"Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" đang giết dân để bán nước

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20030
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" đang giết dân để bán nước

Bài viết bởi Hoàng Vân »


          



:pntfngrri:......... Xem tin VN tại trang FB của Phạm Đoan Trang...........:pntfngrlft:



          
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20030
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" đang giết dân để bán nước

Bài viết bởi Hoàng Vân »


          



:pntfngrri:......... Xem những người Luật Sư VN viết gì...........:pntfngrlft:



          
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20030
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" đang giết dân để bán nước

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           





    HÃY CỨ TIN VÀO ĐẢNG, CHÍNH PHỦ ĐI!
    _________________________



              
    • * Tin vào đảng đi, đem tiền vàng cho đảng đi
      xong rồi Cải Cách Ruộng Đất đảng đem ra đấu tố, giết...


      * Tin vào đảng đi, đảng ký hiệp đình ngừng bắn
      rồi đúng thời khắc giao thừa 30 Tết năm 1968 đảng ra lệnh thảm sát người dân Huế và niềm Nam.


      * Tin vào đảng đi, đảng thấy nhân dân miền Nam bị Mỹ "Nguỵ" đàn áp, bóc lột, đói khổ lắm....
      Sự thật là nhân dân niềm Nam sống trong văn minh, giàu có và hạnh phúc!


      * Tin vào đi "giải phóng" miền Nam xong sẽ có "Sữa tặng em thơ, Lụa tặng bà"...
      vậy mà trẻ em thì thất học, bán vé số, ăn xin... đầy dường! Bà mẹ Việt Nam Anh Hùng giờ trở thành dân oan!


      * Tin vào đảng đi, đảng nói thật
      "Ta đánh Mỹ là đánh cho Trung cộng cho Liên Xô"!


      * Tin vào đảng đi, đảng chỉ cho " Học tập cải tạo mấy ngày rồi về...
      thành tù địa ngục trần gian"


      * Tin vào đảng đi, đảng cho đi Vùng Kinh Tế Mới...
      đày đi Rừng Thiêng Nước Độc!


      * Tin vào đảng đi, đảng " Đánh tư sản" cho mà xem...
      chính xác là đảng Cướp tiền bạc của dân!


      * Tin vào đảng đi, đảng tổ chức "Vượt biên Bán Chuyên"...
      đảng thu tiền, qua bển gửi tiền về đảng kêu là “Khúc Ruột Ngàn Dặm”!


      * Tin vào đảng đi, đảng qua Thành đô
      ký Mật Uớc Thành Đô để bán nước (2020)


      * Tin vào đảng đi, đảng sẽ đưa đất nước lên thiên đường XHCN...
      trong khi đó thế giời từ bỏ CNCS gần hết rồi!


      * Tin vào đảng đi, đảng đem tài nguyên ( rừng vàng, biển bạc)
      ra bán... bỏ túi!


      * Tin vào đảng đi, đảng kêu gọi nước ngoài ( Tàu cộng) vào đầu tư ở VN ....
      Như Boxit Tây Nguyên, Fomosa Hà Tĩnh... giết dần giết mòn người dân Việt!


      * Tin vào đảng đi, đảng nhờ anh em Tàu cộng giữ Hoàng Sa, Trường Sa giúp cho...
      rồi mai mốt nhờ thế hệ con cháu đi đòi lại!


      * Tin vào đảng đi, đảng không bốc lột, không sưu cao thuế nặng như bọn thực dân đâu...
      đảng chi có mấy trăm thứ thuế đổ lên đầu dân thôi!


      * Tin vào đảng đi, đảng lắng nghe hơi thở của người dân...
      đảng chỉ lắng nghe hơi thở của Kiều bào!


      * Tin vào đảng đi, đảng ra luật cho thuê đất có 99 năm thôi, rồi đảng đòi lại…
      thực ra là đảng bán cho bọn giặc Tàu cộng!


      * Tin vào đảng đi, đảng luôn luôn lắng nghe nổi lòng của người dân…
      đảng bảo quốc hội bù nhìn thông qua luật An Ninh Mạng để bịt miệng nhân dân.


      * Tin vào đảng đi, mưu đồ cuối cùng của đảng cộng sản Việt Nam là
      bán đất nước cho Tàu cộng!




      Lê Bảo Nhi


              

              
    https://www.facebook.com/photo.php?fbid ... 940&type=3
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20030
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" đang giết dân để bán nước

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           







    Tổng cộng cả trăm ngàn người dân tại nhiều giáo xứ xuống đường phản đối luật Đặc khu và An ninh mạng
    _____________________________
    Dân Làm Báo VN - 17/06 16:02







    CTV #Danlambao -

    Sau cuộc tổng biểu tình lan rộng vào Chủ nhật ngày 10/06/2018 toàn bộ hệ thống cai trị đã gia tăng tuyên truyền, khủng bố, bắt giam người dân với hy vọng dập tắt ngọn lửa tranh đấu của đồng bào chống lại Dự luật Đặc khu và An ninh mạng. Tuy nhiên, nhà cầm quyền đã thất bại. Cả trăm ngàn người vẫn tiếp tục xuống đường, tiên phong là người dân tại các Giáo xứ miền Trung.

    • Bắt đầu từ sáng 17.06.2018 hàng chục ngàn người dân tại giáo xứ Vạn Hạnh tại Hà Tĩnh đã xuống đường phản đối 2 đạo luật bán đất cho Tàu và bịt miệng dân. Các linh mục và người dân Công Giáo đã trở thành một rừng người với những biểu ngữ mang nội dung phản đối cho Trung cộng thuê đất dù chỉ một ngày và phản đối an ninh mạng.
                
    • Tại giáo xứ Song Ngọc, Linh mục Nguyễn Đình Thục đã dẫn đầu hàng ngàn người dân giáo xứ tuần hành hợp thông cùng đồng bào cả nước bảo vệ đất đai không rơi vào tay Tàu cộng cũng như bảo vệ môi trường mạng bị xiết cổ bởi chế độ.
                
    • Đồng hành với các giáo dân, đồng bào Hà Tĩnh đã xuống đường bằng xe gắn máy. Đây là một phương thức mà người dân sẽ đẩy mạnh tại trung tâm các thành phố lớn:
                
    • Trong khi đó tại Sài Gòn, mặc dù đối diện với những quy cơ đàn áp khốc liệt của côn an thành hồ, hàng trăm đồng bào cũng đã tiếp tục xuống đường bằng xe gắn máy, nuôi dưỡng ngọn lửa chống đặc khu và an ninh mạng:


    Danlambao sẽ tiếp tục cập nhật thêm tình hình biểu tình yêu nước của đồng bào chúng ta.

    CTV Danlambao


              







              
    https://www.facebook.com/danlambaovn/po ... 3801749929
              
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20030
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" đang giết dân để bán nước

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           







    Vùng lên tự cứu hay nô lệ?
    _______________________






    Nguyên Thạch (Danlambao) - Thế triệt buộc người dân Việt Nam của ĐCSVN dưới trướng bảo kê của lũ con cháu Thoát Hoan, Mã Viện, Mao, Tập đã đẩy dân chúng Việt Nam vào con đường không còn thái độ ứng xử, cách lựa chọn nào khác hơn là Toàn Dân Vùng Dậy để thoát khỏi cái chế độ tay sai của Tàu cộng này.




