danh tô máu sắc cờ.
Bấy nhiêu gương nghĩa dũng, muôn anh linh hiến mình vì nước hy sinh.
Thế mà
Ðài tưởng niệm chỉ đành trong tâm tưởng, phận kẻ thua đâu có được đền miếu huy hoàng.
Bức tượng Tiếc Thương đem dập vùi hoang phế, khiến nhân tâm đau xót thảm thương.
Nghĩa trang Quân Ðội đành rêu loang cỏ áy, xui quốc dân thống hận đoạn trường.
Ở hải ngoại, muôn lòng tưởng niệm, cuối tháng tư thắp nén nhang thơm.
Nơi lưu lạc, vạn lời thương cảm, đầu tháng năm đốt nến nhớ người.
Vọng hồn trung liệt
Ly rượu nồng tựa nước mắt muôn thu
Tưởng đấng hùng tài.
Chén nước trong giống suối nguồn son tạc.
Thác chẳng cần đền miếu, sống muôn thuở lừng danh
Sống không kể gian nguy, thác ngàn năm nhang khói.
Ơi hỡi anh hùng chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa .
Về đây chứng giám.
Hồn linh thượng hưởng.
nguồn: sangtao.org
Nguyễn mạnh Trinh
Nguyễn mạnh Trinh
Re: Nguyễn mạnh Trinh
Giáng sinh ở Sài Gòn
_______________________________________
... tôi xin kể về một bài thơ Giáng sinh mà khi viết tôi đã ở trong một hoàn cảnh đặc biệt trong đời mình. Lúc ấy là năm 1979, khi tôi vừa được thả từ trại tù cải tạo ra mấy ngày. Bài thơ "Giáng sinh ở Sài Gòn"
1
Hãy xuống đường và mặc áo mới.
Chiếc áo ngày chúa bị đóng đinh
Còn khô vệt máu
Hãy xuống đường và xưng tội
Thân phận Việt Nam.
Âm như dao sắc
Thánh ca xoáy tròn
cấu da nỗi đau có thực.
2
Giáng sinh ở Sài gòn
Con phố không còn gió
Ngọn cờ ủ ê.
Lặng lẽ.
Giáng sinh ở Sài Gòn
Thắp trong mắt mỗi người ngọn nến nửa đêm
Đầu mang vòng gai buốt
Hân hoan hành xác mình
Giáng sinh ở Sài gòn.
Mọi người đi ra đường
Cầm trái tim
Làm vũ khí.
Lời đồng dao của quỉ
Bắt đầu chuông báo tử mùa xuân.
3
Hát cho rõ tiếng guốc nàng.
Hai mươi năm trẻ dại
Hát và thở ký ức chàng
Thác reo lũng gió
Hát và vỗ tay thế kỷ chúng ta.
Khúc hoan ca thinh lặng
Hát và long lanh hạt lệ
Giáng sinh ba mươi năm trí nhớ.
4
Bây giờ nửa đêm
phơi khô dây hạnh phúc
ngọn nắng phai phai
ru tôi tóc sợi.
Bây giờ ở Sài gòn
Tôi trốn vào đám đông
Mặt nạ che tông tích
Tự hỏi có phải là dòng sông
Trôi qua những ấu thơ tinh nghịch
Cánh cửa khuya đóng lại bình minh.
5
Giáng sinh ở Sài gòn
nhớ ly cà phê gạo rang đắng chát.
Cho cũ một ngày.
Ngọn đèn dầu nhỏ tăm tối
Sao không thắp hỏa châu
Sân ga không tàu đợi
Giáng sinh ở Sài gòn.
Ngực khan đám đông đau
Than vừa ngún
Bếp đỏ lửa rồi bè bạn ta ơi
Giáng sinh ở Sài gòn
Sống lại chính chúng ta
Hàng hàng lớp lớp
Tôi phục sinh.Anh phục sinh
Từ dòng máu giọt..."
Giáng sinh năm đó không hiểu sao mà đường phố đông đảo đến như vậy. Một sự trùng hợp nào đó, hình ảnh của Hồ Chí Minh treo trên mặt tiền của Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố bị hạ xuống để sửa chữa và tiếp theo là có tin đồn có đảo chính và thay đổi chính trị. Lúc đó đời sống dân chúng cả nước thật là cực kỳ khó khăn, nghèo đói, ngoài đường đầy những người không nhà bị đánh tư sản hoặc ở vùng kinh tế mới trở về, hàng hóa thiếu thốn, chính sách ngăn sông cấm chợ, rồi hậu quả của việc đổi tiền, trại tù đầy ắp người... tất cả trong tình trạng bi đát. Thế mà, ngày Giáng sinh vẫn đông người nô nức dân chúng tin tưởng vào một niềm tin mơ hồ nào đó về một biến cố chính trị. Các buổi giảng đạo trong nhà thờ đầy ắp người và Giáng sinh là một dịp để tôn giáo nói lên ước vọng của dân chúng...
