MN Auditorium.

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: MN Auditorium.

Bài viết bởi Hoàng Vân »

Bạch Vân đã viết: Thứ năm 26/04/18 08:48
  • ....

    Dạ có em, anh Ngô nói 3 tháng là tử tế lắm rồi chị ơi, em kể chị nghe chuyện ôn Hoàng nhà em chắc chị lại nghiến răng tiếp à :

    Nguyên văn như sau:

    •           
      _ Em bịnh rề rề kiểu này chắc không thọ đến ngày về hưu!
      _ Anh trù em riết bộ tính cưới vợ mới chắc ?
      _ thì em biết mà đàn ông có 2 niềm vui, anh đang đợi mùa xuân thứ 2
      _ tui đoán cỏ chưa xanh là ông đã bưng đứa khác về nhà
      _ Xời cần chi lâu rứa em, này nhé nghe anh tính :
      Đem em đi BBQ rồi thả ra biển Sydney,
      chắc chắn là không trôi dạt qua Jerusalem để có màn sống lại sau 3 ngày
      kế đến là đưa mẹ già vào nursing home, rồi gả chồng nhanh cho cô em gái, nội vụ khoảng 2 tuần
      hơ hơ hơ anh sẽ free like a bird, và tà tà ta kiếm chân dài cho mùa xuân mới
      :dancing:
    Em không còn răng để nghiến, kiếm sát thủ cho chắc ăn ha chị :lol2:
              
          

.... :lol2: :allright3: :flwrhrts: ....


          
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1323
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: MN Auditorium.

Bài viết bởi NTL »

*

Bữa nay hết nghiến răng rồi, bà nha sĩ biểu nghiết miết chỉ tổ mòn răng, còn cái đám đầu đội nón chơn mang dép nọ vẫn cứ tỉnh bơ đội nón mang dép hổng thay đổi ! Vậy... tội gì.
Nghe CSRC khai báo tui thấy ôn hoàng y chang ông goá.
Tại sao y chang thì thủng thẳng nghe lời bàn.

Thiệt tình là tui hổng ấm ách chi ráo bị tui biết ôn đâu có chê. Nhưng giả bộ bắt lỗi thì mới có cớ mà... mở máy (trời thần ơi, có người vẫn triền miên than thở, rằng tui ác ôn còn hơn CS nữa lận)
Ôn hoàng nói ông goá tầm thường, tui hiểu ý ôn muốn nói ổng bình thường như phần lớn người bình thường đang sống đầy mật đất. Từ đó tui mới đi săm soi coi cái mức độ, nuances màu sắc giữa hai tỉnh từ này.

Bình thường la... trung bình, là nằm ngay giữa hai đầu kêu bằng cực.
Bình thường trong một chừng mực nào đó, in general speaking, hổng tốt hổng xấu, hổng cao hổng thấp, hổng nghèo hổng giàu, hổng hiền hổng dữ... Đại khái là trong tiêu chuẩn phân loại đề ra nào đó, nó yên vị ngay giữa đường.
Rồi kéo ngay cái đám bình thường ra mà phân tiếp thì... tầm thường y hình có lẽ đứng ở bực thang cuối cùng, chớ cũng chưa chắc đã lọt vào tiêu chuẩn bết bát.

Which means... bình thường và tầm thưởng giống nhau với ít nhiều dị biệt.
Nếu ngó vào khoa ăn nói thì... ăn nói bình thường, thính giả vẫn thức (tui nè) nhưng ăn nói tầm thường thì họ lăn ra ngủ hết trơn. Dĩ nhiên cũng còn một vài yếu tố phụ thuộc, chẳng hạn như chiếc la dô cứ phát hoài một điệu thì người nghe nghe miết cũng ngủ luôn, cho dù nhạc hay quá xá (cũng tui luôn)
Ông goá là người đờn ông bình thường nhưng không tầm thường gì ráo, vì ông là người đầy trách nhiệm. Và ông đã chu toàn bổn phận làm chồng làm cha, ngay cả hy sanh cái riêng nếu cần. Nên rồi, theo tui, ông đứng ở nấc thang đầu trong tiêu chuẩn bình thường chớ hổng dỡn, dám còn vượt ra ngoài và lấn hẳn lên trên.

Trước tiên ông goá bỏ giấc mơ nghệ thuật đậng kiếm cơm cho gia đình. Có cơm rồi lại kiếm thêm thịt cá, thêm cả tráng miệng, cũng cho gia đình luôn. Cái xui xẻo ở đây là... hoậc ông không dư giả thời giờ nữa, hoậc ông thiếu skill trong giao tiếp với vợ. Tệ hại thêm cái nữa là... vợ ông hẳn không nhìin ra để khuyến khích chia xẻ tuyên dương đức tánh tốt (trách nhiệm) nơi ông. Thay vào đó bà ù lì né tránh đưa ý kiến phân xử. Kết quả sau cùng là lục đục và rạn nứt - hổng bể, chưa bể heng, chỉ rạn chỉ nưt thôi -Rồi ông thành người cô đơn, loay hoay tìm lối thoát mình ên.