    Thưa toàn dân Việt Nam

    Người lên tiếng mong được xem đây như là đôi điều chính yếu của một người dân gởi đến toàn dân. Với tâm tình tha thiết cùng bầu nhiệt huyết của một đứa con Việt Nam, tôi ước mong được có đôi lời chân thành nhắn nhủ đến đồng bào ruột thịt của mình, đặc biệt là khối dân chúng còn đang ở trong nước trong cảnh sống đầy bất an, tràn ngập lo âu.

    Tôi mong mọi thành phần, mọi tầng lớp trong xã hội Việt Nam đang oằn quại dưới ách thống trị của đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN)
    • hãy bình tâm ôn lại tất cả những gì mà đồng bào có thể hồi tưởng trong ký ức về vô số hành động tàn ác, bạo lực…vô số lời nói gian xảo, lọc lừa để cũng cố quyền lực cai trị của CSVN.
    • Hãy tìm hiểu và nhận ra những sự thật về Hồ Chí Minh, một người đã tạo nên nguyên nhân chính cho mọi nguyên nhân dẫn đến đất nước vào cảnh thảm bại hôm nay.


    Tôi mong mọi thành phần, mọi tầng lớp trong xã hội Việt Nam
    • hãy nhìn kỹ những gì mà ĐCSVN đã làm cho miền Bắc cùng miền Nam trong gần 80 năm qua.
    • Đó là một miền Bắc nghèo nàn, lạc hậu dưới một cơ chế xin cho, ban phát và tem phiếu... một xã hội lọc lừa, gian dối...tố giác nhau chỉ để được sinh tồn.
    • Một miền Nam đầy dẫy oan khiên và đau khổ, từ lớp người văn minh, nhân bản biến thành man rợ và suy đồi về nhiều mặt, nhất là ý chí đấu tranh, tinh thần dân tộc cùng đạo lý và cuộc sống.

    • Đảng CSVN đã biến cả nước thành một trại súc vật vĩ đại
      mà trong đó bọn cai trị xem người dân như là trâu cày, ngựa cỡi.
    • Đảng gom 2 miền về một mối
      để dễ dàng thực hiện mưu đồ hiến trọn Việt Nam cho ngoại bang Tàu cộng,
      mà ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện, một trong những người tù của thế kỷ đã ai oán cất tiếng than rằng: "Một mối hận thù, một mối đau thương..."


    Chuỗi dài đau thương xuyên suốt lịch sử cận đại,
    • những đau thương tuy đã qua nhưng ký ức trong mỗi một người dân chúng ta không bao giờ phai nhòa.
      Nhưng điều đáng nói ở đây là đau thương vẫn còn đang tiếp diễn
      và sẽ còn tiếp diễn rất nhiều.
    Một bọn vô thần, một lũ vô tâm sẽ vẫn còn có chuỗi hành động dã man cùng vô số giọng điệu trí trá, gian manh, xảo quyệt...mà người dân chúng ta sẽ còn gánh chịu lâu dài.

    Sức con người hữu hạn, cho nên sự chịu đựng của con người dĩ nhiên không phải là vô biên.
    • Trong những năm tháng gần đây, giặc Tàu đã hiên ngang một cách ngông cuồng chiếm cướp lãnh thổ và lãnh hải của Tổ Tiên ta để lại.
      • Hoàng Trường Sa,
      • Bô Xít Tây Nguyên,
      • Vũng Áng Hà Tĩnh,
      • nhiệt điện Vĩnh Tân 1 & 2 Tuy Phong Bình Thuận,
      • Nhà máy giấy Lee & Man ở miền Tây Nam Bộ,
      • chiến tranh biên giới và biển đảo,
      • Đông Đô đại phố Bình Dương,
      • Tàu tràn ngập ở
        • Móng Cái,
        • Hải Phòng,
        • Hà Tĩnh,
        • Đà Nẵng,
        • Nha Trang,
        • Bình Thuận...
    • Và hiện nay với chủ trương bán nước của ĐCSVN cùng mưu lược thôn tính VN một cách tiệm tiến của giặc Tàu, tất cả cũng chỉ nhằm mục đích thực hiện những điều mà ĐCSVN đã ngầm ký với giặc thù dưới cái gọi là "Mật Ước Thành Đô" qua những bước tiến cúi đầu nhượng bộ Biển Đông.
      Hiện nay ĐCSVN còn bước tiếp là dâng cho giặc Tàu các trọng điểm của đất nước dưới màn phù phép gọi là đặc khu kinh tế để giặc thành lập
      • chiến khu ở Vân Đồn (miền Bắc),
      • Bắc Vân Phong (miền Trung),
      • và Phú Quốc (miền Nam)

      mà tà quyền CSVN cũng như người dân Việt không thể nào kiểm soát được bởi đó là những căn cứ quân sự bất khả xâm phạm.


    Sự vùng lên của đồng bào
              
    Phan Rí, Phan Thiết, Sài Gòn, Hà Nội, Nha Trang, Mỹ Tho...

    là sự biểu hiện ý chí vực dậy của đồng bào ở những nơi đây và hiện đang bị bạo quyền tay sai được cung cấp vũ khí tận răng ngoài súng đạn, bom mìn, xe tăng, lựu đàn...mà còn ngay cả trực thăng vũ trang nữa đang dồn về Bình Thuận để trấn áp nhằm đè bẹp ý chí tinh thần muốn bảo vệ đất nước và dân tộc thân yêu
              
    Thế, gần 60 tỉnh thành còn lại thì sao?

    Không lẽ đồng bào chúng ta đành ngồi im nhìn thấy Phan Rí, Phan Thiết, Sài Gòn, Hà Nội, Mỹ Tho, Nha Trang bị hãm hại?
    Không lẽ 60 tỉnh thành còn lại không phải là người Việt Nam rồi làm ngơ trước sự hung hãn của Tàu cộng và đám tay sai Việt cộng?.






    Thưa đồng bào cả nước

    Thế triệt buộc người dân Việt Nam của ĐCSVN dưới trướng bảo kê của lũ con cháu Thoát Hoan, Mã Viện, Mao, Tập đã đẩy dân chúng Việt Nam vào con đường không còn thái độ ứng xử, cách lựa chọn nào khác hơn là
              
    Toàn Dân Vùng Dậy để xóa tan cái chế độ tay sai của Tàu cộng này.

              
    Bộ chính trị cùng trung ương ĐCSVN đã ngầm nhận tiền của Tàu và đã bỏ túi riêng cho mỗi cá nhân cũng như cho đảng tôi tớ. Chúng không còn cách nào khác là phải đàn áp cũng như tiêu diệt Việt tộc bằng những cách như bắn giết, bỏ tù, đày thanh niên lên rừng núi, cho ăn chất độc cũng như xem dân Việt như là một thị trường cung cấp nội tạng mà Trung Cộng rất cần để buôn bán, một trong những phương thức nhằm phát triển kinh tế.