Nguyễn mạnh Trinh - trích từ "Tản mạn Giáng Sinh"
nguồn: namuctuanbao.net
Re: Nguyễn mạnh Trinh
- Kon Tum, bài thơ cũ
______________________________________________________
Lưng rượu đế đủ soi hồng khuôn mặt
Chiều đã rơi từ ngọn lá cuối đồi
Nghiêng cánh võng bỗng nghe trời rất chật
Đất trải dài muôn dặm thuở rong chơi
Bạn cây súng đi vào đời chém giết
Gót giày sô lầm lũi chốn không vui
Đã bao lần chào bạn bè vĩnh biệt
Đời đao binh ngắn ngủi thế mà thôi
Thừa mơ mộng lúc dập vùi nắng gió
Chuyện riêng tư vụn vặt đủ vài câu
Vào lửa khói trái tim mình rạn vỡ
Thế xuân thu tuồng diễn đã từ lâu
Vài ngụm đắng kệ trời quay đất chuyển
Súng cầm tay chờ giặc cứ lai rai
Cánh hoa dại nhắc muôn vàn kỉ niệm
Sao cay nồng chưa đủ ấm ngày mai
Giặc cứ pháo sá gì cơn bão giạt
Nón sắt che cho đỡ lạnh mái đầu
Đêm nến thắp ánh hỏa châu hiu hắt
Sinh nhật ai máu đỏ giữa canh thâu
Đường truông núi hai mươi năm chất ngất
Tuổi lang thang vào xương máu bàng hoàng
Mai về phố với hồn chai lạnh ngắt
Mua tình vui dồn trống chuỗi mênh mang
Khúc chinh chiến đã từ lâu quên hát
Vầng trăng treo mầu úa hướng mong chờ
Mai xuống núi tiếp một ngày phiêu bạt
Tìm lại mình đánh thức một cơn mơ.
Nguyễn mạnh Trinh
nguồn: thica.net
Re: Nguyễn mạnh Trinh
- Thơ
__viết ở Cù Hanh
______________________________________________________
Túi quân trang nhẹ bờ vai
Vào đời gai lửa ngày mai chập chùng
Không gian cánh rộng vô cùng
Ta ơi chim nhỏ vẫy vùng nẻo đi
Tóc đôi mươi mượt xuân thì
Nhìn mây núi ngỡ thầm thì điệu ru
Ở đây mưa nắng mịt mù
Giọt rơi rơi những lá thu bàng hoàng
Bụi mù áo trận ố vàng
Vài con đường dốc lang thang nửa vời
Ở đây lạnh buốt đêm vơi
Khuôn mênh mông cửa chỗ ngồi ướt sương
Chập chờn hơi ủ chiếu giường
Hỏa châu thức một muôn phương sa trường
Ở đây heo hút biên cương
Súng vang dội những ngõ đường xông pha
Chợt thương nhớ chút quê nhà
Phố hoang sơ đóng gần xa nỗi niềm
Ở đây dõng dạc gọi tên
Vào hàng quân đến một miền lửa binh
Núi xanh vẫn đợi bình minh
Mắt trong vẫn ngóng yên bình quê hương.
