- 30/04/2021 - tưởng niệm 46 năm người Việt mất miền Nam Tự Do

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Cộng Đồng Người Việt Tự Do - Victoria

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          

          

          

          
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Cộng Đồng Người Việt Tự Do - New South Wales

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          

          

          

          
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Hội Đồng Đại Diện Cộng Đồng (HĐĐDCĐ) thành phố Houston - Texas

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          

          

          

          
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Cộng Đồng Người Việt Tự Do - South Australia

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          

          

          
          

          

          
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Nhật Ký Tháng Tư

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          





Nhật Ký Tháng Tư
__________________
Trạch Gầm





Hai mươi tháng Tư tiễn em đi Mỹ
Ta biết dễ dàng mất bé từ đây
Em lên máy bay, ta về đơn vị
Đất Biên Hòa buồn… chết điếng cỏ cây
.
Hai mốt tháng Tư ta vào Quân Đoàn
Ngồi nghe thuyết trình, nhận lệnh hành quân
Tay áo xăn cao một đời thám kích
“Kiến lửa bu đầy” nhột cả đôi chân
.
Hai hai tháng Tư... ta vào Đại An
Chứng kiến cảnh dân bỏ xóm bỏ làng
Dân chạy đến đâu… địch bò đến đó
… Đâu được như em chừ đã thênh thang
.
Hai ba tháng Tư… ta ngược Đồng Nai
Sương ôm mặt sông lau sậy thở dài
Địch xua quân tràn giữa đêm vắng lặng
Ta chỉnh pháo… và thây giặc chồng thây
.
Ta lạc mấy ngày trong lòng đất địch
Gọi đã khàn hơi chẳng thấy bạn bè
Thằng nào cũng đang giữ từng tấc đất
Đâu có thì giờ để cứu ta ra
.
Hai tám tháng Tư… ta ra lộ Một
Gặp ông tướng vùng thị sát thăm dân
Ông nói lung tung, ông thề sống chết
Ông nói xong rồi, ông bay biệt tăm
.
Hai chín tháng Tư… Biên Hòa xơ xác
Ta về Sài Gòn ngang qua nghĩa trang
Ta đứng nghiêm chào bạn ta đã chết
Như tự chào mình - nát cả tim gan.
.
Ba mươi tháng Tư… ta ôm mặt khóc
Trên cầu Sài Gòn - cạnh phố Hùng Vương
Mười năm binh đao… mười ngày kết thúc
Ta, còn nguyên, mà… mất cả Quê Hương!!!




Trạch Gầm



          

https://vietbao.com/a251520/tho-ve-thang-tu-den
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Nấm mộ đất cho viên đạn đồng

Bài viết bởi Hoàng Vân »







  • Nấm mộ đất
    cho viên đạn đồng

    ___________________________
    Vũ Phan _ 13/04/2021




    Ngày trở về từ trại tù miền bắc, ông trông giống một người khách bộ hành tơi tả thảm hại. Sau những năm tháng cùng cực, đôi chân mệt nhọc đã giẫm lên các vùng núi rừng nam bắc của ông cuối cùng được nghỉ ngơi. Mười năm sống với thân phận tù nhân, mái tóc của ông kịp bạc đi phân nửa. Chút may mắn của Thượng Đế dành cho người sống sót trở về có hai thứ quý giá, ký ức của một quân nhân và mái nhà cũ vẫn còn đó. Mọi người vẫn chờ đợi ông.

    Buổi tối ngày trở về, ra góc vườn sau nhà, ông đến cái cây mọc cao hơn đầu tường, đào xuống lấy viên đạn đồng trong lớp đất khô và cầm nó giữa lòng bàn tay. Đã mười năm trôi qua, nó vẫn còn nơi cũ. Cuối tháng tư đó, vật duy nhất ông mang về là viên đạn khẩu súng ngắn. Khi cởi bộ quân phục ám khói và gấp tất cả lại gọn gàng như ở quân trường, bàn tay ông đút vào túi và cầm nó đặt vào ngăn tủ.

    Trong đêm tối ông chôn nó bên gốc cây trong vườn. Viên đạn được ông giữ lại cho trận đánh cuối trong đời quân ngũ. Không muốn bị bắt làm tù binh, ông có ý định kê khẩu súng ngắn vào đầu rồi bóp cò. Khi đoàn quân rút lui ra khỏi trận tuyến, ông sống sót nhưng không đủ can đảm như lúc chỉ huy mọi người xông pha giữa vòng vây quân địch.
    Sau cuộc đời tù đầy, vài năm sau ông và gia đình bỏ xứ sở ra đi.




