với Thành Tôn, Thái Tú Hạp, Khánh Trường, Phùng Nguyễn, Nguyễn Mộng Giác, Hoàng Lộc, Phan Xuân Sinh, Lâm Chương…
Căn nhà núp giữa bốn bề cao ốc
che chở đời thơ, che chắn đời tình.
Trưa đặc quánh. Bọt bia tràn miệng cốc
nắng mùa hè e ấp thở quanh sân.
Gặp buổi đẹp trời hồn cũng thanh tân
huống hồ văn nhân ngộ tình cố cựu!
Lần giáp mặt xem ra điều hãn hữu
bởi đời này hoa, cỏ. Mọc chen ranh!
Gã làm thơ ưa ngồi ghế ba chân
thiếu can đảm sẽ tự mình ngã quỵ
Ai may mắn thoát ra từ ngạ quỷ
cũng nhờ đời tình nâng đỡ đời thơ.
Từ quê kệch. Thân lấm phèn châu thổ
sẩy tay. Rơi. Không níu kịp quê tình.
Nay đất khách ai ngùi mơ sông Dịch
tráng sĩ cười xòa. Phủi mộng công danh!
Ðã lụy cái thời mưa máu gió tanh
còn khóc thêm chi chút tình lận đận!
Nước mắt đã hòa chung men rượu đắng
hãy nốc tràn hồn. Lắng giọt nhân sinh!
Ðời hẹn gì. Tôi chỉ hẹn cùng anh
những sớm mai vui những chiều nắng đẹp.
Cùng giáp mặt dưới căn nhà bóng rợp
che chắn đời tình che chở đời thơ…
Đức Phổ
Quê quán: Thừa Thiên.
Trước 1975: Ði học. Ði lính. Làm thơ.
Sau 1975: Ði tù CS. Ði Mỹ 1996.
Thơ đăng trên Văn, Phố Văn, Văn Học, Hợp Lưu, TC Thơ, Chủ Ðề, Văn Tuyển, Thư Quán Bản Thảo… Và một số tạp chí văn học nghệ thuật liên mạng…
đêm buồn thiệt như đêm nay
ngồi riêng một chắc một ray rức lòng
rứa là nước mắt ngấn dòng
chảy về vỹ dạ xót lòng chị em
chị chừ nằm ngủ giấc êm
ngàn năm không dậy bỏ em một mình
tận khuya ngồi với lặng thinh
lau khô nước mắt một mình chị ơi
rứa là đi thiệt đó rồi
chơ còn chi nữa mà đòi thấy nhau
huế chừ ôm nặng niềm đau
huống chi vỹ dạ bỏ đâu nỗi sầu
còn em khôn siết sầu đau
ôm chi cho ngạ bỏ đâu cho vừa…
chị ơi xa ngái đường xưa
em không về kịp tiễn đưa chị về
cũng là về lại đó thê
chị về thiên cổ em về huế…đưa…