Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Trả lời
Ngoc Han
Bài viết: 1577
Ngày tham gia: Thứ tư 20/05/15 14:24

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Ngoc Han »

Chị Ngô đọc thử.

Quê Hương-Dấu Binh Lửa
12/02/2020
Đào Như


Lời Phi Lộ: Trong hơn 1 tháng nay, từ tháng 10-2014 kênh truyền thông của Mỹ, CNN, hằng ngày làm sống lại nước Mỹ trong “Những Năm Sáu Mươi” của thế kỷ trước qua những đoạn phim“The Sixties”. Những biến động của xã hội Mỹ vào thời khoản này đều được lồng trong khung cảnh của“Chiến Tranh Việt Nam- Vietnam War “.

‘Những Năm Sáu Mươi’ của thế kỷ trước thuộc thời đại kinh hoàng của nước Mỹ. Những biến động của Vietnam War-trong “Những Năm Sáu Mươi”- đã hủy hoại xã hội Mỹ, từ đạo lý, nhân văn, đến chính trị, kinh tế và con người…Vietnam War trong “Những Năm Sáu Mươi” đã để lại nước Mỹ, một nền kinh tế băng hoại, một nền chính trị suy đồi và hàng triệu thanh niên sống vô vọng không lý tưởng, lang thang khắp đường phố New York, Los Angeles, Chicago, Houston, San Francisco… nghiện ngập cần sa, ma túy, bạo động, sex ở lề đường…

Việt Nam quê hương tôi, vào Những Năm Sáu Mươi, một đồng minh của Mỹ ở tận phía Tây bờ biển Thái Bình Dương, cũng có một thời chiến tranh đổ nát.“Vietnam War” càn quét quê hương tôi với những sự cố dữ dội: Những mồ chôn tập thể ở Huế trong biến cố Mậu Thân- Mùa giáng sinh 72 được thắp sáng lên bởi những trận trải bom của pháo đài bay B52 cày nát Thủ đô Hà Nội, trong suốt 13 ngày và đêm. “Chiến Tranh Việt Nam” đã cuớp đi hơn 3 triệu sanh linh Việt Nam, đã để lại 4 triệu thương tật cả chục triệu cô nhi quả phụ.“Chiến Tranh Việt Nam” đã để lại cho quê hương tôi những nghĩa trang buồn ở Biên Hòa, ở suốt dọc Trường Sơn. Từ “Chiến Tranh Việt Nam”, nhân loại đã phát hiện ra được Dioxine-Chất độc khai hoang màu vàng cam, là Vũ Khí Chiến Lược nguy hiểm cho sư tồn vong của thiên nhiên và nhân loại …

Người thì bảo “Chiến Tranh Việt Nam” là cuộc nội chiến Bắc Nam, kẻ thì bảo đó là cuộc chiến chống xâm lăng, chống lại các đế quốc Cộng sản và Tư bản. Riêng tôi, là một bác sĩ phẫu thuật, tôi biết Chiến Tranh Việt Nam” đã là thảm họa của quê hương tôi, của dân tộc tôi..

“Chiến Tranh Việt Nam” không chỉ là niềm đau riêng của hai dân tộc Việt, Mỹ, nó còn là bài học chung cho cả nhân loại. Trong chiến tranh không có kẻ thắng, người bại, tất cả đều là nạn nhân của chiến tranh. Chiến tranh chỉ gây ra đổ nát, nghèo đói, lạc hậu, hận thù phi lý…

Bài bút ký sau đây là chứng tích cho thân phận con người trong chiến tranh…

Đào Như- Chicago-Nov-2014

* * *



Nhìn sông Hậu, con sông lớn nhất của tổ quốc, mênh mông miệt mài trôi, cuồn cuộn phù sa và ánh sáng, không một ai có thể nghĩ rằng vùng đất quê hương kỳ diệu này cũng là vùng đất chiến tranh trong gần 30 năm qua. Thị trấn Cần Thơ, nằm trên hữu ngạn sông Hậu vẫn sinh hoạt bình thường. Bây giờ là tháng hai, năm 1972, dân chúng trong thị trấn Miền Tây này đâu có ngờ chỉ trong một vài tháng nữa là cả nước đi vào ‘Mùa Hè Đỏ Lửa’ với những trận đánh ở ngọn đồi Tân Cảnh, Căn Cứ Lữ Đòan 2-Dù. Sau đó là Trận đánh An Lộc, Trị Thiên, Đại Lộ Tử Thần, những trận địa chiến hai bên bờ sông Thạch Hãn.v.v..Những trận đánh lớn cứ theo chân nhau, vượt Trừơng sơn, từ ngoài Trung vào Nam, từ Cao nguyên đổ xuống đồng bằng duyên hải như thác ngàn. Hai phe, bốn bên dốc toàn lực đổ quân vào những trận đánh điên cuồng, đẩm máu làm áp lực hòa đàm Paris ở giai đoạn chót. Những trận đánh tận tình hủy diệt nhau làm rực lửa những trang báo cùng khắp thế giới, thắp sáng lương tri nhân loại. Hầu hết các gia đình người Mỹ, mỗi chiều tối đều ngóng nhìn lên màng ảnh truyền hình, theo dỏi chương trình CBS Evening News Reports tại New york, hớp từng lời tường thuật về Chiến tranh Việt Nam của Walter Cronkite. Những trận đánh đẩm máu xé nát trái tim những bà mẹ nước Mỹ. Phong trào phản chiến trên tòan khắp thế giới lên đến cực điểm. Các sinh viên trong các trường đại học nhất là tại Mỹ, tại Anh và các quốc gia Bắc Âu và Tây Âu, bãi khóa, tổ chức“truồng chạy” phản đối chiến tranh diệt chủng tại Việt nam Trong khi đó tại Sàigòn, giọng hát Thái Thanh thảm thiết trong bài “Kỹ Vật Cho Em”, một kiệt tác phản chiến thời danh của Phạm Duy, viết sau cuôc‘Hành Quân Lam Sơn 719’:

“Anh trở về trong chiếc pon.cho…

Anh trở về trên đôi nạn gỗ…

Anh trở về tật nguyền chai đá…

Anh trở về dang dỡ đời em…”!