    Hít thở khí trời, chân bước đi trên mảnh đất tự do xa xôi, tâm hồn ông khó nguôi ngoai, quên lãng đồng đội mổi độ tháng tư về trên tấm lịch. Sáu năm trong cuộc đời sĩ quan của một tiểu đoàn bộ binh, biết bao đồng đội của ông đã gửi thân vào lòng đất lạnh. Lúc ngồi một mình, ông nghĩ về những người lính đáng kính miền nam hầu như đang bị quên lãng. Nhưng rồi ông nhớ ra, đây đó trên vùng đất này có những đài tưởng niệm dành cho họ. Họ thật can trường. Những người trai ra đi không hẹn ngày về. Khi quê hương lâm nguy, ông cùng họ theo tiếng gọi, kề vai nhau bước vào một cuộc chiến khốc liệt trong hai mươi năm. Lớp trước nằm xuống, đã có lớp sau nối tiếp. Ra đi không hề tiếc xương máu cho tự do. Chiến địa chỉ là một chấm nhỏ trên bản đồ thế giới, nhưng họ đã viết nên tên tuổi cho những trận đánh lừng lẫy, những địa danh khó quên. Tất cả được tạc ghi vào sử sách và trí nhớ người dân Việt …. Mậu Thân, An Lộc, Quảng Trị, Pleiku, Kontum, Khe Sanh, Lưỡi Câu - Mỏ Vẹt, Hạ Lào, Tống Lê Chân, Hoàng Sa, Xuân Lộc … .

    Ngày đi ông đã mang theo viên đạn lên phi cơ rời khỏi quê hương. Đến một xứ sở xa lạ, đêm đầu tiên ông chôn nó ở góc sân sau. Mổi khi chuyển đến một nơi ở khác, ông không quên mang theo và tìm cách chôn dấu nó ở đâu đó. Cũng may ở vùng đất này, sân vườn quanh nhà rộng rải khiến ông không khó tìm ra nơi kín đáo.

    Quê hương mới quanh năm 4 mùa xuân hạ thu đông. Những ngày mưa dầm tuyết phủ, đứng sau khung cửa sổ, ông nhìn ra góc vườn. Viên đạn nằm dưới lớp tuyết trắng lạnh lẽo. Khí trời âm u, cây cỏ ủ rũ. Đời viễn xứ những ngày đông giá, ông nhớ về quê cũ và đồng đội nhiều nhất. Ông thường nghĩ, viên đạn cũ mang trong nó linh hồn của những người đã chết. Ông không muốn quên họ và chiến trường.

    Mùa xuân ông và vợ viếng chùa cầu mong yên bình cho linh hồn những người đã tử trận. Đến nắng hè tháng tư, ông thương tiếc họ trong im lặng. Ký ức về trận đối đầu sau cùng với địch quân thật khốc liệt. Mùa hè đỏ thiêu đốt quê hương, thiêu đốt những người lính. Máu của những người gục ngã, của đồng đội ông rơi xuống mạch đất khô cạn. Khi ông và những người lính còn sống sót rút đi. Chiến trường yên tĩnh khác thường. Sự yên tĩnh trước cánh cửa địa ngục đóng kín.




    Trước khi nghỉ hưu, ông và vợ chuyển đến căn nhà mới. Mái tóc đã bạc phơ. Đời người tới đây là cuối đường. Ông không còn muốn đi tìm nơi nào khác. Viên đạn được ông chôn dưới gốc cây sau vườn. Lần này ông đặt nó nằm trong chiếc hộp nhỏ vuông vắn. Ở đây mùa đông vẫn có mặt trời và khí hậu thì ấm áp hơn. Những ngày trở lạnh ông có thể đi dạo trong sân với cây gậy trong tay. Quanh vườn cây cối giữ được cành lá xanh tốt trong hơi sương. Vợ ông để ý vì cái cây được ông chăm sóc cẩn thận hơn mọi thứ xung quanh. Ông chỉ mỉm cười khi bị bà vặn hỏi. Viên đạn sẽ nằm im nghỉ vĩnh viễn ở miền đất mới. Ông cũng sẽ nằm lại đây vào cuối đời.





    Vũ Phan


    https://hoiquanphidung.com/echo/index.p ... n-d-n-d-ng
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Tưởng niệm tháng tư đen

Bài viết bởi Hoàng Vân »







  • Tưởng niệm tháng tư đen
    ___________________________
    Hoàng Nhật Thơ _ 15-04-21



              
    Những Dân-Quân-Cán-Chính
    bị Cộng sản hại bằng những hình thức khác nhau

    tại thị xã Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang
    ngay sau khi bọn chúng chiếm miền Nam Việt Nam.