Nguyễn mạnh Trinh
nguồn: thica.net
Re: Nguyễn mạnh Trinh
- Niệm khúc súng gươm
______________________________________________________
Nốc cạn cho say đời biệt xứ
Mềm môi chưa sạch nỗi rêu rong
Máu lửa trôi dài cơn mộng dữ
Mịt mờ nhân ảnh bạc lòng không
Đếm tuổi nhọc nhằn thêm tóc bạc
Đếm tiền chưa đủ một cuộc say
Lỡ đường đau tủi vài câu hát
Én lạc ghềnh khơi mây trắng bay
Ở đâu, tuổi trẻ dường thấp thoáng
Bom đạn rền vang vẫn ngất cười
Tiễn nhau sông nước còn vô hạn
Xuôi ngược bềnh bồng chuyện diễu chơi
Buổi tối dừng quân trời mưa lũ
Gặp nhau men rượu cứ lưng lưng
Tâm sự nói hoài sao chẳng đủ
Lấp trống chia xa thuở bão bùng
Thây kệ, đến đi ngày vô định
Buồn tênh anh dũng với anh hùng
Cát bụi ố hoen màu áo lính
Mồ hôi pha máu chợt rưng rưng
Ngoài kia thắp đuốc ngọn hỏa châu
Trò chơi phiền muộn của đêm thâu
Có tiếng gió gào trong sương quạnh
Tưởng hàng mộ chí giữa ngàn lau
Uống nữa, đỏ lòm đôi mắt đục
Vài gân máu nổi chuyện xé trời
Lửa đạn có ai làm di chúc
Thành đom đóm lượn nẻo mù khơi
Miệng vẫn mỉm cười, sao muốn khóc
Thấy lòng chùng xuống tiếng đàn rung
Thơ cổ ngâm nga trầm giọng đọc
Ta dẫn ta đi trốn lạnh lùng.
Nguyễn mạnh Trinh
nguồn: thica.net
Re: Nguyễn mạnh Trinh
- Thấp Thoáng
_______Bóng Một Người
______________________________________________________
- Nghe thoang thoảng từng bài thơ anh viết
Hương một người nồng mái tóc thân quen
Nhớ man mác rong rêu sân Thành Nội
Mùi hoa quỳnh trong nỗi nhớ lênh đênh
- Gió phớt nhẹ nắng bên thềm ríu rít
Sầu vu vơ từng phiến dấu gót chân
Ngọn cỏ non e dè môi mật ngọt
Nghe chiều về chầm chậm đến, phân vân
- Bỗng trời mưa hình như đang gợi nhớ
Mù lê thê buồn mấy nhánh sông đời
Tóc ai bay xõa trăm miền ngóng đợi
Qua chuyến đò soi bóng nước mù khơi.
- Bỗng trời mưa hình như đang gợi nhớ
- Em còn giữ màu áo vàng tôn nữ
Lụa trinh nguyên áo mỏng khép hồn thơ
Hồng chút nhớ phảng phất chiều sương khói
Như nụ cười vỡ vụn nét ngu ngơ
- Em còn giữ màu áo vàng tôn nữ
- Dáng em nhẹ buổi sáng trường vôi tím
Bài học vui như một chút ân cần
Tà áo bay quấn bàn chân quyến luyến
Như gió trời hôn nhẹ những bàn chân
- Dáng em nhẹ buổi sáng trường vôi tím
Có tiếng hát vọng đáy hồn miên viễn
Trên môi cười trong giấc nhớ khôn nguôi
Mùa xuân đến xin cành hoa quỳnh nở
Trong nhịp đàn thấp thoáng bóng một người. - Gió phớt nhẹ nắng bên thềm ríu rít
Nguyễn mạnh Trinh
nguồn: dntrealty.com - Nghe thoang thoảng từng bài thơ anh viết
Re: Nguyễn mạnh Trinh
B à i T h ơ ________ C u ố i N ă m
______________________________________________________
Năm hết một mình ngất ngưởng say
Chiều sương hơi núi lạnh môi đời
Chân chồn bước lạc vào hoang lộ
Cửa đóng mộng đời trai thoáng bay
Ta đếm đời ta hiếm nét vui
Chiều thiêu nắng lửa sáng sương đầy
Quanh ta đá tảng sầu vương nặng
Phố cũ tìm quên bóng áo ai
Ta vẫn bậm môi tiếng thở thầm
Bạn bè ôi đầy đọa chung thân
Xó rừng hiu hắt đời bóng lặn
Xa thẳm cỏ sầu lối phân vân
Ta muốn ngâm thơ như tráng sĩ
Vung gươm miệng hát đời biên cương
Thế nhân đầy dẫy phường mắt trắng
Phù thế thân tàn giấc mộng hoang
Hắt chén về nam chờ đêm hết
Ngày đang hửng nắng xuống phương nào
Ta thân đất trích sầu chắn lối
Quê nhà ai đợi dưới hàng cau?
Ta nốc hơi men đầy miệng đắng
Lửa sầu bốc ngọn ngả nghiêng đời
Ðêm ba mươi tết sầu chắn lối
Tìm thử quê nhà lửa biếc soi
Mộng vẫn còn lưng trong cốc nhớ
Men bốc hoang sơ một cõi người
Mới hay ngơ ngác chiều phố chợ
Mỏi mắt không ra một nụ cười.