Bây giờ là tháng Tư /1972 ‘Mùa Hè Đỏ Lửa’ thật sự bùng nổ. Cả nước, cả thế giới sống trong căng thẳng của chiến tranh Việt Nam. Tình trạng này càng căng thẳng hơn vì những đợt trải thảm bom của pháo đài bay chiến lược B52 ở rừng núi Trường sơn, đường mòn Hồ Chí Minh. Có khi B52 đánh bom địa đạo Củ chi, hay ven đô. Các phóng viên thời sự quốc tế ở các hotels: Caravelle, Ritz, hay Ambassy…tại trung tâm Saigòn hằng đêm thức giấc nghe bom run từng lớp cửa kính. Chính phủ trung ương Saigon lúc này cũng bắt đầu tranh thủ nhân tâm. Bộ Y Tế phát động chiến dịch‘Y Tế Về Làng’. Như vậy có nghĩa là hàng tuần vào ngày thứ Bảy các bác sĩ phải hướng dẫn một đòan y tế và thuốc men đi về các thôn xã, ngay cả trong những làng ở tận các vùng sâu để khám bịnh cho thuốc những đồng bào quê, nghèo khó không đủ phương tiện ra các bịnh viện ở tỉnh thành điều trị. Các bác sĩ ai cũng chấp nhân thi hành nghị định của Bộ mặc dầu nghị định này có nhiều thiếu sót như là không có gì bảo đảm an ninh cho đòan y tế, nhất là cho các bác sĩ, phần nhiều các anh từ quân đội biệt phái, nghĩa là họ vẫn còn trong quân ngũ. Hơn nữa khi đi chúng ta có mang theo một ít thưốc men, rủi găp ‘họ’, ‘họ’ xin thì sao? Đó là những điều mà Bác sĩ Phan Ngọc, bác sĩ đầu ngành khoa ngoại của bịnh viện Thủ Khoa Nghĩa Cần Thơ, thường hay lo nghĩ cho phong trào Y Tế Về Làng. Nhưng ngày mai thứ Bảy, cuối tháng Tư 1972, đến phiên anh và tôi, anh cũng phải đi. Nhưng tôi rất quan ngại, chuyến này chúng tôi đi vào tân vùng sâu, Thuận Trung - Cờ Đỏ, “vùng xôi đậu” nổi tiếng của tỉnh Hậu Giang.



Có lẽ ở xã chính quyền đã thông báo cho đồng bào hay, cho nên chúng tôi căng lều dựng trại vừa xong là đồng bào đã đổ xô lại vô cùng đông đảo. Chúng tôi khám bịnh say sưa, cắp thưốc men cho họ. Thỉnh thoảng có những phụ nữ dìu những ông già quấn khăn rằn mà họ bảo là cha họ hay ông nội ông ngoại của họ. Phần nhiều những người này bị suy kiệt và nhiễm trùng đường tiêu hóa, nhất là kiết lỵ và viêm gan, có người bị sốt rét rừng, họ được khiêng đến chúng tôi trong lúc cơn bịnh hoành hành. Theo bảo hộ các ông già là một số phụ nữ, họ cũng quấn khăn rằn, cười đùa và trao đổi với các cô nữ y tá của chúng tôi một cách thoải mái. Bác sĩ Phan Ngọc bảo nhỏ vào tai tôi: “Tôi nghi các cô phụ nữ bảo hộ này quá! Trong một vài phút nữa các cô dám mời mình nhảy ‘sol-lá-mì’ lắm”! Lúc đó cách chúng tôi vào khỏang 3-5 cây số, máy bay săn giặc nhào lên bổ xuống bắn phá dữ dội, chúng tôi nghe cả tiếng súng lớn và tiếng bom nổ. Lúc đó ông Xã Trưởng cũng vừa xuất hiên, ông chào bác sĩ Ngọc, và ông cũng nói với chúng tôi: “đó là vùng oanh kích tự do, họ đang đánh nhau”. Bà cụ, tôi đang khám bịnh, cũng cho tôi hay “họ đánh nhau hà rầm, chuyện đó xảy ra như cơm bữa, bác sĩ đừng có lo”. Lúc này thì Bác sĩ Ngọc thật sự sợ. Anh lo lắng. Anh quên hẳn chuyện có thể các phụ nữ mời anh nhảy ‘sol-lá-mì’. Anh hối anh em khám bịnh cho thuốc cho nhanh về sớm. Thật sự tôi còn sợ hơn cả anh ấy nữa. Tôi cố giử vẻ mặt bình tỉnh. Nhưng số bịnh nhân càng trưa càng đông.

Một người đàn ông đi chống trên một nạn, cụt mất một chân, tay phải xách một con gà, đang tươi cười tiến tới tôi, anh đang đứng trước tôi. Môi anh run:

- Thưa bác sĩ! Chắc bác sĩ quên con…em…rồi?

Thật sự lúc ấy tôi hòan toàn quên anh ấy. Tôi cố nhớ là tôi đã gặp anh hồi nào? Thật sự nhớ lại một người bịnh nhân của mình, nơi đây, trong hòan cảnh hôm nay là một sự cần thiết và may mắn cho tôi và cho cả đội Y tế nữa. Có quen biết hay có ai là bịnh nhân của mình ở đây, điều đó làm chúng tôi vững lòng. Nhưng tôi đành chịu, không thể nào nhớ nỗi.

Anh ấy nói tiếp:

- Em là Nguyễn văn Chín, gần ba năm về trước bác sĩ cứu em, em bị thương do một cốt mìn từ máy bay rãi xuống chưa kịp nổ. Bác sĩ cưa chân em và cắt một phần...anh vừa nói anh vừa chỉ vào háng anh.

Nghe tới đó, tôi vụt đứng dậy:

- Chín! Tôi nhớ ra anh rồi. Trong gần ba năm tôi mong gặp lại anh, để tiếp tục sửa chữa điều trị cho anh, nhưng sao anh không tái khám theo giấy hẹn?

Vâng, thật sự tôi nhớ cách đấy gần 3 năm, vào khoảng 1:00 sáng của phiên trực, tôi nhận một cas gửi từ quận Thới Long nghĩa là cũng từ làng này. Nạn nhân là một nông dân, đi cày thuê, đạp phải mìn, 1/3 dưới cẳng chân trái bị biến mất, lòi trơ xương chầy, và hầu như toàn bộ phận sinh dục của anh, và mặt trong của háng cả hai bên bị những mảnh mìn hủy hoại. Anh được chuyển về tôi quá trễ sau khi bị thương. Anh đang bị chóang nặng. Anh bị mất máu nhiều quá và nhiễm trùng. Mảnh mìn đã hủy hoại hết một dich hoàn bên trái của anh. Dịch hoàn trái bay mất, không tìm thấy, chỉ còn lại cuốn của dịch hòan. Dịch hoàn bên phải cũng bị hai mảnh nhỏ của mìn gâm sâu vào, nhưng còn cứu vãn được. Nhưng dương vật của anh bị đứt mất phần ngọn chỉ còn trơ 2/3 dương vật còn lại. Tôi cố bảo trọng dịch hòan còn lại, và cố tái tạo phần còn lại của dương vật, để sau này anh có thể tiểu tiện dễ dàng. Tôi cũng có ý định sau này sẽ gửi anh ấy về khu tiết niệu thuộc trường Y Saigòn để tái tạo lại dương vật của anh. Sau khi xuất viện không thấy anh tái khám như giấy hẹn. Lâu quá và tôi cũng quên hẳn anh ấy đi. Tôi hỏi người bịnh nhân:

- Sao? Sau khi xuất viện, chúng tôi cho anh tái khám, mà không thấy anh trở lại?