Bà đồng nghiệp nọ có chồng cũng như không, cũng cô đơn mình ên y chang. Hai tâm hồn cô đơn ấy thiệt ra hổng đồng điệu, họ chỉ tạm thời xáp lợi với nhau đậng bớt được lúc nào hay lúc ấy chuyện cô đơn, và bớt bằng nỗi vui... tình dục. Nên rồi tình dục đã là tách cà phê giải lao giữa giờ đậng có sức mà lao động tiếp.
Hổng ai dụ dỗ ai ráo nạo, cả ông lẫn bà đồng nghiệp đã tự ý ngã vào nhau. Ông chọn ngày khai thuế, giả bộ đi ngang đậng đi ngang nhà bà rồi té cái đùng hổng chừng, còn bà nọ ngồi chờ sẵn trong nhà đặng nhảy xổ ra vực ông vào giường tạm thời pha cà phê cho ông nghỉ ngơi lấy sức.

Rồi ông tỉnh thức, khăn gói trở về. Và sự trở về này hẳn phải là nổ lực phi thường trong tinh thần trách nhiệm.
Tới đây thì ông kẹt. Lương tâm cắn rứt "lỗi tại tôi", vì rằng... gia đình ông vẫn còn nguyên (chỉ rạn nứt tí đỉnh) nhưng gia đình bên kia ngó chừng đã vỡ nát. Hối hận vì phản bội người tình hơn là phàn bội vợ vốn như thế, chớ hổng phải vì yêu - chưa kể là... đường tình trục trặc của đứa con gái cũng làm ông trăn trở, nghi ngờ do hậu quả từ lục đục gia đình mà ông có lỗi phần lớn -

Hổng rõ vợ ông có nhìin ra tinh thần trách nhiệm nới ông như một đức tánh đáng qúi trọng hay không, nhưng helle-lu-ui-ya, bà goá đã nhìn ra và nhìn ra rất rõ. Đây là lý do vì sao bà goá đã chọn mặt gởi vàng (vàng 18, vàng 24 bà làm gì còn), khuyên ông cái chi qua rồi không thể làm lại được thì nên cho qua phà luôn, theo bà ông goá đã nice lại còn good !
Kết thúc phim thì ai cũng biết rồi : bà goá chọn về ở với con vì trường hợp của bà khác ông : bà có thể làm lại được !

Tui có ý định sẽ đọc cuốn truyện nhưng chưa tìm ra thì giờ. Mua hay ra thư viện vác về bảo đảm sẽ xếp xó. Lóng rày tui tuyền dục đồ ra chớ hổng khuân về nữa. Ngay cả quần áo cũng chỉ giữ lợi đúng 10 bộ ! Ai có lòng tốt đọc dùm nói lợi, tui mang ơn !
Chuyện ôn hoàng giống ông goá là vì ôn cũng đầy trách nhiệm, Lo hết trong ngoài xong, rồi mới cưới vợ mới.
Tướng công coi vậy ít vất vả hơn ôn vì nhẹ gánh, ổng chỉ cần tốn ít tiền chôn, xong là có thể tái nạm gầu ngay bữa đó,
:bravo:

*
Last edited by NTL on Thứ sáu 27/04/18 03:58, edited 1 time in total.
Make the long story... short !
Ngoc Han
Bài viết: 1577
Ngày tham gia: Thứ tư 20/05/15 14:24

Re: MN Auditorium.

Bài viết bởi Ngoc Han »

Đọc mấy câu truyện về vụ tái giá chợt nhớ truyện ( thiếu phụ quạt mồ) Mà ở tuổi này còn nghĩ tới chuyện bước thêm bước nữa sao có vẽ phiêu linh quá :mrgreen:
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: MN Auditorium.

Bài viết bởi Hoàng Vân »

NTL đã viết: Thứ sáu 27/04/18 03:50 ....
Chuyện ôn hoàng giống ông goá là vì ôn cũng đầy trách nhiệm, Lo hết trong ngoài xong, rồi mới cưới vợ mới.
Tướng công coi vậy ít vất vả hơn ôn vì nhẹ gánh, ổng chỉ cần tốn ít tiền chôn, xong là có thể tái nạm gầu ngay bữa đó,
:bravo:
*
  •           


    :giggles: :flower: :flwrhrts:
    ............



    Cám ơn chị Ngô nói cho nghe (viết cho đọc) nhiều về ông góa Louis .. Tôi thấy rằng nhân vật Louis hấp dẫn, kích thích sự tò mò của khán giả nhiều hơn những nhân vật khác. Đến cuối phim thì tôi cười cười khi thấy Louis bị quả báo: vừa tưởng được hạnh phúc với Addie thì Addie phải quay về với "bổn phận", y chang như Louis quay về với "bổn phận" mà bỏ Tamara .... :giggles: ...