    Nhân tiện, tôi cũng mong được dịp tâm tình với các tổ chức của Côn an và Quân đội, các anh chị cũng là người Việt, cũng mang dòng máu Việt tộc, cũng có cha mẹ, anh chị em, con cháu là người Việt, lý do nào các anh chị lại chỉa mũi súng, dùi cui, roi điện...vào thân thể của đồng bào, những người có cùng chung một lịch sử đau thương? Dù tiền tài và quyền lực có sung mãn đế đâu đi nữa thì cũng không thể sánh bằng tình thương yêu máu mủ. Các anh chị có nhận ra một sự thật rằng các ACE chỉ là một đám lính lác bị sai khiến để vấy máu, vấy vào tội ác mà Trời sẽ không bao giờ tha thứ.

    Các ACE chắc cũng đã hiểu và thấy rằng bọn quan chức chóp bu giàu có giờ đây đã có nhà cửa, tiền vàng ở khắp các nước ngoài, khi có biến cố là chúng cao bay xa chạy một cách êm thắm, bỏ lại các ACE với đầy dẫy lo âu vì sẽ bị dân lôi ra xử tội. Ngoài thân xác đớn đau, tâm linh các ACE cũng mang thêm sự dằn vặc và hổ thẹn, nhục nhã...Hiện tại và tương lai gần cũng như xa, tôi chắc chắn rằng Việt Nam sẽ không thể nào tránh khỏi con đường đầy hận thù bởi người dân Việt Nam hiện nay không còn bất cứ lựa chọn nào khác để thoát cảnh nô lệ giặc nội thù lẫn cả ngoại bang Tàu cộng.

    Cuối cùng, thưa toàn dân, những điều tôi đã nêu ra là những thực thể mà rất nhiều người đã nhận ra được và quả thật, chúng ta đã lâm vào thế triệt buộc.
              
    Vùng lên tự cứu mình
    hay sẽ bị tiêu diệt? Đồng bào hãy vùng lên để may ra có còn con đường sống cho hôm nay và cho cả ngày mai. Khắp
              
    các tỉnh thành hãy tiếp tục xuống đường, đình công bãi thị không ngưng nghỉ cho đến khi thành công.

              
    Bên cạnh đó, có sự hỗ trợ của trên 5 triệu người Việt hải ngoại và các quốc gia dân chủ khắp thế giới đang theo dõi cũng như ủng hộ tinh thần toàn dân quật khởi này.

    Cầu nguyện ơn trên che chở và ban phước cho tinh thần quyết thắng loài quỉ dữ.





    18.06.2018
    Nguyên Thạch



    https://www.facebook.com/danlambaovn/?h ... CB6A0KGn8g
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20030
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" đang giết dân để bán nước

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           







    SỰ THẬT NGÀY 17/6,
    TÔI BỊ HỐT LÊN XE CHỈ VÌ...CHỤP HÌNH

    __________________________________________




    Tôi biết mình cần phải viết. Viết để trả nợ lại ánh mắt của hàng chục con người hoang hoải, mệt mỏi và giận dữ giữa một trại tạm giữ dã chiến ngay trung tâm Sài Gòn.

    Tôi biết mình cần phải viết cho lời cầu xin của một chú từ đâu ở dưới miền Tây lên, chú nói rằng, ước gì có nhà báo nào đó, chứng kiến và viết lại những sự thật từ hôm nay.

    Tôi biết, mình cần phải viết để tạ tội với những con người đã dũng cảm không sợ hãi trong ngày hôm qua, còn mình thì vẫn còn hèn yếu lắm, hoang mang lắm.

    Tôi viết để phơi bày một sự thật mà có thể ai đó ở ngoài cuộc sẽ bán tín bán nghi...Trong khuôn khổ, bài viết , tôi chỉ trình bày lại những gì tôi đã chứng kiến, và không bày tỏ quan điểm gì...

    Ở ĐÂY TÔI XIN KHẲNG ĐỊNH, TÔI CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ NGƯỜI ĐI KỂ LẠI SỰ THẬT...KHÔNG THÊM KHÔNG BỚT VÀ KHÔNG PHỤC VỤ CHO BẤT CỨ MỘT TỔ CHỨC NÀO.





    Ngày 17/6, trong khi tôi đang cùng với ekip của mình chụp ảnh mẫu tại đường sách Nguyễn Văn Bình, thì chứng kiến được khá nhiều cảnh công an bố ráp khắp nơi, lực lượng CSCĐ dàn trận trên toàn tuyến đường. Trong lúc, anh nhiếp ảnh gia đang chụp hình người mẫu ở bờ tường của quán MC Donal, tôi nhìn thấy cảnh một nhóm người đang bắt một người phụ nữ. Tôi giơ máy điện thoại của mình lên và chụp...Ngay lập tức, tôi thấy một anh thanh niên chỉ thẳng vào mặt tôi từ phía xa, và một anh khác ở gần đó chạy lại, họ hét lên:
    • - Chụp cái gì đấy. Đưa về đồn ngay.

    Tôi phản ứng:
    • Ủa, tôi có làm gì đâu?

    Nhưng, ngay lập tức tôi bị đẩy lên xe cùng với một chị phụ nữ đang gào khóc.

    Họ nhét tôi vào giữa xe. Trên xe chỉ có tôi, chị phụ nữ bị bắt, 2 anh thanh niên, và 1 chị phụ nữ khác ngồi ở trên. Rồi xe nhanh chóng lao đi. Tôi vội vàng định bấm máy điện thoại để nhắn tin cho người nhà biết, thì chàng thanh niên trẻ, giật phắt điện thoại trên tay tôi, rồi lướt lướt xem và tịch thu...

    Thời điểm đó, tôi khá bình tĩnh, nhưng cũng không kém phần hoang mang. Tôi nhẹ nhàng hỏi:
    • - Sao vậy? Ta đi về đâu vậy em?
      - Về rồi biết...
      - Sao em phải nói nặng nề vậy.
      - Im lặng....

    Tôi bị đưa về một trại tạm giữ nơi đó đã có khá đông người ngồi sẵn. Đó là một căn phòng rộng, được dựng tạm bên sân bóng của công viên Tao Đàn, đường Huyền Trân Công Chúa. Phía trên có lớp tôn và phía dưới trải tấm bạt. Rất đông người la lết nằm ngồi một góc ở phía đó.

    Sau những phần tạm giữ, hỏi han, tôi xếp hàng để được lăn tay, chụp hình cùng với tấm bảng ghi rõ họ tên của mình. Điều mà tôi thường được thấy trên tivi dành cho những kẽ phạm tội. Điều an ủi duy nhất của tôi là anh công an lăn tay khá dễ thương, anh nói hết sức nhẹ nhàng:
    • "Chút xíu nữa là xong rồi chị."

    Công an, lực lượng dân phòng, cán bộ văn phòng được huy động làm việc một cách tích cực...Lần đầu tiên, chứng kiến cảnh tượng cả đoàn người lê lết nằm ngồi, bị lăn tay, chụp hình với tôi là một kí ức khó quên. Tự nhiên, thấy mình bị ám ảnh bởi câu chuyện về "Nhật ký Anne Frank".