- Thưa bác sĩ, vợ em nói thôi, ‘nó’ như vậy cũng được rồi. Em vẫn chống nạn cày thuê được mà khỏi sợ phải đi lính đi trán gì hết. Anh vừa nói vừa nhìn chị vợ đang đứng ngòai xa.

Người bịnh nhân liền quay lại tôi, và nói:

- Từ hôm qua, hai vơ chồng em biết bác sĩ hôm nay đến đây khám bịnh cho đồng bào, nên em xin đem đến biếu bác sĩ con gà mái ‘ấp’ để bác sĩ đem về Cần Thơ nấu cháo ăn.

Tôi quyết liệt từ chối. Có nhiều lý do lắm, nhưng tôi chỉ nêu một lý do là tôi không thể mang con gà từ Thuận Trung về Cần Thơ được.

Tội nghiệp chị vợ thật thà, chị chạy lại gần tôi, chị nói:

- Bác sĩ nhận đi bác sĩ. Đó là con gà mái ấp, xương mềm, nấu cháu ăn bổ và ngon lắm bác sĩ.

Thật sự nghe tới đây, chẳng những tôi mà ngay các cô điều dưỡng cũng muốn khóc. Tội nghiệp họ nghèo quá, không còn gì để tỏ lòng nhớ ơn tôi, chỉ còn có một con gà mái đang ấp một ổ trứng, họ bắt nó đem cho tôi. Nghĩ tới cái ổ trứng không còn gà mẹ, lạnh tanh vào giờ này, ai cũng ray rứt. Cuối cùng không phải một mình tôi mà cả đội y tế, nhất là các cô y tá nhất quyết yêu cầu vợ chồng anh ta đem con gà về và trả lại nó cho ổ trứng.

Dĩ nhiên hai vợ chồng người bịnh nhân cũng phải tuân theo.



Chúng tôi sữa soạn ăn trưa, thì thấy một nhóm thanh niên nam nữ và hai ông cụ bà cụ khiêng một binh nhân tay ôm bụng xem chừng bịnh nặng lắm và lâu ngày. Bịnh nhân được đật trên một tấm phản. Anh nằm ngữa phủ trên thân người một cái mền màu xám, loại mền quân-tiếp-vụ của quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Mắt anh nhắm nghiền lại. Tôi nghe bà mẹ bịnh nhân nói :

- Không sao đâu con. Các bác sĩ và các cô sẽ cứu con. Và bà khóc…

Lúc bây giờ tôi thấy bác sĩ Ngọc nở nụ cười, có lẽ anh thấy yên tâm là vì chúng tôi được sự tin yêu của quần chúng địa phương này. Bác sĩ Ngọc đến hỏi thăm bịnh nhân. Người bịnh nói lí nhí không ra lời. Người cha của bịnh nhân đứng bên cạnh lặng thinh, còn bà mẹ chỉ biết khóc và than vãn chiến tranh phiền nhiễu đời bà. Bà đã mất nhiều đứa con trai vì chiến tranh, “nay chỉ còn.thằng này là thằng út duy nhất còn lại mà bây giờ nó cũng…”! Bác sĩ Ngọc đến dỡ mền, mắt anh gắng chặt vào ổ bụng bệnh nhân, miệng anh há hóc. Tôi chỉ nghe anh kêu lên một tiếng ‘Trời’! Anh chụp mền lại. Anh không đủ can đảm nhìn thêm nữa. Cả toán y tế chạy lại, anh xua họ đi xa. Anh gọi tôi lại. Anh vén cái mền tay anh nắn ổ bụng bệnh nhân, anh hỏi người bịnh :

- Đau không em?

Tôi thấy người bịnh nhăn mặt…

Tôi đến kéo mền xuống thắp, tôi bảo bịnh nhân co chân lại và khép hai đầu gối lại. Há miệng thở, thở nhẹ tự nhiên. Tôi sờ các nép lạt vót nhọn may thành bụng của bịnh nhân, khô, cứng, và vết thương thành bụng nhiễm trùng, có chỗ viêm thành mủ, bốc mùi. Tôi hỏi bịnh nhân bị thương hồi nào và mổ bao lâu rồi? Và bây giờ bụng anh ấy có đau không?

Không chờ người bịnh nhân trả lời, bác sĩ Ngọc nói ngay:

- Còn hỏi gì nữa? Bị viêm phúc mạc rõ ràng quá. Người bịnh nhân bị nhiễm trùng huyết đang bị sốt cao. Rồi bác sĩ Ngọc than vãn:

- May thành bụng bằng lạc vót nhọn! Đau khổ thật!

Nhưng sau đó anh lấy lại bình tĩnh ngay, anh hỏi tôi:

- Bây giờ làm sao?

Tôi chưa kịp trả lời và cũng thấy bác sĩ Ngọc bình tĩnh trở lại, cho nên toàn toán y tế đổ nhào đến nhìn bụng bệnh nhân. Không ai nói được nên lời. Chỉ có cô điều dưỡng Hy, chuyên viên gây mê hồi sức la lớn:

- Trời hởi! May thành bụng bằng tre vót nhọn! Tội quá đi! Và cô đưa hai tay lên ôm đầu.

Bác sĩ Ngọc nhìn tôi và lập lại câu hỏi:

- Giờ tính làm sao?

Không cần chờ tôi trả lời, toàn toán y tế đều muốn đem nạn nhân về bịnh viện Cần Thơ điều trị ngay. Tôi cũng phải hiểu ngay rằng đó cũng là điều bác sĩ Ngọc mong muốn, mặc dù anh không dám nói thẳng ra. Ngay sau đó anh ra y lệnh cho dich chuyền cho bịnh nhân để tái tạo lại các các chất điện giải và nước.



Bây giờ là 2 giờ trưa, một số nhân viên y tế thực hiện y lênh của bác sĩ Ngọc, một số còn lại thì quay trở lại sữa soạn buổi ăn trưa. Chợt các cô điều dưỡng nhìn tôi và nói:

- Vợ chồng ông Chín bà Chín, bênh nhân của bác sĩ, họ cùng gia đình trở lại kìa

Nhìn lại tôi thấy hai vợ chồng anh Chín cùng với hai đứa con của anh chị, đang khệ nệ bưng mấy rỗ cơm phủ lá chuối xanh, và 2 nồi canh chua đang bốc hơi nghi ngút. Tôi cứ họ làm thịt con gà mái ấp, tôi phàn nàn:

- Tội quá đi anh. Anh làm thịt con gà mái ấp thật sao?

Chị Chín nhanh nhẹn trả lời

- Không đâu bác sĩ. Không phải thịt gà đâu. Đó là canh chua nấu với cá lóc. Xin bác sĩ và các cô thực lòng dùng.

Bác sĩ Phan Ngọc nhìn vào nồi canh chua, anh hỏi

- Cá lóc ở đâu mà sẵn vậy?