    Đoạn đầu của phim hấp dẫn, cho khán giả thích thú mà phân xét nội tâm của 2 nhân vật chánh Louis và Addie, nhưng phim nhạt hẳn đi khi con và cháu của Addie xuất hiện ... Ngay cả tựa phim cũng chỉ phô lên cái đoạn đầu cô đơn - Our souls at night (Hồn ta khi đêm về) -
    ...............



    viết tiếp về bình thường, tầm thường nè ...
    • Bình thường thì văn phong anh ấy cũng tầm thường thôi, trừ những lúc "bà nhập" thì chàng tạo ra muôn sự bất ngờ thích thú ... :giggles:



    :flwrhrts: :flwrhrts: :flwrhrts:

              
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1323
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: MN Auditorium.

Bài viết bởi NTL »

*

Nói nào ngay... tui thấy làm đờn ông sướng gần chết. Đám ni đi rồi dzìa, tỉnh bơ như người hà lội.
Chòm xóm hổng ai lời ra tiếng vào chi ráo, bị cái sự đi của đờn ông vốn được coi như một đức tánh cần nên có để trở thành... quân tử. Đờn bà hễ đi rồi là... đi luôn. Về chúng xáp dzô nện cho què giò, sưng mỏ, gọt đầu bôi vôi bêu rếu cùng làng xóm.

Tui nhớ hồi nhỏ, cứ cuối tuần được chị ba dẫn qua gởi bên nhà dì hai Khánh hội. Lúc đó nhà tui ở Bến Vân Đồn Vĩnh hội.
Hai chị em cuốc bộ đi hết đường Dỗ Thành Nhơn nối dài nối ngắn, ra tới đường Bến Chương dương. Đi miết rồi quẹo Tôn Đản thì tới nhà dì hai. Hồi nớ tía má lu bu với tiệm furnitures to đùng, để tui lêu lổng vì chưa đi học (chỉ học ở nhà với má và anh hai), nhưng tui đã làu làu kinh sử và tấn tới rất mực trong sự nghiệp chữ nghĩa đường phố. Tui chỉ cần đi một bữa là đã học tràng giang đại hải đám từ vựng vốn thiếu trong tự điển. Tía má nghe thất kinh luôn. Nên rồi cuối tuần, do việc bán buôn gia tăng sanh bận bịu, tui được gởi sang cho dì hai dòm chừng sửa trị.

Dì hai có học - khác với má không được học nhiều, vì hoàn cảnh - chữ nghĩa của dì khiếp đảm lắm lận. Dượng hai đi đi về về từ pháp, mỗi năm tặng vợ cái bầu đập chơi lấy thảo. Trừ chị hai con trưởng đã lớn tuổi (sanh trước khi dượng xuất dương) 4 đứa còn lợi xấp xỉ tuổi tui.
Dượng hai và ông em cột chèo của dượng (tía chớ ai nữa) được giáo dục trong cái xã hội dzăng hóa nam trọng nữ khinh, nên rồi... đờn ông tha hồ tung hoành, 4 cái tường muốn dựa mấy cái cũng đậng (cờ bạc rượu chè trai gái hút sách) Cha nào hổng dựa dám còn bị coi là bết bát, thờ bà !

Trong tình trạng như thế thì dì hai tha hồ phát triển máu ghen. Dì ghen nhưng thiếu bằng chứng, chỉ nghe nói chớ mục kích thì không, và dĩ nhiên dượng hai chối biến, coi như huề tiền - và dì lời thêm cái bầu nữa -
Rồi để giải tỏa ấm ách nội tâm, dì hai siêng năng biên thư cho dượng và cho tất cả đám em chồng, nhằm răn đe từ trên xuống dưới. Đám con dì thay phiên làm thư ký cho má chúng, mà thiệt là chúng hổng hào hứng, cho dù có được dì hai trả lương trọng hậu.

Xui xẻo cho cháu gái dì. Nó vừa qua tới là a lê hấp, giấy bút viết thư.
Dì hai đi qua đi lợi đọc cho cháu biên xuống giấy. Trời thần ơi... chữ nghĩa ở đâu ra mà lắm vậy trời. Chưa kể những điển tích từ văn học tàu sang tới văn học việt, chữ hán chữ nôm đủ hết hổng thiếu. Cứ mỗi bữa là biên một hai lá thư, riết kiểu đó thì tui trở thành nhà dzăng hóa lỗi lạc. Rồi... một bữa cô Sắc bạn dì tới chơi nhà. Cô sắc cũng cùng hoàn cảnh y chang dì hai, và cô cũng ghen có bằng cấp miệng ! Thinh không dì hai giới thiệu con thư ký riêng của dì cho cô Sắc xài chung. Cô sắc dĩ nhiên chữ nghĩa hổng thể bằng đàn chị, nên cô chỉ nói ý chánh rồi nữ thư ký tự biên tự diễn, xong đọc lợi để cô phê chuẩn.