    Ở giữa một nơi quá nhiều những công an, tách biệt với thế giới bên ngoài, và không ai biết chúng tôi ở đâu để đi tìm. Chúng tôi cô độc và đâu đó là những nỗi lo sợ. Tôi có năn nỉ chị nữ văn phòng nhìn khá thân thiện là cho tôi gọi 1 cuộc về cho chồng tôi kẻo anh lo lắng, và tôi còn 2 con nhỏ, nhưng chị từ chối. Tôi tự hỏi, nếu như không có ai đó nhìn thấy tôi thì làm sao người nhà tôi biết được tôi bị công an bắt. Họ có thể dáo dác đi tìm khắp nơi, và lo lắng biết bao nhiêu thứ.

    Cùng hoàn cảnh với tôi, có một chị đứng gần tôi, chị nói chị đi lễ nhà thờ, đang quay cảnh người dân bị bắt thì bị lôi lên xe. Có anh kia vào can ngăn cho chị, cũng bị lôi lên xe. Gia đình và bạn bè của chị hầu như không ai biết chị ở đâu?

    Tôi để ý thấy, những ai không bị nghi ngờ gì sẽ được ở phòng chúng tôi, còn ai bị nghi ngờ hoặc có dấu hiệu chống đối sẽ được đưa vào phòng bên cạnh. Bên đó có những tiếng đánh huỳnh huỵt, và tiếng la hét vang trời (Có lẽ vì tường bằng tôn nên cách âm không tốt). Đến lúc, có tiếng hét to quá, những người ở phòng chúng tôi đều đứng dậy phản đối, lực lượng công an kéo tới dàn quân khắp nơi yêu cầu ngồi xuống. Một anh bị đánh đến mức khi vợ dìu ra ngoài cửa thì ngã lăn xuống đất, và được xe tới đưa đi cấp cứu. Sáng nay, đọc tin tôi biết anh đang bị chấn thương sọ não và hôn mê. Lòng đau đến tê tái.

    Chúng tôi bị giữ khoảng vài tiếng đồng hồ thì lần lượt từng người đi lấy lời khai. Anh công an lấy lời khai của tôi là Hồ Minh Hùng, người Vĩnh Linh, Quảng Trị, khá trẻ và khá non. Nhưng, cách nói chuyện của anh rất cố gắng để thể hiện mình là người có đủ sự hiểu biết. Anh nói với tôi khá nhiều về luật ANM, có cả những cái cười nhếch mép của anh khi nghe tôi trình bày sự việc.

    Anh yêu cầu tôi mở ip bằng vân tây, và lần đọc toàn bộ tin nhắn ở tất cả các ứng dụng của tôi. Anh vừa đọc, thỉnh thoảng lại nhếch miệng cười. Những năm tháng học luật đủ để tôi biết, anh xâm phạm thư tín của tôi là không được phép. Tôi có nhỏ nhẹ trình bày với anh là tôi đã tốt nghiệp xong lớp luật sư, nhưng anh vẫn lờ đi... Tôi cố giữ hòa khí hết mức, không tranh cãi, không to tiếng và bảo vệ quan điểm của mình. Anh cũng cố khép tội tôi, nhưng tôi cũng nhẹ nhàng từ chối. Tôi nói, tôi không thấy biển cấm chụp hình, tôi không hò hét, tôi cũng không tu tập, tôi cũng không thấy họ mặc đồng phục công an, tôi không làm gì sai hết. Nhưng, anh liên tục gắt gỏng... Thi thoảng, anh cáu lên vì cho rằng, tôi dùng sai từ, tôi lại nhẹ nhàng xin lỗi anh.

    Ngồi làm việc đâu được 30 phút với những tranh luận qua lại, tôi và chàng trai công an trẻ bị 2 chú công an tới nạt nộ:
    • - Làm nhanh nhanh lên. Biết mấy giờ rồi không mà còn ngồi đó tâm tình. Xem có tin nhắn không, không có thì xử phạt hành chính. Còn có tin nhắn, facebook này nọ thì báo lại với chú.

    Anh kia hoảng hốt:
    • - Dạ có, có đăng facebook, có nhắn tin...

    Một anh mặt đồ dân thường tới cầm máy của tôi, yêu cầu mở vân tay và một lần nữa soi toàn bộ tin nhắn từ zalo, viber, facebook, email, trang cá nhân. Sau khi nhận thấy, không có dấu hiệu khả nghi gì, anh bỏ đi... Riêng, chú công an tên Hùng kia vẫn ấm ức:
    • - Tôi biết chị không phải dạng vừa đâu. Nhưng bên an ninh đã không nói gì thì giờ tôi sẽ xử chị vi phạm hành chính rồi tha cho chị về thôi. Chỗ chị em miền Trung với nhau tôi không muốn làm khó chị. Chị hãy cư xử cho lịch sự như những người có học. Chúng ta đều là những người có học...Chị mà vào gặp tôi lần nữa, thì chúng ta không được ngồi thế này đâu. (Anh này có lẽ đang thử việc và muốn lập công chăng)

    Một anh khác tới lại yêu cầu tôi mở máy điện thoại, xem tới xem lui rồi lại bỏ đi.

    Anh công an trẻ tên Hùng lại đọc tiếp và tò mò hỏi thêm:
    • " Chị học thiền hả? Học ở đâu? Đông không?

    Một anh công an tới lại nói với anh công an trẻ:
    • - An ninh nó không nói gì thì lập biên bản nhanh lên. Có chứng minh nhân dân không? Có hả? Có thì xử lỗi tụ tập đông người...Hết giờ rồi đó. (lẽ ra nên không mang theo CMND các bạn ạ, sẽ bị phạt tiền ít hơn)

    Rất nhanh chóng, tôi đọc lại biên bản, biên bản ghi rất rõ,
    • tôi đi một mình, có chụp hình lực lượng chức năng làm nhiệm vụ và bị bắt,
      nhưng lại xử tôi tụ tập đông người, gây mất trật tự...






    TÔI Kí

    Ai đó bảo đừng kí thì bởi vì người đó biết chắc rằng, phía ngoài kia sẽ có những hậu thuẫn, sẽ có những người đứng ra bảo vệ cho họ, có những người theo sát và biết họ ở đâu, làm gì? Còn hơn 70 người chúng tôi ở trong đó, phần đông đều là những kẽ cô đơn, cô độc. Khát khao lúc đó là được ra ngoài, được thoát ra khỏi cái chỗ mà không biết số phận của mình rồi sẽ định đoạt ra sao? Và có ai bảo vệ mình không? Có bảo vệ được không?...

    Sự thực là chúng tôi, lúc đó đơn độc, cô đơn và hoang mang lắm...Những người mà tôi có dịp tiếp xúc, tôi biết chẳng có ai bảo vệ họ đâu và cũng chẳng có KHOẢN TIỀN QUÁI QUỈ nào dành cho họ cả. Họ chỉ đơn giản là thể hiện một chút chính kiến nhỏ bé của mình.