Chị Chín nói:

- Anh Chín vừa trả lại con gà mái ấp vào trong ổ trứng của nó, anh chạy xuống con lạch trước nhà, anh lặn lật cái chum bể mà bỏ nó ở đó cách đây 6 tháng, anh hy vọng có con cá lóc chiếc sẽ chun vào đó ở. Hên quá bác sĩ, đúng vậy, anh bắt được co cá lóc bông gần 2 ký. Vợ chồng tôi mới nấu nồi chua để mời bác sĩ và các anh chị.

Nghe xong, bác sĩ Ngọc cám ơn vợ chồng và gia đình của người bệnh nhân. Anh quay lại nói cùng với anh chị em trong toán y-tế:

- Làng này tương đối giàu có. Đời sống ở đây sung túc và dễ dãi, nên mặc dầu có những khó khăn vì tai nạn chiến tranh, người dân họ vẫn bám ruộng bám vườn ở lại đây mà sống.



Tóan Y Tế Về Làng của chúng tôi trở về bịnh viện Thủ Khoa Nghĩa tại Cần Thơ, đúng 5 giờ chiều. Chiếc xe ambulance chở người bịnh nhân và cha mẹ bệnh nhân đến thẳng Phòng Cấp Cứu Ngoại, CCN, theo đúng lệnh của bác sĩ Ngọc. Giấy tờ nhâp viện của bịnh nhân, anh đã kỹ lưỡng làm trước, ngay tại lều Y tế tại Thưận Trung. Bác sĩ Ngọc yêu cầu tôi luôn luôn túc trực bên cạnh bịnh nhân, còn phần anh thì anh phải làm việc thận trọng với bác sĩ Giám Đốc bịnh viện và nếu cần anh phải làm việc với Công an, Cảnh sát và An ninh quân đội vì anh vẫn còn tại ngũ. Anh bảo với tôi:“phải thận trọng, đừng để ‘anh em’hiểu lầm mình”.

Tôi di chuyển bịnh nhân vào phòng CCN, anh Diệp Phùng, người Y tá trưởng phòng CCN trực hôm ấy, liền đến phụ tôi, đưa người bệnh nhân từ brandcard sang giường cấp cứu. Anh tiếp ứng tôi rất chu đáo. Anh thăm hỏi bịnh nhân, anh nhìn vào giấy tờ nhập viện của bịnh nhân mà bác sĩ Ngọc đã làm sẵn. Anh nói với tôi:

- Thưa bác sĩ, tụi “Việt Cộng” vừa giựt mìn sập cầu Cái Tắc, một chiếc xe đò bị lật, một người chết, tài xế bị thương nặng cùng với năm người khác. Hôm nay thứ Bảy mà xui thật. Bác sĩ Vĩnh và Bác sĩ Quốc đang mổ cấp cứu.

Nói xong anh đến xem lại người bịnh nhân. Anh đọc hồ sơ. Anh vén drap lên. Anh nhìn thành bụng bệnh nhân. Tôi thấy anh thất sắc. Anh chạy đến tôi, anh quát lớn.

- Bác sĩ và bác sĩ Phan Ngọc, tiếp thu thằng chiến binh Việt cộng này ở đâu vậy? Tôi biết lắm mà! Thuận Trung, Cờ Đỏ là ‘chiến khu’ của tụi nó…

Tôi chưa kịp phản ứng, anh tiếp tục hét lớn, anh chửi thề:

- Đ.m…chỉ có tụi bác sĩ Việt cộng mới may thành bụng bằng lạt, bằng tre vót nhọn. Lạt mềm buộc chặt… Nó là thằng Việt cộng. Bác sĩ rước Việt cộng vào nhà, vào nhà thương. Anh liền chạy đến giật chai dịch chuyền đang vô cho bịnh nhân. Các cô y tá và toàn thể toán Y Tế Về Làng liền nhảy đến ôm anh Phùng lại. Cô Hy, chuyên viên hồi sức gây mê nói:

- Người ta là bịnh nhân bị thương mà anh Phùng!

Diệp Phùng vẫn không nghe, anh tiếp tục la hét, và nguyền rủa người bịnh. Anh nhảy bổ vào, định đánh người bịnh. Anh chỉ mặt người bịnh nhân anh hét lớn:

- Vì mày! Vì bọn Việt cộng tụi mày mà thằng con tao chết! Và Anh nhào đến đánh bịnh nhân.

Tôi đang trì kéo với anh Diệp Phùng, tôi nhất định bảo vệ người bịnh của tôi. Chợt một cánh tay choàng qua vai tôi từ phía sau, nắm cổ áo anh Diệp Phùng ghì lại, và giọng nói của bác sĩ Vĩnh vang lên sau lưng tôi:

- Nó bị thương nặng! Không được quyền hành hung bịnh nhân! Anh Phùng!

Anh Diệp Phùng khựng lại. Bác sĩ Vĩnh, kéo anh dang xa người bịnh. Bác sĩ Vĩnh nhìn sâu vào mắt anh Diệp Phùng và nói

- Anh Diệp Phùng. Nó bị thương.

Tôi quay lại, cám ơn Bác sĩ Vĩnh. Bác sĩ Vĩnh, cao lớn người, tốt nghiệp Y khoa tại Montpellier, Pháp. Anh chuyên về giải phẩu lồng ngực. Bác sĩ Vĩnh cho tôi hay anh vừa mổ cấp cứu xong. Anh hỏi tôi:

- Anh có cần tôi phụ anh mổ cas nầy không?

- Cám ơn anh, có lẽ là không, vì anh Ngọc có kế hoạch là mổ cas này với tôi ngay chiều tối hôm nay.

Sau đó Bác sĩ Vĩnh chào tôi, ra về.



Tôi biết anh Diệp Phùng gần ba năm về trước, khị tôi đến làm việc tại bịnh viện này. Anh đậu ưu hạng khóa “Infirmier d’État” tại Chợ Rẫy, Sàigòn năm 1953. Những năm về trước anh là người Y tá, có văn bằng cao nhất,“Ytá Quốc gia” trong binh viện. Anh là người y tá năng động, yêu nghề, biết thương yêu kính trọng bịnh nhân. Anh đươc nhiều bằng khen thưởng. Anh được cất nhắc lên làm Trưởng Phòng Cấp Cứu Khoa Ngoại, một chức năng cao nhất (plafond) của người y tá. Anh có gia đình, vợ và 4 con: 2 trai, 2 gái. Anh có một đời sống gia đình mẫu mực. Người con trai lớn của anh, vừa đậu xong tú tài hai, bị động viên đi lính, thụ huấn quận sự tại Trường Sĩ Quan Bộ binh Thủ Đức. Bất hạnh cho anh. Người con trai của anh là một trong những sinh viên sĩ quan bị chết vì dịch viêm màng não do trùng Méningocoques bộc phát bất ngờ trong quân trường Thủ Đức năm 1969. Cái chết của người con trai của anh là một tai biến khủng khiếp cho gia đình anh, là một thảm họa cho riêng anh. Anh trở nên phẫn uất, phản kháng với tất cả mọi người, Anh trở nên nghiện rượu. Trong cơn say, anh nguyền rủa Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa, anh chửi Mỹ, anh lên án Việt cộng. Anh trở thành người chống cộng hung bạo. Anh thường bảo là tại Việt cộng mà con anh chết. Ngày đầu tiên tôi gặp anh, anh nói chuyện với tôi trong hơi men của rượu.