Tui nhớ câu thành ngữ tục ngữ (hai cái ni khác nhau ra sao ?) dì hai dùng đậng lên lớp cái đứa, con mụ, mà dì nghi ngờ đang gian díu với chồng dì. Sau khi lòng vòng một chập những điển cố trung hoa - tui hổng thể hiểu nên hổng nhớ nổi - thì dì kết luận lá thư như sau : Đờn ông như nước, đờn bà như gương, em nhớ đừng quên điều ấy ! Cău ni có nước có gương, tuy hổng hiểu nhưng dễ nhớ. Chừng dzìa nhà, tui học lợi trong bữa ăn thì tía phun cả cơm ra ngoài. Má nói dì hai bay chữ nghĩa láng coóng vậy làm sao mấy con lủng kia hiểu cho ra cái ý sâu xa ! Tía biểu mình gởi con nhỏ qua bển coi thế cũng được việc. Sau cùng thì...má giảng câu nớ hàm ý răn đe mấy con lủng cho chúng liệu hồn, rằng đờn ông là nước, chảy rồi đi luôn ra sông ra biển, còn đờn bà như tấm gương, cứ soi là cứ thấy (... tội lỗi). Tía phun cơm còn bạo nữa, tía nói tấm gương nọ nếu có thì đám lủng kia chúng có thèm soi đâu mà bày đật ví von !

So với dượng có lẽ tía thuần thục hơn, hổng phải vì hiền lành chi, nhưng má cứ chình ình ra đó có muốn cũng hổng thể. Vậy chớ lâu lâu trong dịp họp mặt đại gia đình, y phép thế nào cũng nghe những mẩu chuyện vớ vẩn của đám đờn ông, do mấy bà kể lợi với nhau. Nghe thì nghe chớ hiểu cho ra cũng khó, bị khi ấy tui còn nhỏ hìu, tâm hồn sáng bóng như "gương" - gương thiệt, hổng phải cái gương của mấy con lủng kia heng - Nhưng nghe miết chuyện ghen cũng nản lòng, thành ra tui thề nữa lớn hổng thèm ghen chi cho mệt hồn mệt xác. Và tui hổng ghen thiệt, nên bà nội sấp nhỏ cứ phải ghen dùm, khổ thân bà quá xá, ghen cho mình rồi ghen cho cả con dâu !
Mới gần đây, tình cờ tui lại đọc được một câu ví von khác trong sách vở trung hoa, rằng "đờn bà như nước, đờn ông như núi." Câu này có lẽ để chỉ tánh khí sức vóc của hai giới, chớ hổng có ý ví von chê bai tai tiếng của đám đờn bà hư (theo tiêu chuẩn của mụ vợ đang ghen ở nhà).

Ghen tương là chuyện ruồi bu. Ghen bóng ghen gió còn ruồi bu thứ thiệt hơn nữa.
Ghen là tự hạ mình xuống cho ngang hàng với cha nội chồng mắc dịch và con đào mắc toi của chả. Cứ cho chúng rủ nhau đi luôn cho gọn. Nhưng tướng công biểu : Em có công ăn việc làm thành em mạnh miệng, ở VN phụ nữ ngồi nhà nuôi con, đâu thể mạnh như em đậng, chồng buông ra là chết đói. Tướng công nói thế cũng có lý quá đi chờ, thành có lẽ vậy mà chuyệt tạt át xít bên VN thấy hơi nhiều !

*

Chuyện ni có thiệt nè nha.
Một đàn anh của tui, cái miệng dẻo như kẹo kéo. Nên rồi, theo lời chả khoe khoang, chả đắt mối lắm lận.
Hổng rõ đã xảy ra chuyện chi, mà vợ chả cứ phôn qua đây than thở méc bu hoài, rằng chồng bà tánh tình đĩ thoả (xin lỗi các vị mệnh phụ kín cổng cao tường). Bà ghen miết tui thấy thiệt là hổng còn thể thống chi. Mà... y hình chồng bà quả có vậy !

Một bữa ổng qua kiếm vợ chồng tui tâm sự, ông nói vợ ông cứ đòi li dị và đưổi ông đi, thiệt là khủng hoảng tinh thần !
Hỏi tới là... bả đang ghen với ai (thì với xyz), hỏi tới nữa có không (thì... cũng có chút đỉnh) chút đỉnh là bao đỉnh (thì có chấm mút cũng vài bận) Rồi chồng bà kia đâu (đã li di) Rồi anh tính sao, có định đi luôn hông (không, không bao giờ, nhưng bả cứ đuổi hoài, anh khổ quá xá khổ)...bla bla bla...

Sau đây là lời vấn kế của chiên da gỡ rối tơ lòng : Soạn hoa li sang bên kia ở luôn, bảo đảm bà ấy sẽ kêu dzìa. Còn bằng như hổng kêu thì ít ra cũng có chỗ trú thân, vừa êm vừa mềm, vừa mát vừa nóng bỏng, chưa kể là kinh tế nơi đó phồn vinh hơn ở nhà (bà kia là social worker thứ thiệt, công chức sở xã hội)

Đàn anh dzìa tỉnh bơ cố gắng nấn ná, một bữa vợ nhà dại dột dọn hoa ly đuổi ra đường, đàn anh bèn xách hoa ly tới thằng nhà tình nhơn. 3 tùân sau thì vợ gọi dzìa vì... anh đã được em tha thứ. Ê, dỡn hoài ! Chiên da gỡ rối biểu chả không dzìa, chờ mẻ khóc lóc thì bắt xin lỗi rồi mới... xét đơn. Trời thần ơi, bà vợ xin lỗi thiệt nha trời, còn hứa từ rày sẽ không tái phạm. Tuần sau đó đàn anh sửa soạn hoa li ra dzìa, người tình biểu : anh bước ra khỏi cửa thì sẽ không vòng lợi được nữa. Nhưng cha nội tỉnh rụi bước luôn, bị sợ vợ chả mang xe tới đón bên kia đường chờ lâu sanh sốt ruột