    Vây xung quanh tôi là những gương mặt nông dân lao động, là những cô cậu bé sinh viên hoặc những người thanh niên muốn làm được một cái gì đó cho đất nước này...
    • Có em bé sinh năm 1997, em từ BD lên, em đi một mình cầm theo khẩu hiệu do em tự viết. Em cười, nói và thoải mái đi lấy lời khai với vẻ tự tin.

      Có chị gái bị yếu tim, vẽ mặt đầy lo sợ, chị nói: biết thế, chị đừng cầm theo biểu ngữ, không biết chị có bị gì không? Người nhà chị không có ai biết, và cũng chẳng có bạn bè hay tổ chức nào ở bên ngoài.

      Có ông chú, mặt mũi khắc khổ, đen nhẻm, chú nói: Chú bị đánh mấy cái vào đầu rồi, giờ chị em phụ nữ có đứng dậy không bị đánh, chứ đàn ông thanh niên bọn chú là bị còng số 8 liền, nên đừng trách chú nhu nhược ở đây".


    Lấy lời khai xong chúng tôi ngồi vào một góc nữa. Có người ngồi thiền, có người nằm ngủ. Có người mệt mỏi dựa đầu vào người kia. Tôi ngồi cạnh em bé 16 tuổi ở một chỗ phía sau. Có lúc nóng quá, tôi đứng dậy đi vòng vòng, muốn đến chỗ có cái quạt để ngồi, thì bị một anh công an quắt mắt lên, chỉ chỏ yêu cầu về góc đằng kia... Chúng tôi được cho nước uống khi xin, hình như có thêm một bao bánh mì, nhưng không ai đụng vào.

    Cảm giác chờ đợi đến lượt để gọi tên mình ra thật mòn mỏi, vì đã gần đến 5h chiều mà mới chỉ có khoảng 7,8 người được công an phường áp giải ra và về...

              
    Tôi bị hốt lên xe lúc 9h5 phút và được "đặc cách" thả ra lúc khoảng 4h45 phút...
    Phía sau, vẫn là hàng loạt những con người nằm ngồi la liệt...

    17/6 Một ngày buồn của tôi...!


    Fb Khánh Mai

              

              
    https://www.facebook.com/danlambaovn/po ... 9071538402
              
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20030
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" đang giết dân để bán nước

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           




              
    Người Sài Gòn vẫn mãi như thế: Chuộng tự do, yêu hòa bình và tràn đầy tính nhân văn.

    Xin dành bức hình cho những ai
    gánh chịu đòn thù
    trong ngày Chúa Nhật 17/6.

    Và cũng dành tặng cho những người
    đã ra tay đánh đập đồng bào mình
    ngày hôm ấy.


    Chúng ta, xin đừng quên, là đồng bào máu đỏ da vàng trên mảnh đất 4000 năm lịch sử.

              

    Ảnh: Đinh Nhật Uy

    Fb Dương Đại Triều Lâm
    https://www.facebook.com/duongdaitrieulam

              



              
    https://www.facebook.com/danlambaovn/ph ... 40/?type=3
              
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20030
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" đang giết dân để bán nước

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           





    "Hôm nay thì thật sự không khỏe (hết dấu được) nên chưa thể livestream kể chuyện gì đã xảy ra.
    Mọi việc với em và với hơn 200 người bị bắt vào phòng thi đấu 1 tại công viên Tao Đàn thật sự là cơn ác mộng khủng khiếp.
    Cảnh sát an ninh một quốc gia đã bắt cóc, khủng bố, đánh đập tàn bạo người dân của họ.
    Ngày 17.6.2018 đảng cộng sản đã thả quỷ dữ ra để đàn áp người dân."


    Đinh Thị Thu Thuỷ, người phụ nữ bị côn an ngày 17/06/2018
              

              
    https://www.facebook.com/danlambaovn/ph ... =3&theater
              
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20030
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" đang giết dân để bán nước

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           




    KHỦNG BỐ NHÂN DÂN,
    CÔNG AN VIỆT NAM ĐÃ HIỆN NGUYÊN HÌNH LÀ ÁC ÔN CỘNG SẢN

    ______________________________
    Phạm Đoan Trang -







    Đây là câu chuyện của một bạn trẻ bị bắt giữ tuỳ tiện và bị công an đánh hội đồng
    - thực chất là tra tấn -
    suốt từ 2h chiều đến 7-8h tối chủ nhật, 17/6, ở sân vận động công viên Tao Đàn (quận 1, TP. HCM). Vì bạn còn rất trẻ, không phải người hoạt động dân chủ-nhân quyền, cũng không hề có nhu cầu được “nổi tiếng” theo cách nghĩ thường lệ của dư luận viên và an ninh, nên trong câu chuyện, bạn xin giấu mọi thông tin về nhân thân.



    ——
    Khi em mở mắt ra thì thấy mình đã nằm trên giường bệnh. Xung quanh không còn bóng an ninh nào. Một cô bé y tá đi đến, em hỏi mới biết đây là phòng cấp cứu bệnh viện Bộ Công an, và lúc đó là khoảng 12h đêm. Thế nghĩa là chúng đã đánh em liên tục từ 2h chiều cho tới khi em bất tỉnh thì quẳng em vào đây và... chuồn mất để khỏi phải chịu trách nhiệm gì. Nhưng cũng rất có thể là chúng còn canh gác đâu đó phía dưới sảnh.

    Bệnh viện đòi viện phí 2 triệu. Em sờ lại người thì may quá, chúng để lại cái bóp với hơn 100.000 đồng. Ngoài ra chẳng còn gì.
    • Điện thoại đã bị lấy mất. Số liên lạc của gia đình nằm trong điện thoại.
    • Đến đôi giày cũng mất tiêu - chúng đã lột giày em ra và dùng chính đôi giày ấy táng hàng trăm cái vào đầu,
    • cũng như dùng dùi cui liên tục giã nát hai bàn chân em.
    Khắp người em đầy vết thâm tím, vết rách, chỉ cựa nhẹ cũng đã thấy đau.

    Em nói em muốn về nhà. Bác sĩ không cho, bảo là cần phải xem em có bị tụ huyết trong não, chấn thương sọ não không (không biết vì ông sợ bệnh nhân gặp chuyện gì hay vì sợ mấy bạn công an có thể đâu đó ngoài kia).
    • “Cậu về mà chết giữa đường là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy”.
    Nhưng em cũng làm gì có đủ tiền mà nộp viện phí. Đầu em đau nhức, váng vất.
    • “Em không sao đâu. Em chỉ muốn về nhà, muốn ngủ thôi, với lại cũng phải báo cho người thân yên tâm”.
    Em nói vậy. Nhìn bộ dạng em với khuôn mặt phù, mắt tím bầm như gấu trúc, môi rách và sưng phù lên như trái cà, cô bé y tá có lẽ cũng thương nên thì thào:
    • “Thôi anh đi đi. Coi như anh trốn viện”.
    Cô ấy dẫn em qua một cửa nhỏ, theo một lối đi riêng, kín đáo ra khỏi bệnh viện.

    Em lết từ taxi về tới cổng nhà rồi ngồi sụp luôn trước cửa. Lúc đó khoảng 1h sáng.