Tôi vào phòng phẫu thuật chậm. Tôi chưa kịp xin lỗi, bác sĩ Ngọc nhìn tôi với nụ cười rạn rỡ:

- Nào, chúng ta phải kiên trì làm việc với cas này! Khó đó anh!

Bác sĩ Ngọc đã chuẩn bị bịnh nhân rất kỹ. Anh phủ những nép lạt khô bằng bằng gạt ướt, sau khi rữa thành bụng bằng thuốc khử trùng. Anh giải thích:

- Phải làm cho lạt mềm, nó trở thành dẽo, khỏi bị gẫy. Tôi có kinh nghiệm về ‘vụ’ này, hồi sau Mậu Thân tôi can thiệp ‘mổ lại’ hai cas như thế này. Tất cả đều xuất viện an toàn.

Đựơc sửa soạn kỹ lưỡng trước cho nên khi cắt tháo mấy nép lạc may thành bụng không mấy khó khăn. Vừa nói chuyện với các cô điều dưỡng phụ mổ, chúng tôi vừa thao tác kỹ thuật phẫu thuật, luôn tay tháo gỡ các mô sợi. Bác sĩ Ngọc cho các ‘cô phụ mổ’ biết, có lẽ vì tình trạng khẩn trương tại chiến trường, sau khi can thiệp phẫu thuật các bác sĩ không kịp chậm khô hay hút hết máu trong ổ bụng bịnh nhân trước khi đóng thành bụng. Máu tụ trong ổ bụng lâu ngày bị viêm nhiễm biến thành sợi. Mặc dầu là một chất lỏng, máu vốn dĩ là mô sợi. Sau gần hai giờ làm việc kiên trì, cuối cùng chúng tôi giải phóng toàn thể ruột của bịnh nhân ra khỏi mô sợi, không còn đoạn nào bị tắt nghẽn, hoặc tái tím. Chúng tôi cắt bỏ toàn bộ các mô sợi tìm thấy trong ổ bụng. Chúng tôi rửa ổ bụng chậm sạch máu. Ruột trở nên hồng hào. Chúng tôi đóng thành bụng sau khi dẫn lưu hai hố chậu.

Trong phòng dành riêng cho bác sĩ viết tường trình phẩu thuật, bác sĩ Phan Ngọc nói với tôi:

- May ổ bụng bằng lạt vót nhọn! Đau khổ thật! Đau khổ cho cả bịnh nhân lẫn bác sĩ. Chiến tranh! Khốn nạn! Chiến tranh thật khốn nạn!.



Chúng tôi ra khỏi phòng phẫu thuật lúc 11:00 giờ đêm. Cuối tháng tư bầu trời đầy sao đẹp lạ thường. Tôi thư thả tản bộ trong sân bịnh viện, muốn tận hưởng những giây phút thỏai mái sau một ngày lao động vất vã. Chợt nghe tiếng anh Diệp Phùng chào tôi:

- Thưa Bác sĩ, Bác sĩ chưa về nghỉ sao?

Tôi chưa kịp trả lời, anh ấy chỉ tay về cuối chân trời xa;

- Bác sĩ có thấy hỏa châu, trái sáng, đầy trời đấy không? Họ lại đánh đấm nhau. Dân chúng lại bị thương chết chóc. Bác sĩ về nghỉ đi, không khéo khuya nay lại phải vào mổ cấp cứu nữa.



Tôi đến bắt tay anh ra về. Diệp Phùng nắm chặt tay tôi trong lòng hai bàn tay của anh, anh trịnh trọng hỏi:

- Thằng nhỏ chiến binh Việt cộng Bác sĩ và bác sĩ Phan Ngọc mổ liệu có còn hy vọng gì không?

- Tôi nghĩ là hy vọng, và rất tốt…

- Ùm!. Được vậy, tôi cũng mừng cho nó.../.



Đào Như

Viết xong tại bịnh viện Thủ Khoa Nghĩa Cần Thơ-Mùa Hè 1972-

Cập Nhật hóa lần cuối vào Nov-2014-Chicago- Illinois-USA
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1323
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi NTL »

*


Bonjour ôn NH.

Bài viết đọc buồn quá xá ! Cái số phận quê hương dân tộc bi thảm biết chừng nào, mà rồi cũng chẳng được gì !
Quân y VN thì nú hổng biết gì ráo ôn à, bên này lúc mấy ông tụ họp nghe kể lợi thôi. Mà chuyện nào cũng bi hài trộn lộn.
Tác giả ở Chicago hở, để bữa nào gập cậu em hỏi thăm coi là ai heng (hổng biết pen name hay real name). Cậu em là BS chuyên khoa gyneco ở Chicago, cô vợ cũng chuyên khoa. Chừ thì hai đứa nó "nghỉ hiu" dọn về cali ở cho ấm áp. Chicago có dàn orchestre symphonique nổi tiếng tăm, nằm trong top hit của bảng phân loại (dàn nhạc Montreal đứng kế xìu rìu).

Chừ nú cũng bận dữ lắm, lại phải cái tội ham dzui, thành có chi hay líu lo để dành đó, sau này đọc lợi nhớ lợi rồi biết chừng mà viết. Nhưng đời sống thường khi có oái ăm, thành hổng phải lúc mô cũng êm ru suông sẻ. Nghe gấu ó như mổ bò, đờn bà con gái còn OK, chớ đờn ông vai năm thước rộng thân mười thước cao thì thiệt sự là kinh hoàng, thành có lẽ cũng phải cẩn trọng chớ hổng luông tuồng nữa !

Mấy ông tướng VN, ông nào cũng lầm lì, con cháu sợ khiếp vía.
nú có gập tướng Lam sơn rồi, gập cả tướng Hưng (nghe nói ông Hưng tự vận y hình với cả gia đình) Hồi đó VC rất giỏi tuyên truyền, thành ông tướng nào cũng bẩn thỉu dơ dáy ráo nạo. Qua đây thỉnh thoảng thấy tướng Thanh (chỉ huy trưởng trường quân y thời một ngàn chín trăm lâu lắm) ông nọ chừ đã về sống tại VN rồi, lâu lâu mới qua thăm con gái, một cô physiotherapy. Cả hai cha con họ đều rất hiền lành lịch sự.
Chuyện chi hổng biết rõ chớ chuyện này thì bảo đảm 100% : Tướng Quang.