              





    1-/ Người lính trẻ cụt 2 chân thuộc Sư Đoàn 21 Bộ Binh:

    Sáng 1/5/1975, một nhóm VC mũ tai bèo, quần áo ny long dầu với súng ống đầy đủ hùng hổ xông vào Bệnh Viện Kiên Giang, chúng bắt những nhân viên bệnh viện dẫn chúng đến nơi dưỡng thương của thương bệnh binh VNCH.

    Đến nơi chúng ùa vào phòng là hét, chửi bới um sùm, những thương bệnh binh hốt hoảng, người nào còn chạy được thì chạy thoát thân, những người thương tích nặng hoặc mới vừa được giải phẩu thì kinh hoàng nằm chịu trận đòn thù “giải phóng”, lũ VC bắt đấu đánh đập túi bụi vào những người không nguyên vẹn hình hài của “bên thua cuộc”, lúc này quá hoảng sợ nên các anh em thương binh nhào đại khỏi giường bệnh để mong chạy thoát dù vết thương còn rỉ máu nơi cặp mắt đang còn mang miếng băng vải, người thì còn 1 chân, chân kia đang còn băng bột cũng cố cà nhắc chạy...

    có 1 người lính trẻ cụt cả 2 chân tới háng, trên người còn mặc chiếc áo có phù hiệu “tiếng sét miền Tây” thuộc sư đoàn 21bb, vì cụt cả đôi chân, anh chỉ còn nằm yên đợi hứng chịu những bánh súng AK47 nện vào mình hoặc nhận 1 hoặc nhiều viên đạn vào mình...một tên trong lũ VC đã nắm ngực áo của anh lôi xuống khỏi giường bệnh, đôi chân cụt còn rỉ máu, anh quá đau đớn nhưng không khóc lóc, kêu la hay vẫn xin kẻ thù, 2 tên VC mỗi người một bên nắm lấy tay anh lôi xềnh xệch ra đến trước cổng bệnh viện rồi chúng nó dùng khẩu súng có gắn lưỡi lê ghim thẳng vào lồng ngực anh lính trẻ bất hạnh, 2 tên VC cười man rợ cho việc làm thú tính của chúng trên thân xác người lính trẻ, 2 tên VC tiếp tục đâm lưỡi Lê vào lồng ngực rồi rút ra và lập lại như thế nhiều lần cho đến khi thân người lính trẻ máu tuôn ra đỏ cả lồng ngực, thân người nhuộm đầy máu không còn giãy giụa được nữa, nằm bất động, hồn lìa khỏi xác...lúc này 2 tên dã thú đó mới ngừng tay với giọng cười man rợ đầy thú tính của kẻ chiến thắng.

    (theo lời kể của một cô y tá chứng kiến cảnh tượng thương tâm này, cô y tá cư ngụ phía sau nhà tôi).



    2-/ Trung Tá Trương Cuội
    quận trưởng kiêm chi khu trưởng chi khu Hiếu Lễ (thứ 11 thuộc vùng U Minh Thượng)


    VC tràn vào quận bắt ông, vài ngày sau đó bọn chúng đưa ông đến chợ Kiên An thuộc quận Kiên An cách xa quận Hiếu Lễ 16 cây số tính dọc theo kinh sáng, bọn chúng khg dám hành quyết ông nơi ông phục vụ vì bọn chúng sợ dân phản đối...ông được đồng bào nơi quận gọi ông là “người hùng U Minh”… vì trong thời gian ông nắm giữ quận này, bọn VC khg dám về quấy phá dù nơi đây là căn cứ địa của bọn chúng.đời sống đồng bào trong quận có cuộc sống an lành.

    Bọn VC đem ông ra chợ quận Kiên An cho ông ăn buổi ăn cuối cùng, ông ăn xong, bọn chúng dẫn ông ra và bắt quỳ giữa chợ nghe bọn chúng đọc bản án và lệnh tử hình...đọc xong chúng ria 1 tràng AK47 vào thân hình của ông, ông ngã gục trên vũng máu giữa chợ với sự chứng kiến kinh hoàng của người dân nơi chợ.

    (Năm 1974, tôi có đọc một bài báo nói rằng lúc đó ông mang lon thiếu tá và 54 tuổi sẽ được giải ngũ, đồng bào nơi quận của ông làm đơn kiến nghị lên Trung Tá Vương Văn Trổ tỉnh trưởng kiêm tiểu khu trưởng Kiên Giang nhờ xin với chính phủ đừng giải ngủ ông vì ông là “người hùng U Minh”, chỉ có ông bọn VC nơi đây mới sợ. Đơn xin của Trung Tá Trổ kèm theo lá đơn thỉnh nguyện của đồng bào vùng U Minh đã được BTTM chấp thuận và quyết định thăng cấp trung tá cho ông).