Gương nứt lại lành. Sau chuyện ni tui được đờn anh tuyên dương thành tích inh ỏi. Điện thoại xin tham vấn nghe mệt xỉu tới ù tai luôn !
Mới tuần trước gặp đàn anh trong CME, cũng lại cái miệng ba hoa hổng bỏ. Tướng công hỏi : năm nay đại ca bao tuổi rồi mà còn hung dữ. Ổng nói ởng mới 78 thôi, còn trẻ chán ! Tui độ chừng ông ăn nói cho sướng miệng bù trừ, súng đạn còn đâu nữa mà tình chuyện hành quân !

Ủa... rồi tui đang tính tán chuyện chi dzậy hè ???
Chán cải mỏ của tui quá xá !
:tears:
Make the long story... short !
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: MN Auditorium.

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           


    :focl: :rotfl: :lol2: :applaud: :allright3: :flwrhrts: :cafe:


              
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: MN Auditorium.

Bài viết bởi Hoàng Vân »

NTL đã viết: Thứ bảy 28/04/18 02:40 *
....
Tui nhớ câu thành ngữ tục ngữ (hai cái ni khác nhau ra sao ?) dì hai dùng đậng lên lớp cái đứa, con mụ, mà dì nghi ngờ đang gian díu với chồng dì. Sau khi lòng vòng một chập những điển cố trung hoa - tui hổng thể hiểu nên hổng nhớ nổi - thì dì kết luận lá thư như sau : Đờn ông như nước, đờn bà như gương, em nhớ đừng quên điều ấy !
.....
  •           


    hihi ..
    tui đi điều tra dùm cho chị nè ..

    thành ngữ chỉ là 1 cụm từ,
    • bình chân như vại;
      cạn tàu ráo máng;
      ăn ốc nói mò;
      chim sa cá lặn;
      ...

    còn tục ngữ là nguyên 1 câu
    • chơi dao có ngày đứt tay;
      đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy;
      đờn ông như nước, đờn bà như gương;
      nhà giàu đứt tay, ăn mày đổ ruột;
      ...

              

    :flwrhrts:
              
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1323
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: MN Auditorium.

Bài viết bởi NTL »

*

À... chơi dao có ngày đứt tay.
Câu ni người ta học hoài mà hổng chịu thuộc.

Bữa nay 30 tháng tư.
Năm nào tới ngày này, lòng người việt xa xứ cũng trĩu nặng phiền muộn ưu tư.
Xa xứ cũng năm bảy đường (đừng có hỏi năm gì bảy gì heng, tui chỉ muốn nói nhiều cách xa xứ)
Nhưng cách nguy hiểm nhứt vẫn là.... leo xuống ghe ra thẳng biển, mần màn "cũng liều nắm mắt đưa chân, mậc cho con tạo xoay vần tới đâu".

Hổng có, chưa có số thống kê chánh xác về vụ này. Và theo ước lượng thì cứ hai người ra đi, chỉ một người tới đích. Vậy rồi người kia về đâu thì ai biết cho đậng. Ra biển xong mất tăm hổng có tin dzìa, và gia đình lấy ngày đi làm ngày cúng giỗ.

Năm nào tới 30 tháng tư y phép nghe "rả rích" một chuyện.
Người này biểu nghe hoài đã ớn, người nọ biểu cứ phải nhắc, nhắc cho nhớ kẻo quên.
Người muốn nhớ hổng cần phải nhắc mới nhớ, người thích quên có nhắc cũng cứ nhứt định giả bộ quên - và quên theo thuở theo mùa - Nói ra chỉ tổ làm cao máu !

Cộng sản đồng nghĩa với ung thư và ung thư thời kỳ cuối.
Thuốc men lúc này chỉ giúp cơ thể thoi thóp cầm chừng - và dĩ nhiên có side-effect, ảnh hưởng trên rất ít tế bào lành còn sót lợi, đang gượng gạo sanh tồn.

Rồi người ta ngơ ngác tự hỏi : sao ung thư CS sống dai dữ dzậy ?
Chế độ ưu việt ấy ở đông âu đã sụp cái rầm cùng với bức tường bá linh đổ ầm năm 1991. Nhưng CS á châu và cu ba vẫn ì ra, hổng cục cựa nhúc nhích chi ! Rồi ta tò mò muốn biết vậy chớ loại thần dược nào đã giúp chúng cầm cự lâu dữ dzậy ?