Hồi xưa lúc mỹ qua thì có ba cái PX . PX hổng rõ viết tắc từ term mô heng, là những products của quân tiếp vụ mỹ bán phát cho GI. Sản phẩm expired cái chúng đổ, từ đó mới có rác mỹ, và rác mỹ rất được việc cho người việt, thành mới có chuyện thầu, thầu rác mỹ. Tiếng là mang đổ bỏ nhưng thiệt ra là mót lợi cái chi còn xài đậng, để mang ra chợ trời. (y hình) bà Quang thầu rác, rồi chồng bà được dán nhãn hạm rác.
Đúng sai chi hổng tường, chỉ biết là danh hiệu này đã chạy thẳng vô CV của ông Quang, và ông bị mỹ xù không cho vào mỹ sau cuộc đổi đời - cho dù ông bà có gia đình tại mỹ - phải chạy qua quê điên tạm trú. Tại đây, họ và cô con gái út sống lặng lẽ khép kín, ông vào làm gác dan trường học và bà thành nhơn công hãng may.

Thằng con đỡ đầu của tướng công từ pháp qua đây lang bang nghỉ hè, đụng quí nữ nhà ông Quang, và bị sét ái tình uýnh trúng, thế là teng teng teng tèng có đám cưới liền một khi. Lúc ấy ba má nó kẹt chi đó, nên hồi tổ chức đám cưới bên này thì tương công và phu nhơn của chả phải lên đồ đại diện nhà trai. Quen cũng chỉ sơ sơ vậy thôi, và chớ hề nghe ông bà than vãn điều gì. Term hạm rác nọ chưa chắc đã từ bọn báo chí VC tuyên truyền mà có thể từ ngay đám tướng tá nọ dán cho nhau, cũng bởi thầu rác kiếm tiền dễ hơn... "bán thuốc bán gạo lậu bằng công-voa chánh quyền với còi hụ dẫn đường" của mấy mấy bà tướng tá bất lưong nên bất kể !

Ông bà Quang có thiệt sự tệ hay thiệt sự giàu thì hổng rõ, nhưng sau đổi đời, cái đám kia tiền bạc thong dong, còn họ lao động vinh quang để kiếm sống. Cô con dâu đở đầu của tướng công, học sơ sài rồi đi làm thư ký chớ cũng hổng thể học cao hơn vì hoàn cảnh. Hồi lấy chồng mang thằng nọ qua, cô ấy còn phải cật lực đi làm thêm để chồng vào học lợi. Nay mấy chục năm qua rồi, ông bà đã nghỉ hưu, xin qua mỹ đoàn tụ gia đình vì quê điên lạnh quá ! Không biết họ nay sao rồi nữa lận. Vợ chồng tui lu bu với bà nội các cháu thành cũng ít liên lạc với thằng con !

Vài hàng tào lao với ôn và làng xã.
Tối nay tui vào lab, làm sớm nghỉ sớm, nếu xong việc mà còn giờ sẽ rỉ rả tán tiếp chuyện bắc cực heng.
Ngày vui bà con ôi ! :cafe:

Hổng biết em gái Valentine có ghé mất vô đây không nữa lận ?

*
Make the long story... short !
Ngoc Han
Bài viết: 1577
Ngày tham gia: Thứ tư 20/05/15 14:24

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Ngoc Han »

Chị Ngô và anh, chị, em Nhà Nam,
Nói đúng ra các vị quan ngày xưa hay ngày nay có người tốt, người xấu, như vụ "còi hụ " hay bán gạo thì trật đường rầy. Còn các quan to ngày nay thì "miễn bàn ". Vì thế nên lúc sau 75 có người xin qua Alaska,
Hawaï , xứ Điên, Pháp để ít gặp rắc rối tuổi già. Thôi thì với tấm lòng từ bi của Phật và vị tha của Chúa chúng hãy ta bỏ qua; nhiều khi tình cờ đọc lại lịch sử mà "đau lòng con quốc quốc ".
Riêng Tướng Lê Văn Hưng tự sát, gia đình vợ, con thì đã định cư tại Mỹ (lúc đầu nghe nói cũng có ý định quyên sinh, nhưng khi nghe lời trăn trối của phu quân:" em phải sống để chăm sóc cho con, thì bà bỏ ý định"), ông cũng có một đời vợ trước đã ly dị, và có một cháu gái, hình như vẫn còn ở quê nhà.
Ngày lễ tình nhân đã qua, chắc còn hương vị đầm ấm trong gia đình, chúc vui làng xã, bên này trời ấm, sau khi hai cơn bão mới vưà đi ngang nước Pháp, đảo Corse bị cháy rừng như Úc lúc trước, miền Nam thì bị lụt như Úc bây giờ, xứ Cà thì tuyết phủ và lạnh, cầu nguyện thiên tai sẽ qua đi.
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1323
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi NTL »

*

Sau đây là chuyện Valentine trong nhà.
Sáng thứ sáu tui ngồi nhà, bị tới chiều tối mới phải chạy vô lab.
Điện thoại reng, ngó tên người gọi thấy department của tướng công nên bốc phôn sủa liền một câu chào hỏi thường lệ "hello my love" thì đầu bên kia y hình khựng lợi, rồi có giọng đờn bà con gái dzụt dzè "Chào nô, đây là daria". Chết cha hông trời ! Em gái Daria Sultan vô sở cũng vài năm đổ lợi, nhưng hổng có dịp làm chung thành cũng hổng rõ tánh nết ra sao, chừ nó kêu mình thì thiệt là... bỡ ngỡ.

Tui hỏi có chi hông đồng nghiệp, thì nghe trả lời "dà xếp biểu em hỏi coi ma đầm thích chi cho ngày Valentine đậng ổng còn nhờ em mua mang dzìa" Trời thần ơi, chuyện chi đang xảy ra vậy nè trời, sao kỳ này cha nội nọ sến dữ dzậy hổng biết !
- Ừa nói chả chiều nay cắp đít về thôi, đừng cấp thêm thứ chi nữa.
- Vậy mua bông heng ?
- Cả nhà dị ứng mua mần chi.
- Vậy chocolate heng ?
- Khỏi, I hate chocolate... mà cưng ơi, cái ni qua biết là em đầu têu heng, chớ còn nhà qua thì ngày nào cũng là valentine, sanh nhựt cưới ráo chọi... bla bla bla...

Tới chiều tướng công dìa, tui hỏi tới, cái chả biểu thì con nọ vốn chưa rành rẽ, thành đề nghị mua quà dùm, chả biểu nó em kêu 'ma phàm' hỏi coi bả thích cái chi. Chã nói giả như em thích, bảo đảm anh đi mua ve số sẽ trúng liền lô độc đắc ! Tới chiều trên đường vào lab, hai vợ chồng ghé tiệm đớp bún bò, vừa ngon vừa rẻ, vừa thoải mái tì vị bao tử, đê mê từ đầu xuống luôn củ tỉ !