Nguyễn mạnh Trinh
nguồn: dntrealty.com
Re: Nguyễn mạnh Trinh
- Chỗ Ẩn
_______Của Loài Sâu
______________________________________________________
Chiều bước khẽ trên ngõ về của gió
Thập tự buồn tay phất phới hạt mưa
Ðầy lá úa nẻo vô cùng đã lỡ
Môi đằm đằm sương khói chốn rừng xưa
Ở một chỗ ai cũng hèn như cỏ
Thân sâu đo đếm mãi lối chông gai
Lửa trời nung óc người loang dấu đỏ
Dốc lầy thêm gót mỏi đỡ thân gầy
Giông bão đập nhát roi đời quạnh quẽ
Môi tả tơi bầm tím một hồn sầu
Cây ngả nghiêng vắng bặt loài chim sẻ
Mắt ngại ngùng nhìn đêm tối về mau
Ở một chỗ ai cũng buồn như lá
Dẫm dòn tan tiếng vỡ bóng trời xa
Lán tranh thấp náu nương hình tượng lạ
Ta về đâu mây xuống giữa đời qua.
Nguyễn mạnh Trinh
nguồn: dntrealty.com
Dặn Anh Khói Sóng
Dặn Anh ________ Khói Sóng
______________________________________________________
Anh, rẽ thẳng ngôi em làn tóc xõa
Không quanh co khuất khúc mối tình em
Dù biển gió sẽ rối tung trăm ngả
Anh vuốt ve cho giấc ngủ em mềm
Anh, ru em lời ca dao mật ngọt
Cho em quên cơn khát biển nhọc nhằn
Nhìn thẳng mắt em chân trời hy vọng
Cho mênh mông anh trán phẳng vết nhăn
Anh, vuốt khẽ cho em tà áo mộng
Khép sau lưng tia nắng đẹp phố phường
Ô kìa anh tung tăng đôi bướm đẹp
Ðang nô đùa bãi cỏ biếc quê hương
Anh đọc nhỏ thơ anh lời dưới mộ
Có phải em đang dần rã xác thân
Có phải đang bập bềnh muôn khói sóng
Ðường hải hành trăm lối dạt phân vân
Anh, hãy hôn em bờ môi vời vợi
Ấm vòng tay tà áo đẹp em đan
Ðợt phiêu bạt gió bên trời tiếng gọi
Ơi nụ cười sao đau xót vô vàn
Anh, em đã vùi trong lòng biển thẳm
Vèo cánh chim qua nhịp sóng đoạn trường
Rêu xanh sẽ muôn đời xây nấm mộ
Trái tim không ngưng nhịp đập quê hương.
Nguyễn mạnh Trinh
nguồn: dntrealty.com
Riêng một chút Tình Cờ
- Riêng Một Chút
__________Tình Cờ
______________________________________________________
- Thì thôi còn lại nụ cười
Cây khô ngọn vẩy cành vời mộng nhau
Xa người tưởng đã ngàn sau
Sao ngơ ngác vẫn nỗi sầu chưa phai
Xứ người lạnh bủa đôi vai
Nhìn nhau mặt lạ thở dài bỗng nghe
- Thì thôi còn lại nụ cười
Thì thôi đã lỡ ngõ về
Áo trưa hè trắng hàng me thuở nào
Gió cuồng vút khoảng trời cao
Yêu người lộng cánh chim chao chập chùng
Một khuôn đá tảng lạnh lùng
Dấu muôn lượng sóng bão bùng vết đau
- Thì thôi chẳng đủ trầu cau
Người mang kỷ niệm dãi dầu tuổi vui
Tiếng đàn rớt xuống ngậm ngùi
Khoé nhăn mắt đỏ dập vùi cõi sâu
Bởi sông ai gẫy nhịp cầu
Ba năm thoảng mặt nước cau ngỡ ngàng
- Thì thôi chẳng đủ trầu cau
Thì thôi, thư cũ ố vàng
Phận riêng con nước bàng hoàng mùa trăng
Ðủ rồi, giọng nói giá băng
Sao run tay những hằng hằng nhịp tim
Chào ông, vẳng cõi lặng im
Mũi dao đỏ ngọn máu chìm nhớ ai
Chào ông, phải tiếng gió lay
Hay muôn kỷ vật đong đầy, náu quanh
Lạ rồi mượt sợi tóc xanh
Chào bà, thoảng một âm thanh, cũng đành.
Nguyễn mạnh Trinh
nguồn: dntrealty.com