Trả lời thắc mắc này hổng dễ, bị đã có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng tới từ chung quanh, trong đó người việt xa xứ, vì lý do hay hoàn cảnh, cả vô tình lẫn cố ý, đã giúp chế độ vô nhơn thọ thêm .
Nên rồi... có lẽ ta nên đấm ngực trách mình trước tiên. Phần trách nhiệm của mình, nếu có, vốn nhỏ hìu mà lo hổng xong thì tính chi tới chuyện lớn - chuyện lớn vốn luôn luôn là của thiên hạ -

Nhưng... đây là lý tuyết, thực tế thường khi nhiêu khê rắc rối lắm cà, nên hai cộng hai đã không thể thành bốn, rồi người ta xoay ra chỉ trích lẫn nhau... cho phải đạo - và cho yên ổn lương tâm -

Hồi hôm tụi tui ăn tối bên nhà chị năm, nghe kể cũng lâu rồi, chị cầm cờ biểu tình ngoài rạp hát nhơn dịp một đoàn văn công CS sang trình diễn. Chị năm dương cờ vàng sọc đỏ đả đảo thì... bạn chị đi ngang. Hai bà hỏi thăm nhau về chồng về con một chập, rồi... bà nọ đi thẳng vô rạp. Tui hỏi, vậy chớ giao tình sau đó thế nào ? Chị năm nói vẫn vậy, hổng lẽ vì thế rồi nghỉ chơi, nghỉ vậy thì từ từ sẽ mất dần bạn !

Chuyện này làm tui suy nghĩ lung.
Phải chi ai cũng ý thức tí đỉnh tinh thần trách nhiệm như ông goá trong phim kia, thì đám lưu dân mình, nếu muốn, từ lâu đã có thể "đường hoàng" về xứ !

Xui cái người ta lại ưng chơi dao, chừng lỡ đứt tay cái thất thanh cầu cứu .
Chục năm trước bên đây, có kép việt kiều yêu nước kia, đi đi về về một chập, trông trước trông sau, xong dồn hết tiền bạc mang kinh doanh bất động sản với việt công, yên trí lớn vì được quan to đỡ đầu. Ăn nên làm ra sanh phờn, kép sang đây họp mật bè bạn, kêu gọi cổ súy dụ dỗ chuyện chung lưng đấu cật đậng phục hưng xứ sở sau chiến tranh mỹ nguỵ.

Xui xẻo cái... xảy ra chuyện đứt tay, máu me dầm dề. Kép được mời vào khám ngồi về tội móc ngoậc với tham ô. Ra toà, tham ô tam thời bị kiểm điểm, còn móc ngoặc lãnh liền án tử hình. Vợ con bên ni thất kinh, cầu cứu lung tung.
Dĩ nhiên đây là việc chia chác hổng đều trong băng đảng đỏ như thường lệ.
Vì kép có quốc tịch, nên chánh phủ diệp kỳ nhảy vô can thiệp.
Mà rồi hổng hiểu sao, một hội người việt nào đó cũng ruồi bu làm màn quyên góp giúp đỡ vì... nhơn đạo.

Tui hở, một xu không cho nói chi tới tiền đồng tiền chục.
Những đứa nọ tui cho chết lẹ, chết mục gông trong tù đày tại thiên đường, chết gọn ngoài pháp trường ghế điện càng tốt. Sức làm sức chịu, ai thương !
Nghe nói sau kép được khoan hồng ân xá, giữ lợi sanh mạng, và thả cho về...tay không.
Về tới bên này, kép mướn luật sư kiện đám thổ phỉ ra toà án thế giới, đòi lợi tiền kinh doanh, cả vốn lẫn lời. Kiện CS y chang kiến kiện khoai, tha khoai hổng đậng rồi ấm ách. Hổng biết nội vụ nay tới đâu.

Theo thiến ý của tui... bỏ tiền chơi gái giang hồ phải biết hậu quả bịnh hoạn khó lường. Dính bịnh rồi ráng mình ên thang thuốc lấy. Nhơn đạo cũng năm bảy đường, Giả như phải nhơn đạo với gái giang hồ thì hồi hộp là cái chắc, nhưng ngó chừng cũng bớt ức hơn phải nhơn đạo với khách chơi ! Nghề của đám gái nớ là tiếp khách, xưa rày vốn như vậy và ai cũng biết vậy. Còn chơi hoa thì thiệt là ý muốn sở thích riêng. Là ý là sở nghĩa là có lựa chọn, hổng ai dí súng bắt mình phải bỏ tiền chơi ráo trọi.
Loại khách chơi xong cầu cứu la làng, thiệt y chang mấy mụ đờn bà hư, có mang cả chục tấm gương ra doạ thì chúng cũng tỉnh bơ không nghe không dòm không thấy. Biết có thể rụng chim, nhưng còn chim thì cứ chơi, tiếng gọi con chim bao giờ cũng hào hứng không thể cưỡng đặng. Biết chim không mọc lợi một khi đã rụng nhưng... thủng thẳng hậu xét, chơi thì cứ chơi !

My 2 cents.

*
Make the long story... short !
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: MN Auditorium.

Bài viết bởi Hoàng Vân »

NTL đã viết: Thứ ba 01/05/18 00:30 .....