Valentine, trên nguyên tắc, là dịp đậng tỏ tấm lòng yêu thương hiếu thảo với bạn đường.
Ngộ cái... chỉ đờn bà phụ nữ mới cần nhận, đám đực rựa thường đục ra hổng thèm.
Chưa kể có đứa nguyên năm tỉnh rụi phe lờ, chừng tới Valentine mới chạy ù ra tiệm mua liền món quà mang về tỏ tấm tình yêu nọ. Quà càng bự càng mắc, tình yêu càng thắm thiết nồng nàn. Mấy đứa màu mè heavy duty sến nớ, phụ nữ đờn bà nên cẩn trọng lánh xa.
Khổ nỗi... đã có những mệ lăn đùng ra đất ăn vạ vì quà hổng có, thổn thức phân bì chuyện thua sút chị em, rằng bị lơ là, bị đối xử còn thua... gia súc (chó, mèo, chim, cá, heo hồng và chuột đánh vòng...v.v). Những mệ nớ, theo tui, cũng heavy duty sến y chang hổng khác.

Bị vậy, vì thế, cho nên...
Ngày nào cũng là valentine bởi ngày nào cũng có quà cho nàng ráo chọi. Phụ nữ khôn ngoàn cần ngó ra đặng nhận và đáp lễ cho xứng tấm chơn tình. Dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn khi cần, phụ vợ trông con, chăm sóc ông bà nhạc..v.v... là những món quà vô giá mỗi bữa mỗi có. Ba thứ lẻ tẻ kia hổng thể, không bao giờ có thể là quà thứ thệt, bị thường khi... rất thường khi... lúc mua quà, thằng heavy duty sến nọ mua luôn mấy (chục) gói sơ cua một bận cho khỏi... bên trọng bên khinh ! Các mệ liệu chừng đó.

Dứt báo cáo... until next time !

*
Make the long story... short !
Hình đại diện
Bạch Vân
Bài viết: 5388
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 19:19
Gender:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Bạch Vân »

  •           

    NTL đã viết: Thứ bảy 15/02/20 22:32 Ngày nào cũng là valentine bởi ngày nào cũng có quà cho nàng ráo chọi. Phụ nữ khôn ngoàn cần ngó ra đặng nhận và đáp lễ cho xứng tấm chơn tình. Dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn khi cần, phụ vợ trông con, chăm sóc ông bà nhạc..v.v... là những món quà vô giá mỗi bữa mỗi có. Ba thứ lẻ tẻ kia hổng thể, không bao giờ có thể là quà thứ thệt, bị thường khi... rất thường khi... lúc mua quà, thằng heavy duty sến nọ mua luôn mấy (chục) gói sơ cua một bận cho khỏi... bên trọng bên khinh ! Các mệ liệu chừng đó.


    Đoan này nghe quen quen :giggles: cám ơn chị, chúc anh chị & nhà Nam cuối tuần bình an vui vẻ
    Ông chủ em còn ngủ nướng, cuối tuần này không phải lên viện dưỡng lão thăm các người già nên sáng nay 2 đứa tính đi Ikea & Bunnings Warehouse mua ít đồ dùng trong nhà.


              
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1323
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi NTL »

*

Ôn NH.
Ra nghe potin nè ôn ơi.

Hồi hôm ngồi ăn cơm với chòm xóm thì nghe ông tai mũi họng ORL kể chuyện đời. Té ra ông là bà con ruột thịt với tướng Phan Hoà Hiệp - ông Hiệp y hình có cái villa to đùng đâu đó khúc Phú Nhuận Võ Di Nguy thì phải, còn dinh hoa lan trên đường Hồng thập tự ngang cửa hông vườn bờ rô là của big Minh - bà con vậy nhưng hổng thèm nhờ vả, thành khi ra trường ông ORL khăn gói tới liền Quảng trị, địa đầu giới tuyến, hồi xong hiệp định Paris bốn bên. Tới tháng ba 75 chạy thục mạng mới trở lợi được Sài gòn.

Từ Phan hoà hiệp cái chạy sang tới tiệc nhảy dù gây qũi sắp tới có cô ca sĩ T.T sang hát.
Nú nói trời thần ơi, cô chi nữa trời, chừ thành bà nội bà ngoại rồi, hổng chừng còn là bà cố nữa lận !
Mấy ông đầu đội nón chơn mang dép nọ mới bị tại thì mà là, rằng bà nọ xưa kia chuyên trị nhạc quê hương và nhạc lính, chừ gây tiệc cho lính nên mời. Từ chuyện T.T cái xọ sang chuyện tướng Hưng.

Chuyện mémère như vầy : T.T lập gia đình với ông đại uý (y hình) quân cảnh, em của phu nhơn tổng thống uỷ ban lãnh đạo quốc gia (hay term chi tương tợ vậy heng) đương nhiệm khi ấy - sau này lúc chuyện lình xình ra thì đại uý đang leo loong thiếu tá - Cây giây leo vậy nên cô CS trở thành em dâu của bà tổng thống - Rồi... teng teng teng tèng... thinh không tướng Hưng và CS xáp vào nhau.
Hồi xong trận chiến ác liệt (y hình thôi bị có thể tui nhớ sai địa danh)) Quảng trị, thì tổng thống lên chốn địa đầu đọc diễn văn khích lệ uỷ lạo, và tuyên bố tất cả các chinh nhơn đều được thăng một cấp. Loong lá gắn liền một khi, trừ tướng Hưng. Lý do : ông Hưng đã là tướng dzồi thì hổng cần phải thăng nữa ! Ai cũng hiểu là... tông tông lợi dụng việc công để xử việc tư.

Nghe nói tướng Hưng dễ thương, chỉ khổ cái ông hào hoa và đào hoa số một thành mới ấm ớ sanh ra. Và người đời sau (như nú nè) đã biết tới ông như một tướng tài đầy khí tiết. Anh hùng tiết khí nên thành mất thì tướng mất theo thành, và ông chọn tuẫn tiết chớ không đầu hàng giặc !
Có một vị tướng mà nú tuy ao ước nhưng không có may mắn gập : Tướng Nguyễn Khoa Nam.
Chiến tranh vốn kinh hoàng, nên chiến tranh đồng nghĩa với mất mát. Và dân tộc VN y hình là dân tộc duy nhứt đã chịu đựng chiến tranh dài lâu và liên tục. Mà than ôi, chừ lại chẳng còn gì. Thảm quá thảm !


Mấy bữa nay lòng dạ hỗn mang, không còn hiểu chuyện chi đã xảy ra bên con phố nọ. Nói chi làm chi cũng bị kéo ngay vào tầm lửa đạn, thành phải đóng liền cuốn sổ cho an toàn. Chiến trận đang leo thang, chừ hổng phải chỉ đám đực rựa mà còn cả đám cháu con Trưng Triệu.
Chiến tranh của đực rựa là cuộc chiến chánh quy, dàn quân sống mái inh trời rồi kết thúc gọn lẹ.
Chiến tranh của đám nữ lưu âm ỉ không kết thúc bao giờ, bị đây là cuộc du kích chiến, ròng rã dài lâu, rất tốn hao tiềm lực lẫn năng lực. Cũng bởi... ở không quá hưỡn thành mới sanh giậc. Thiệt chán mớ đời !
:yawn:

Để thong thả nú kể tiếp chuyện bắc cực.
Ngày vui lãng xã ôi.