    * * *
    Cách đó nửa ngày, vào khoảng 1h chiều chủ nhật 17/6, em rời nhà ra quận 1 chơi. Khu trung tâm Sài Gòn chưa bao giờ đông công an và dân phòng như thế. Vỉa hè, quán cafe đầy nghẹt những tốp công an áo xanh, dân phòng đeo băng đỏ, và những thanh niên cao to, mặt mày hung dữ. Họ bắt người liên tục; gần như cứ thấy ai cầm điện thoại đi ngang là xông vào bắt. Thậm chí họ vào tận quán cafe để khám xét giấy tờ và lôi khách ra ngoài, bắt đem đi. Không khí ngột ngạt, căng thẳng. Chưa bao giờ em thấy Sài Gòn căng thẳng như thế. Như thời chiến, với toàn xã hội là một trại lính, công an trộn lẫn với dân và có thể toàn quyền chặn bắt, khám xét giấy tờ, hốt về đồn bất kỳ ai.

    Em ghé quán cafe mua một ly đem đi, rồi vào phố sách. Đường sách hôm nay hình như không hoạt động. Em đi được vài mét thì bị một nhóm công an chặn lại; có lẽ họ đã “tia” được em từ lúc nào không hay. Họ hỏi giấy tờ. Xui cho em là em chỉ tính đi cafe nên không mang giấy tờ gì theo. Họ quát bảo em gọi người thân mang giấy đến. Em cầm điện thoại gọi về nhà, chỉ vừa nói được câu “con bị bắt”, thì một người đã chộp lấy và giật tung điện thoại khỏi tay em. Em kêu lên, nhưng cả đám đẩy em vào xe, phóng đi.

    Chúng đưa em vào một khu nhà tập ở sân Tao Đàn. Xung quanh la liệt người, già trẻ nam nữ, có cả mấy cô gái áo dài, chắc là hướng dẫn viên du lịch. Sau này em mới biết,
    • hôm đó công an Thành phố đã bắt tới 179 người, gom về Tao Đàn.
      Trong số đó, có cả khách du lịch, hướng dẫn viên,
      và những bác già đi tập thể dục.
    Tất cả đều bị bắt, và kinh khủng hơn, đều bị đánh.

    Chúng đưa em vào một căn phòng, moi điện thoại em ra, hất hàm:
    • “Mật khẩu”.
    Em đáp:
    • “Sao các anh lấy điện thoại của tôi?”.
      “Bộp” -
    câu trả lời là một cú đấm thẳng vào mặt em. Sau đó là liên tiếp những cái tát. Em vẫn không đưa mật khẩu. Chúng nắm tóc, dúi đầu em xuống mặt bàn, đấm tới tấp vào hai mang tai. Rồi chúng bảo nhau rằng thằng này bướng, mang nó qua phòng kia.

    Thì ra cả phòng em chỉ có mình em không khai mật khẩu điện thoại cho chúng, nên chúng “sàng lọc”, đưa đối tượng cứng đầu sang phòng riêng để tiện bề tra khảo.

    Ngay sau đó, khi đưa em sang một căn buồng khác, chỉ còn mình em, chúng xông vào ra đòn ngay. Hai chục thanh niên cao to, cả sắc phục và thường phục, vây lấy em, đánh hội đồng bằng dùi cui, gậy và tất nhiên, chân tay. Em ngồi bệt trên sàn, co người lại, hai tay ôm đầu. Hai thằng bèn bẻ tay em ra sau, để cho đám còn lại đấm như mưa vào mặt.
    • “Đù má, lì hả mày” -
    chúng vừa đánh vừa chửi.

    Chúng cho gọi mấy kỹ thuật viên vào phá password. Trong lúc kỹ thuật viên làm việc, khoảng 15-20 phút,
    • chúng đánh em không ngơi tay.
      Có mấy an ninh nữ rất xinh gái cũng bạt tai em liên tục đến độ em chỉ còn thấy trước mắt một màu nhờ nhờ trắng.
      Một lão an ninh già, khoảng ngoài 60 tuổi, vụt dùi cui rất dữ.
      Nghĩa là đánh em có đủ thành phần an ninh, nam phụ lão ấu.

    Rồi kỹ thuật viên cũng phá được khoá máy (iPhone 5s), và đám an ninh hả hê:
    • “Đù, mày tưởng ngon hả, tưởng tụi tao không mở được điện thoại mày hả?”.
    Chúng còng tay em lại, đánh em càng dữ hơn, vừa đánh vừa “điều tra” về từng người trong contacts của em.
    • “Thằng này là thằng nào?”.
      “Là bạn Facebook của tôi”.
      “Mày gặp nó chưa? Làm gì?”.
      “Tôi gặp uống cafe”.
      “Gặp đâu, hồi nào?”.
      “Tôi không nhớ”.
      “Đù má, không nhớ này. Không nhớ này”.

    Cứ mỗi từ “không nhớ” hay “không biết” mà em nói, chúng lại lấy gậy sắt dộng mạnh vào hai bàn chân em. Mu bàn chân em sưng phồng lên, mặt em chắc cũng vậy. Một thằng túm tóc kéo giật đầu em ra, và chúng phun nước miếng vào mặt em.
    • “Tao ghét cái từ không biết hay không nhớ lắm nha. Mày còn nói mấy từ đó nữa, tao còn đánh”.
      “Con này con nào?”.
      “Bạn tôi”.
      “Bồ mày hả? Mày chịch nó chưa? Bú l. nó chưa mày?”.
    Không còn một từ gì tục tĩu nhất mà chúng không dám phun ra miệng.

    Chúng tháo giày em ra và cầm luôn đôi giày đó quật vào mặt em.
    • “Dạng chân ra” - chúng quát.
    Em sợ bị đánh vào hạ bộ nên càng co người lại. Nhưng may thay chúng không đánh vào chỗ đó, chỉ lột áo quần em ra đấm đá vào bụng, ngực, và rít lên:
    • “Mày có tin là bọn tao có thể treo mày lên mà đánh như đánh một con chó không?”.

    Một lát, chúng nghỉ. Em bò lết lên tấm nệm mút đặt sẵn ở đó (trong phòng tập, cho vận động viên). Một thằng quát:
    • “Đù. Mày đòi được nằm nệm ấy hả?”.
    Rồi chúng nắm chân em lôi xuống sàn, tiếp tục đánh hội đồng, giẫm đạp. Cứ như thế.

    Rất lâu sau, có lẽ khi trời đã xế chiều, chúng vẫn chưa ngừng còn em thì đã không mở được mắt ra nữa. Khi trời tối hẳn thì em bắt đầu rơi vào trạng thái lơ mơ. Chúng nắm tóc, kéo tay, thảy em ra ngoài nằm chung giữa một đám người. Em chỉ nghe tiếng lao xao, và sau đó là tiếng la khóc. Rất nhiều người khóc, không hiểu khóc cái gì. Em cố mở mắt, và nhận ra là mọi người khóc vì em. Quanh em la liệt người, có lẽ ai cũng bị đánh vì nhiều người mặt sưng húp. Mấy bác già cũng bị đánh. Nhưng ai cũng nhìn em, khóc như mưa. Họ bảo nhau: “Lấy đồ che cho thằng bé đi”. Thế là một loạt áo được truyền tới, đắp phủ lên mình em.

