-
Hoa giấy và hoa đồng quê
Ngượng như thôn nữ mới lên Kinh
Như quả tim non đượm máu tình,
Ngơ ngác cô nhìn xem lặng lẽ
Muôn nghìn vẻ lạ sắc tươi xinh.
Cô đem so sánh vẻ cao sâu,
Của chốn phồn hoa với ruộng bầu.
Như cảnh muôn màu cô ví với
Sắc đồng lúa chín nước ao thâu.
Bên hồ trong biếc nước phun rơi
Những gái Thần kinh ghé lại ngồi,
Vui vẻ cùng nhau thi rẽ tóc
Đếm màn hoa giấy quyến hoa khôi.
Bất giác cô em cũng chạnh lòng,
Đưa tay nhẹ rẽ mớ tơ xuân.
Mớ tơ ngày tháng sương trời điểm
Buồn để cô em lụy nhỏ dòng.
Thanh Tịnh
(Hà Nội báo số 13, 1-4-36)
Thanh Tịnh
Hoa giấy và hoa đồng quê
Tiếng gọi của "con tim"
-
Tiếng gọi của "con tim"
I.
Lan Anh em ở đâu?
Trời tuôn giọt lệ sầu.
Tìm em cùng phương nẻo
Đồng ruộng, núi, ngàn sâu.
II.
Trong sương anh tìm em,
Sương bạc hóa sương đêm.
Sương đêm đầy lạnh lẽo,
Trời lặng, xóm làng êm.
III.
Tên em anh lớn kêu,
Đáp anh có gió chiều.
Gió chiều đùa tơ liễu,
Tơ liễu gợi tình yêu.
IV.
Yêu em gái giang hồ,
Đường đời thân thế cô.
Phòng xuân em khóc lạnh,
Sương lạnh lệ em khô.
V.
Gặp em giữa chiều vàng.
Chia tay đêm ấy tan.
Đêm tan tình chưa cạn,
Lệ cạn em buồn than.
VI.
Em than đời em mờ ,
Vì em chỉ biết mơ .
Mơ tan tình nhân biệt ,
Từ đấy em ngẩn ngơ .
VII.
Nhưng em, Lan Anh ơi!
Đời em vẫn trong ngời.
Mặc dầu thân em đọa,
Con thuyền giữa biển khơi.
VIII.
Vì tình rất thiêng liêng,
Xa cao cõi mộng huyền.
Con tim trần máu nóng,
Tạo được cõi thần tiên.
IX.
Nhưng em chẳng nghe anh,
Em nghe tiếng thị thành.
Thị thành đầy cát bụi,
Bỏ lại, nước, trời xanh.
X.
Thế rồi buổi xuân tươi,
Sương rơi lệ anh rơi.
Sương rơi cành liễu đón,
Lệ anh tản giữa trời …
XI.
Đồng ruộng núi ngàn sâu!
Tìm em cùng phương nẻo.
Trời tuôn giọt lệ sầu,
Lan Anh em ở đâu ???
Thanh Tịnh
(Đồng quê)
Vàng, Máu
-
V à n g, M á u
Nào những buổi bình minh nắng gội
Tắm gốc rừng run rẩy dưới sương mai.
Thì giữa ngàn cây thác đổ rền tai
Vài cô gái trần truồng bì bõm lội.
Mấy cô đãi vàng trên dòng thác
Giữa voi gầm, gió hú, hổ rình xa
Và giữa ngàn linh, rừng thẳm bao la
Đàn trăn lục lươm mồi trên nước bạc.
Nước lay đá, hâm hùng như say phản
Chần các cô bên mỏm đá nhám xanh,
Đoạn cúi lôi theo theo gậm núi loanh quanh
Vung máu nhuộm hang sâu màu đỏ loãng!
Trong lúc ấy các ngai vàng chói lọi
Bốn phương trời rạng rỡ ánh kim thoa
Buổi tiệc đêm trong điện các hương pha
Nghìn thanh nữ đầy thân vàng loáng ngợi …
Hay thiếu phụ cõng con trên lưng nặng
Đãi cát vàng bên hốc núi cheo leo
Thấy vàng trôi, nàng hớn hở với theo
Vô ý ngã, con rơi, dòng lôi thẳng.
Nàng hốt hoảng đuổi vàng theo con dại
Thì bên chân vàng đứng, xoáy không trôi
Cúi lượm lên, nàng bỗng ngã: con ôi!
Nước lùa mẹ theo con, dòng thác chảy.
Trong lúc ấy các ngai vàng chói lọi.
Bốn phương trời rạng rỡ ánh kim thoa.
Buổi tiệc đêm trong điện các hương pha
Nghìn thanh nữ đầy thân vàng loáng ngợi …
Bích Đào Thanh Tịnh
(Đồng quê)
(Hà- nội báo, số 27, ngày 8-7-1936)