:flwrhrts:

*
Make the long story... short !
Ngoc Han
Bài viết: 1577
Ngày tham gia: Thứ tư 20/05/15 14:24

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Ngoc Han »

Chị Ngô và Nhà Nam,
Bên kia đang khói lửa bập bùng, dùng Canadair vài ngàn lít nước chắc chẳng nhằm nhò mà phải dùng boeing 747 với 200 ngàn lít mới hy vọng, cũng chưa chắc dập tắt được lửa tam muội.
Các vị Tướng đa số hào hoa, trừ Tướng Nam, hình như ông ăn chay trường? Và độc thân. Có bài viết về ông (tùy viên và các nhân chứng trong những ngày cuối cùng) sách nói về những tướng tuẩn tiết, 571 trang, hơi dài.
Tổng hợp và trình bày: Nguyễn Mạnh Trí – Trần Ðỗ Cẩm" phần viết về tướng Nguyễn Khoa Nam. (trích)
Từ trang 393 đến trang 396, tác giả Lê Ngọc Danh dùng để hồi tưởng lại thái độ ung dung, trầm tĩnh của vị Tư Lệnh Quân Ðoàn IV trong việc ông chỉ định Ðại Tá Thiên lên thay thế vị Ðại Tá tỉnh trưởng Phong Dinh bỏ đi, việc ông ra lệnh gỡ bỏ những đường ranh giới và những mũi tên làm bằng băng keo trên bản đồ hành quân, việc ông ngồi đọc lại những tài liệu cần phải huy bỏ, việc ông còn bình thản xuống câu lạc bộ Cửu Long dùng cơm vào trưa 30-4 trước khi trở lại tiếp tục những chuẩn bị mà tác giả nghi là do ông đã có quyết định về cái chết trong danh dự của mình, việc ông tiếp những đại diện Việt Cộng đến nói chuyện tiếp quản, và nhất là chi tiết tác giả đề cập đến việc ông thăm thương bệnh binh tại bệnh viện quân và dân y Phan Thanh Giản Cần Thơ lần cuối cùng:

“Tư Lệnh đi từ đầu phòng đến cuối phòng hỏi thăm từng bệnh nhân, rồi ông đi qua dãy kế bên và tiếp tục. Hơn một giờ nặng nề và buồn bã chầm chậm trôi qua. Gần giường một thương binh, anh cụt hai chân, vải băng trắng xóa, máu còn rịn ra lóm đỏ cuối phần chân đã mất. Tư Lệnh đứng sát bên và hỏi:

Vết thương của em đã lành chưa?

Thưa Thiếu tướng, vết thương mới mấy ngày còn ra máu, chưa lành.

Với nét mặt buồn rầu, Tư Lệnh nhíu mày lại làm cặp mắt kiếng đen lay động. Ông chưa kịp nói, anh thương binh này bất chợt chụp tay ông mếu máo:

Thiếu tường đừng bỏ tụi em nghe Thiếu Tướng!

Qua không bỏ các em đâu. Qua ở lại với các em.

Qua ánh đèn của bệnh viện, tôi thấy Tư Lệnh đưa tay sửa cặp mắt kính đen và hai giọt nước mắt từ từ chảy dài trên khuôn mặt đau thương của ông. Tư lệnh cố nén xúc động nhưng người đã khóc, khóc không thành tiếng và những giọt nước mắt tự nhiên tuôn trào. Tư Lệnh vịn vai người thương binh nói trong nghẹn ngào:

Em cố gắng điều trị… có qua ở đây…”
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1323
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi NTL »

*


Nguyên tuần nay, nú túi bụi hạt sen viết control lab test, mà tuyền chọn ngày 29 không thôi.
Đám y tá hỏi sao kỳ dzậy, thì nghe cắt nghĩa : ngày 29 là ngày đậc biệt. bissextile, phải đánh dấu bằng màn hút máu hàng loạt. Y tá la làng, lab cũng la làng - nô ôi, thứ bảy mà bắt làm việc hộc xì dầu vầy thiệt là hổng... fair !

Dà, bận vậy mà cũng ráng chạy vô đặt liền viên gạch đầu tiên về chuyện tính toán thời gian bằng lịch.
Thì lên bắc cực ngó sao Polaris sáng rực, rồi từ sao ni nú lòng vòng một chập xong lờ quờ bước vô luôn mấy cuốn lịch. Thiệt cái tình, chỉ đi lạc có 1 degree chớ mấy, mà chệch xa tới... 26 ngàn năm ! Nhọn mỏ là vậy.
Tướng công biểu sao em ngó đâu cũng có chuyện bàn đề vầy nè trời ! Nú nói... thì vậy mới là... hãng thông tấn !

Chừ sửa soạn ô bẹc lưa, điều chỉnh âm thanh rồi phát sóng heng.
Làng xã chuẩn bị năng lượng theo dõi - ai cần hearing-aid nhớ check batteries (spelling) kẻo... sóng đứt bất tử. Shall we ? ...

TB : Bửa nay con covid chạy thẳng tới mông (lệ an) dzồi, lạng quạng dám nú dính trước, bị nghe nói... virus có thể lây nhiễm bằng... internet !
:yes3: :yes2: :yes4:

*
Make the long story... short !
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi Hoàng Vân »

NTL đã viết: Thứ bảy 29/02/20 21:35 bị nghe nói... virus có thể lây nhiễm bằng... internet !
  •           



    :lol2: :applaud: :giggles: :allright:



              
Hình đại diện
NTL
Bài viết: 1323
Ngày tham gia: Chủ nhật 17/05/15 14:20

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Bài viết bởi NTL »

*

Ôn Hân... ôn Hân.

Bữa hổm ôn nói chuyện dập lửa, mà vì là lửa tam muội nên cần tới Boeing 747 với 2 trăm ngàn lít nước mới may ra. Nú nghe mà ấm ở, chừ thì hiểu ra rồi. Thiệt cái tình, ôn Hân hổng cảnh cáo liền dùm nú một phát, chừ thì... năng lượng bỏ vào đã bộn rồi, củng bởi nói năng ấm ớ, bạ đâu nói đó, hổng dòm lịch dòm giờ.
Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng...
Đờn bà con gái là nguồn gốc mọi bất hoà hiềm khích, ngay từ thuở tạo thiên lập địa lận cà.
Thành ra... trái cấm và con rắn, hết thảy nhơn loài nên tránh cho xa, tới gần hổng từ chết cũng bị thương với dư chứng... thảm khốc ! Nhưng... vậy chớ, thiếu chúng đời sẽ mất vui !

Chuyện lịch và chuyện bắc cực sẽ lôi ra thong thả nói.
Mà sao... lóng rày khách thăm viếng làng ngó bộ có hơi đông, 2-3 tuần trước, con số dọt lên tới trên 6 ngàn lận. Làng mình nhỏ hìu, đất hẹp người thưa, chúng vô dò xét mấn chi cho tốn thêm thời giờ bộ đội !
Thiệt là... nghĩ chưa ra.
:scrtch:

*
Make the long story... short !
Trả lời

Quay về “Giải trí”