    Sao mà giống cảnh tù Côn Đảo - như trong văn học và lịch sử “cách mạng” viết quá vậy? Nhưng khác hẳn ở một điểm, là ở đây, đám công an con cháu của thế hệ “cách mạng” chống “Mỹ ngụy” năm xưa giờ đã hiện nguyên hình là một lũ ác ôn, thẳng tay khủng bố dân để bảo vệ đảng độc tài phản quốc. Ác ôn cộng sản.

    Có một cô lớn tuổi bước đến, gối đầu em lên đùi cô, xoa dầu lên trán em, nắm tay em và khóc rưng rức. Em không sao mở to nổi mắt để nhìn rõ mặt cô, chỉ thấy nhờ nhờ. Em cố mấp máy đôi môi đã sưng vều:
    • “Cô. Cô đừng khóc nữa. Cô khóc con khóc theo đó”.
    Em muốn nói thêm,
    • “mà con không muốn tụi nó thấy mình khóc”,
    nhưng không thở được nữa nên không nói nổi.

    Nghe loáng thoáng mọi người nói:
    • “Sao chúng nó đánh thằng nhỏ dữ vậy trời?”.
    Thấy không khí căng quá, ai cũng thương em, sợ mọi người “nổi loạn”, đám công an lại sầm sập chạy lại, kéo em ra. Cô lớn tuổi đang xoa dầu cho em khóc rất nhiều và la:
    • “Mấy người còng tay tôi đi, tha cho thằng nhỏ, đánh nó chết rồi sao?”.

    Em cố mở mắt ra để nhìn và nhớ gương mặt cô. Nhưng hoàn toàn không thể, lúc đó đầu óc em đã mụ mị rồi. Đám công an ném em lên xe, về sau em mới biết là chúng đưa em đi bệnh viện cấp cứu. Mọi người giữ em lại, chúng giằng ra. Có mấy người che cho em để khỏi bị đánh tiếp. Mặc, chúng vẫn lôi em đi. Cô lớn tuổi kia chạy theo em ra xe, nhưng chúng bịt miệng, kéo cô ra ngoài. Cửa xe sập lại. Em nghe một thằng chửi vọng:
    • “Đù má thằng này. Mày diễn hay lắm. Mày diễn cho cả đám tụi nó khóc hả?”.

    Sau đó em không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, em đã ở trong bệnh viện, nhưng cũng chưa được điều trị gì vì... chưa đóng viện phí.






    * * *
    Đêm đó em nằm li bì. Sáng sớm hôm sau em vào viện khám lần nữa. Quá may mắn, em chỉ bị công an đánh cho đến đa chấn thương thôi chứ chưa bị chấn thương sọ não. Và hai ngày nay, liên miên anh em, bạn bè đến thăm em. Ai cũng thương em, cho tiền, cho quà bánh rất nhiều.

    Nhưng em vẫn nhớ những người đã ôm lấy em, che đòn cho em, và cởi áo phủ lên em vào ngày chủ nhật ấy. Nhất là cô đã đặt em gối đầu lên chân cô - như đứa con với mẹ - và xoa dầu cho em, và cầm tay em, và khóc. Em muốn ghi nhớ nét mặt cô mà không nhìn được nên không nhớ nổi. Đến tên cô, em cũng chẳng biết. Em chẳng nhận ra được ai trong số những người bị đánh hôm đó, những người đã che chở, bảo vệ, động viên em trong những giờ phút kinh khủng nhất, cùng chia sẻ với nhau nỗi đau đớn của những người dân vô tội, bị công an giam giữ vô luật và đánh như đánh kẻ thù.

    Trong lúc bị đòn hội đồng, em không nhớ nổi gương mặt ác quỷ nào, nhưng cũng kịp nhìn thấy một phù hiệu trên ngực áo của một công an, ghi tên Nguyễn Lương Minh. Chúng không hề biết em là ai, chỉ vì em không khai password điện thoại mà chúng còn đánh em như vậy; không hiểu những người bị chúng coi là “biểu tình viên”, “nhà hoạt động dân chủ-nhân quyền”, “nhà bất đồng chính kiến”, thì nếu vào tay chúng, chúng còn hành hạ họ tới mức nào. Và còn hàng trăm người bị bắt bừa bãi hôm đó nữa, cả những bác già, những sinh viên trẻ măng, tinh khôi, những hướng dẫn viên du lịch áo dài...

    Qua đây em cũng muốn hỏi thông tin về cô - người phụ nữ đã khóc rất nhiều vì em hôm ấy. Lúc đó là khoảng 7-8h tối chủ nhật 17/6, ở một căn phòng nào đó trên sân vận động công viên Tao Đàn.




    Nguồn: Fb Phạm Đoan Trang
    https://www.facebook.com/pham.doan.tran ... 7355408322
              



              

              
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20030
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" đang giết dân để bán nước

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  •           






    Ngăn biểu tình, CA ‘bắt hàng trăm người’ ở Tp.HCM
    ___________________________________
    VOA Tiếng Việt - 19/06/2018




              

    Cảnh sát phong tỏa trung tâm Tp.HCM để ngăn cản biểu tình, 17/6/2018

              


    Công an tại thành phố lớn nhất Việt Nam hôm 17/6 đưa 140 người “có dấu hiệu, hành vi tụ tập gây rối trật tự công cộng” về trụ sở “để làm việc”, theo báo Pháp luật thành phố Hồ Chí Minh. Trong khi đó, nhiều nhà hoạt động tại địa phương viết trên mạng xã hội Facebook rằng số người bị nhà chức trách thành phố bắt “lên đến gần 200 người”.

    Một tuần trước, các cuộc biểu tình có hàng ngàn người tham gia ngày 10 và 11/6 đã nổ ra ở một loạt tỉnh, thành để phản đối hai Dự luật Đặc khu và An ninh mạng. Báo chí trong nước dẫn thông tin từ công an cho hay, có 300 người đã bị bắt trong các cuộc biểu tình này.

    Nhiều hình ảnh được chia sẻ trên mạng xã hội kèm với lời cáo buộc là cảnh sát và nhân viên an ninh nhà nước đã đánh đập, kéo lê, bắt bớ người biểu tình.

    Riêng tại Bình Thuận, biểu tình đã leo thang thành bạo loạn với kết cục là một số xe cộ và tòa nhà thuộc chính quyền địa phương bị đốt phá.

    Sau đó, đã xuất hiện trên mạng xã hội lời kêu gọi người dân tiếp tục biểu tình vào ngày 17/6. Theo Reuters, vào ngày này, ở Nghệ An và Hà Tĩnh đã diễn ra các cuộc “tuần hành ôn hòa” của các giáo dân bày tỏ phản đối Dự luật Đặc khu đang bị hoãn và Luật An ninh mạng mới được thông qua.

    Không có tin tức nào cho biết người biểu tình có xuống đường ở các địa phương khác của Việt Nam hay không.