Hổng có, chưa có số thống kê chánh xác về vụ này. Và theo ước lượng thì cứ hai người ra đi, chỉ một người tới đích. Vậy rồi người kia về đâu thì ai biết cho đậng. Ra biển xong mất tăm hổng có tin dzìa, và gia đình lấy ngày đi làm ngày cúng giỗ.

Năm nào tới 30 tháng tư y phép nghe "rả rích" một chuyện.
Người này biểu nghe hoài đã ớn, người nọ biểu cứ phải nhắc, nhắc cho nhớ kẻo quên.
Người muốn nhớ hổng cần phải nhắc mới nhớ, người thích quên có nhắc cũng cứ nhứt định giả bộ quên - và quên theo thuở theo mùa - Nói ra chỉ tổ làm cao máu !
...........

Rồi người ta ngơ ngác tự hỏi : sao ung thư CS sống dai dữ dzậy ?
Chế độ ưu việt ấy ở đông âu đã sụp cái rầm cùng với bức tường bá linh đổ ầm năm 1991. Nhưng CS á châu và cu ba vẫn ì ra, hổng cục cựa nhúc nhích chi ! Rồi ta tò mò muốn biết vậy chớ loại thần dược nào đã giúp chúng cầm cự lâu dữ dzậy ?
..............

Xui cái người ta lại ưng chơi dao, chừng lỡ đứt tay cái thất thanh cầu cứu .
Chục năm trước bên đây, có kép việt kiều yêu nước kia, đi đi về về một chập, trông trước trông sau, xong dồn hết tiền bạc mang kinh doanh bất động sản với việt công, yên trí lớn vì được quan to đỡ đầu. Ăn nên làm ra sanh phờn, kép sang đây họp mật bè bạn, kêu gọi cổ súy dụ dỗ chuyện chung lưng đấu cật đậng phục hưng xứ sở sau chiến tranh mỹ nguỵ.

Xui xẻo cái... xảy ra chuyện đứt tay, máu me dầm dề. Kép được mời vào khám ngồi về tội móc ngoậc với tham ô. Ra toà, tham ô tam thời bị kiểm điểm, còn móc ngoặc lãnh liền án tử hình. Vợ con bên ni thất kinh, cầu cứu lung tung. Dĩ nhiên đây là việc chia chác hổng đều trong băng đảng đỏ như thường lệ. Vì kép có quốc tịch, nên chánh phủ diệp kỳ nhảy vô can thiệp. Mà rồi hổng hiểu sao, một hội người việt nào đó cũng ruồi bu làm màn quyên góp giúp đỡ vì... nhơn đạo.
...............
  •           


    1. dà ... không có thống kê chinh thức, chỉ có ước lượng trên nửa triệu người đã chết khi vượt biên ... :( ...

                
    2. Theo tôi, người Việt hay gốc Việt phải nhớ 30/04 đời đời vì nhiều lý do, trong đó có những lý do chánh sau đây:
      • _ nhớ
        để trở về quang phục khi có cơ hội như dân Do Thái về lại Palestine
                  
      • _ nhớ
        để cho giới trẻ còn phân biệt được tội ác Cộng Sản mặc dù họ chưa hề sống dưới gông cùm CS
                  
      • _ nhớ
        để củng cố vun bồi lập trường chống Cộng, để giải thích với những ai chưa biết về giai đoạn lịch sử khi bóng tối trùm lên quê hương
                  
      • _ ... vv ...

                
    3. Tại sao ung thư CS lại dai dẳng ở Cuba và châu Á?
      nhìn đơn giản là:
      • _ đảo nhỏ như Cuba thì dân chúng không cách chi cựa quậy
                  
      • _ Bắc Hàn là con chó bẹc-giê của Tàu cộng, và VN thì dựa vô Tàu Cộng để giữ mạng, nên ngày nào Tàu Cộng còn Cộng thì CS còn sống ở châu Á
                  
      • _ Tàu Cộng vững lúc Liên Sô sụp là vì Mỹ giúp trước đó, nên kinh tế phát triển tốt, đời sống dân chúng chuyển hướng có ăn có mặc, nên thím xẩm chú chệt khôn đâu có muốn thay đổi ... Bây giờ cũng vậy, thế giới "Tự Do Tham Lam Ngu Xuẩn" đang nuôi con quái thú Trung Cộng để ngày kia nó hại mình ...

                
    4. Mình
      • không buồn, không dám, không thèm
      phê phán ai, chứ cái đám ham danh lợi, nhất là danh lợi dởm do đám CSVN ban cho khi mang tiền, mang mạng về "xây dựng" đất nước, làm từ thiện, thì mình chúc cho đám ấy "may mắn".

      Nếu có "may" lắm, có vinh thân phì da, có chân dài nỏn nà, thì cũng bị người Việt Tự Do phỉ nhổ như họ muôn đời phỉ nhổ chính quyền "buôn dân bán nước".
      Diệp kỳ, Hoa Kỳ, Pháp .. không nên làm chuyện ruồi bu can thiệp, vì trước khi họ là công dân nước ngoài, họ đã định cư nước ngoài với "tư cách" là "tỵ nạn CS" .... :md: .. Thật là hèn mạt, người như vậy có phải là người không ?...