    Nhiều người ở Tp.HCM tố cáo qua các tài khoản Facebook cá nhân rằng các nhân viên công an, an ninh thành phố hôm 17/6 buộc họ phải ở nhà, hoặc bắt giữ họ để ngăn chặn biểu tình nổ ra. Các nhà hoạt động và người dân nói trên Facebook rằng nhà chức trách Tp.HCM đã “tùy tiện bắt người”. Theo lời họ, tại trung tâm thành phố từ sáng cho đến chiều ngày 17/6, công an có lúc “xô vào bắt “những người đang ngồi trong quán café”, lúc khác công an “vây quanh” người đang đi bộ “rồi đẩy lên xe đưa về đồn”.

              

    Anh Lý Bình bị công an Tp.HCM tạm giữ gần 1 ngày hôm 17/6/2018

              

    Anh Lý Bình, 32 tuổi, một trong những người rơi vào hoàn cảnh như vậy, cho VOA biết, anh và một số người khác bị bắt ở khu vực phố đi bộ Nguyễn Huệ, khi “chỉ uống cà phê và ra chụp hình”. Công an các cấp khác nhau đã “câu lưu” anh trong hơn 20 tiếng, anh cho hay. Người đàn ông trẻ lâu nay tích cực lên tiếng về các vấn đề quan trọng của đất nước bày tỏ suy nghĩ về hành xử của phía chính quyền:
    • “Tôi vô cùng bức xúc và cảm thấy không hợp lý với một nhà nước mà gọi là bảo vệ cho dân. Tôi cũng muốn đồng hành cùng đồng bào, cất lên tiếng nói yêu nước, nhưng mà không nghĩ là khi mình thể hiện tiếng nói yêu nước của một công dân thì lại bị đàn áp, bắt bớ như vậy”.

    Cá nhân anh không bị đánh đập, nhưng anh chứng kiến những người khác không được may mắn như vậy. Anh tường thuật thêm với VOA:
    • "Vào đó, tôi thấy có những người bị họ [công an] đánh, còng tay, các thứ”.



    Trong số những người bị công an Tp.HCM “đưa về trụ sở để làm việc”, có những người bị bắt trước ngày 17/6 tới cả hai ngày. Anh Nguyễn Tín, 28 tuổi, người tham gia các hoạt động thúc đẩy tự do, dân chủ trong 2 năm qua, cho VOA biết anh bị công an một phường của quận Tân Bình cưỡng chế về đồn hồi 10h tối ngày 15/6. Bị tra hỏi về việc tham gia như thế nào vào cuộc biểu tình trước đó 5 ngày, song anh “từ chối hợp tác”.

    Anh kể lại:
    • “Tôi không có thừa nhận do là mình bị bắt cóc. Lúc đó thì bị tra tấn của những tên an ninh. Lúc đó, tôi quyết định tuyệt thực, không nói lời nào nữa, quyết định giữ quyền im lặng của bản thân. Không có làm việc với những tên an ninh nữa, thì bị những cú đấm, những cùi chỏ vào đầu”.

    Trên Facebook hôm 18/6, nhà hoạt động này đăng ảnh chụp nội dung toa thuốc sau khi khám tại Bệnh viện Hoàn Mỹ Sài Gòn, trong đó bác sĩ chẩn đoán “chấn thương phần mềm đầu khai do bị đánh”.

    Bên cạnh lời tự thuật của hai anh Nguyễn Tín và Lý Bình, giới hoạt động ở Tp.HCM chia sẻ những hình ảnh trên mạng xã hội về các trường hợp mà theo lời họ “bị công an bắt và đánh đập tàn tệ”, trong đó có các anh Đặng Minh Ty và Trịnh Toàn bị đánh đến mức phải đi bệnh viện.

              

    Có cáo buộc là nhà hoạt động Trịnh Toàn bị công an Tp.HCM đánh trọng thương hôm 17/6/2018

              

    VOA cố gắng liên lạc với công an thành phố để xác minh các thông tin nêu trên qua các số điện thoại nóng đăng trên trang web chính thức của họ, song không kết nối được.

    Trên trang cá nhân, luật sư Lê Luân viết:
    • “Bắt bớ người dân không cần (trát) lệnh của toà án hay viện kiểm sát trong một vụ án hình sự đã là một sự vô pháp nghiêm trọng và phải bị trừng trị nghiêm minh theo pháp luật”.

    Người thường xuyên phân tích, bình luận về các sự kiện ở Việt Nam viết thêm:
    • “Nếu đám người nào đó đánh người đi biểu tình đến bất tỉnh và chấn thương sọ não, tràn máu não thì đó là hành vi man rợ và là tội phạm có dấu hiệu của tội giết người, dù bất kể kẻ đó là ai, nhân danh bất cứ điều gì và vì bất kỳ mục đích (an ninh) nào đi nữa”.
    Đi cùng bài viết là hình anh Trịnh Toàn đang nằm trên giường bệnh.

    Võ sư Đoàn Bảo Châu, người cũng là một nhà văn có nhiều ảnh hưởng, viết trên Facebook rằng ông
    • “cực lực phản đối cách dùng nhục hình, ép cung”
    của công an Tp.HCM. Ông gọi đó là
    • “vô pháp, lạm quyền thô bỉ và tàn nhẫn”.

    Đông đảo người sử dụng mạng xã hội cũng bày tỏ sự ủng hộ những quan điểm này và đưa ra các ý kiến tương tự.

    Sau các cuộc biểu tình hôm 10 và 11/6, báo chí Công An Nhân Dân hôm 13/6 nói, một số người biểu tình ở Bình Thuận “nhận 300.000 đồng từ một kẻ kích động là phụ nữ”. Các nhà hoạt động và nhiều người dân bày tỏ rằng họ không thấy có bằng chứng thuyết phục trong bài báo.

    Bản thân là người đi biểu tình, anh Nguyễn Tín bác bỏ thông tin trên báo nhà nước, đồng thời chia sẻ về động lực của anh:
    • “Những điều đó là hoàn toàn sai sự thật và nó hoàn toàn chỉ mang tính chất tuyên truyền của nhà chức trách thôi. Tôi là một người dân có tình yêu với quê hương đất nước và luôn đòi hỏi tự do dân chủ cho một Việt Nam tốt đẹp. Thì những sự bắt bớ, đánh đập, tra tấn cũng như là tù đày sẽ không làm ý chí và hành động của tôi bị ngăn lại”.



    Trong các tuyên bố riêng rẽ hôm 15 và 18/6, tổ chức Theo dõi Nhân quyền HRW và Ân xá Quốc tế lần lượt kêu gọi Việt Nam
    • “chấm dứt các vụ bắt giữ không hợp pháp” và “sử dụng vũ lực” chống lại những người biểu tình,
    • cũng như cần phải “trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện” những người biểu tình bị giam,
    • bên cạnh đó là “tiến hành điều tra ngay, toàn diện và hiệu quả” đối với những cáo buộc về việc có những người biểu tình bị tra tấn trong khi bắt giữ.





    https://www.voatiengviet.com/a/ngan-bie ... 43854.html
              
Trả lời

Quay về “Việt Nam”