    Cám ơn chị Ngô có viết cho tôi đọc ... :allright: :flwrhrts: :flwrhrts: ....


              
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1323
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: MN Auditorium.

Bài viết bởi NTL »

*

À... nói chuyện xây dựng.
Trước hết, cái đám tính xây dựng nớ, 10 đứa hết 11 giữ quốc tịch lưu dân.
Chưa hề có bao giờ chuyện chúng yêu nước rồi xin hồi tịch.
Miếng giấy citizenship là bùa hộ thân, lỡ có chi còn rút ra xài.- như kép vịt cừu nọ -

Nhưng... coi chừng.
Cái nghị quyết 31 của đám thổ phỉ đỏ sẽ cột chơn đứa "tội phạm" lợi. Bao lâu chưa có giấy chứng thực của chánh quyền CS chuyện từ bỏ quốc tịch thì quốc tịch nọ còn theo ta hoài huỷ, tới đời con đời cháu luôn.
Chưa kể là... trong miếng passeport, có chình ình một điều khoản quan trọng, rằng chánh quyền của người cầm passeport sẽ không can thiệp, một khi người nọ về lại quê hương cũ trước đó, do tình trạng song tịch (chưa từ bỏ quốc tịch cũ).
Vợ kép nọ la làng, vì chồng bà lãnh bản án tử hình. Chánh quyền diệp kỳ can thiệp trong trách nhiệm nhơn đạo. Giả như chí là án tù thì khỏi.

Cái hội việt kiều đoàn kết bên tui thời 75 ăn nên làm ra dữ lắm.
Khi nớ chuyện cấm vận của mỹ vẫn còn, nên người việt từ khắp bắc mỹ đều phải chuyển tiền đồ dùng thuốc men qua ngả đoàn kết này.
Mà đám đoàn kết nọ là ai ? Thưa là bọn VN thiên tả sang đây từ trước, cộng thêm đám VN sang mỷ du học (sanh viên công chức và cả quân nhơn), chừng lục đục (trước april 75), chúng chạy hết qua diệp kỳ đậng tránh trục xuất. Khi qua tới đây thì một số trong đám ni ngả luôn theo VC.

Thời đó hội đoàn kết (bị kêu xách mé là đàn két) hoạt động ồn ào, chúng có cơ sở kinh doanh và còn có cả nguyệt san Đoàn Kết, bìa in offset rất đẹp, phát chùa. Rồi cũng đám này mời bọn quan thày VN và bọn văn công sang giao lưu trình diễn. Đại khái giao tình bọn Đàn Két với chế độ CSVN rất là tưng bừng khí thế, một lòng nhứt trí cho tương lai đại cuộc.

Thời gian đầu, chưa ngả ngũ nên đám thổ phỉ bên nhà còn chịu phép ngó lơ, chừng bộ máy bắt đầu trơn tru, thì chúng dòm kỹ dòm tháu đáo, nhìn ra mồi ăn béo bở rồi... a lê hấp, trong nước chúng nghiêm ngật canh chừng cửa ngỏ hàng vào, rồi gời ra ngoài những cố vấn sang hội đứng chình ình đậng kiểm soát hàng chở ra.

Đại khái... sau 2-3 năm thì Đàn két chịu hổng thấu rồi tan hàng dẹp tiệm.
Lý do tan là vì... không theo là xụm, đảng sai người mở luôn vài tiệm khác sát bên, cạnh tranh ráo riết, chưa kể hàng của đán két về lớp mất lơp đóng thuế nặng còn chi là lời.
Nguyên bọn đàn két, té ngửa trắng dã mắt, ngậm mỏ u sầu, khai ra chỉ tổ nghe chửi !
Ngộ nghĩnh nhứt là... chúng mang tờ báo Đoàn Kết ra tặng không cho hội người việt mà cũng không ai thèm ngó xuống gật đầu dùm.

Bao nhiêu đứa trong bọn nay đã hồi chánh thì thiệt hổng rõ, bị tui hổng rành rẽ lắm vụ này, nói sai mắc công phải nói lợi.
Đứng sau quầy thuốc của đàn két vịt cừu là một bà dược sĩ, có chồng là bác sĩ nhi khoa từ pháp.
Lúc tranh tối tranh sáng gây gổ với cán bộ CSVN sang, thì một bữa bà đang đứng tại quầy, thinh không té xuống đi luôn, làm ông chồng mất công phải nhanh lẹ, lấy vợ khác.

Tư cách con người thay đổi vì miếng cơm manh áo, nên rồi... trong một chừng mực nào đó, đám gái giang hồ có khi còn đáng trọng hơn cái lũ tham danh hám lợi.. Xui cái... đám tham ham này đông lắm lận, thành nói như chị năm, hổng lẽ hở chút nghỉ chơi, thì sau cùng... chắc là mình ên cô độc !
Dĩ nhiên chị năm nói chi nghe, con em của chỉ không phải lúc mô cũng thấy chỉ đúng !

*
Make the long story... short !
Trả lời

Quay về “Giải trí”