    3/- Thầy Danh Ky:

    Ông là võ sư hoàng đai VoViNam, trung tâm phó trung tâm VoViNam - Việt Võ Đạo tỉnh Kiên Giang, ông cũng là một cảnh sát đặc biệt.

    Bọn chúng bắt nhốt ông tại khám lớn Kiên Giang cùng đợt với những sĩ quan, cảnh sát, công chức của tỉnh. Một ngày 4, 5 tên VC đưa ông vào phòng lấy cung, nói tiếng lấy cung chứ bọn chúng đã có ý định giết ông, bọn chúng bắt cả em ông là thằng Hùng trạc tuổi tôi, vừa đưa vào phòng thì bọn chúng đánh đập ông.,,bỗng 1 tên trong bọn chúng la lên “coi chừng nó có võ đấy”, thế là bọn chúng xúm lại bắt trói ông vào ghế ngồi, bọn chúng cũng bắt em của ông trói vào ghế để chứng kiến chúng hành hình anh của mình như để dằn mặt, chúng trói ông xong thì 4, 5 tên xúm lại đập báng súng AK vào ngực ông cho đến khi người ông mềm nhũn rũ xuống trút hơi thở cuối cùng trong oán hận khôn nguôi.



    4/- Trung sĩ Nguyễn Phi Hùng. Biệt Cách Dù 81:

    Hùng là dân TSQ, Hùng ở ngang nhà tôi, vì là HSQ nên Hùng chỉ học tập 1 tuần tại địa phương,

    sau khi học xong khoảng vài tuần sau mấy tên VC đi xe Jeep đến xông vào nhà bắt đi… lũ VC tra tấn Hùng gần chết mới đưa vào bệnh viện để chạy tội sát nhân...bọn chúng thông báo cho gia đình Hùng biết,.,mẹ và chị 2 của Hùng ra bệnh viện gặp Hùng,,,mặt mũi của Hùng sưng bầm lên còn vướng máu đã khô, lồng ngực thì bầm tím... chứng tỏ đã bị bọn VC trả tấn đánh đập dã man. Thấy mẹ và chị vào thăm, Hùng thều thào gắng gượng nói chuyện với mẹ nhưng vì đã tàn hơi cạn sức nên Hùng đã trút hơi thở cuối cùng mà không nói được lời nào.

    Tôi đang ở nhà Hùng chờ nghe tin tức thì một chiếc xe lam trời tới dừng lại trước nhà Hùng, mẹ và chị 3 của Hùng nước mắt đầm đìa nói trong tiếng nấc “thằng Hùng chết rồi”, tôi và Khương (cậu họ của Hùng và cũng là bạn của tôi, Khương là thiếu uý Không Quân) khiêng xác Hùng vào nhà, chứng kiến thêm 1 nạn nhân đã chết tang thương dưới bàn tay dã man độc ác của lũ mọi rừng đi chống Mỹ mà cứu nước.






    Khoảng tháng 6/75, một hôm ông tổ trưởng kêu tôi sáng hôm sau đi tham dự “Toà Án Nhân Dân”, tôi nói cho ba tôi biết, ba tôi nói:
    • - “Toà Án Nhân Dân” con mẹ gì, bọn cộng sản bày ra để giết người đó, con cũng nên đi coi cho biết nhưng nhớ là không được nói gì...vì tụi cộng sản trà trộn trong đám đông để theo dõi.

    Sáng hôm sau tôi đi đến Đại lộ Cách Mạng nơi mà bọn cộng sản dựng “Toà Án Nhân Dân”, đến nơi đã thấy dân chúng tụ tập rất đông, một khán đài được dựng lên xơ sài có 1 cái bàn dài và 1 băng ghế dài, có 2 tên VC cầm súng đứng gác 2 bên khán đài. Đứng được một lúc thì 3, 4 tên khỉ rừng U Minh mặc quần áo lượm thượm đầu đội nón cối từ trong đi ra và ngồi vào băng ghế dài phía sau cái bàn dài, tôi nghĩ chắc đây là những tên sát nhân.., một tên trong bọn chúng đứng lên cầm megaphone nói:
    • “chào mừng nhân dân đã có mặt hôm nay để chứng kiến “Chánh phủ cách mạng” xử những tên phản động có tội ác với nhân dân..
    ,nói xong những lời đã thuộc lòng từ khi ngu đi theo cách mạng thì hắn ta ngồi xuống và một tên trong những tên sát nhân ấy nói
    • “dẫn tên phản động Bùi Nhựt Nghĩa ra đây.,,
    từ trong cánh gà 2 tên vc trẻ dẫn ông Bùi Nhựt Nghĩa ra.., sau vài lời dối trá ghép tội cho ông thì bọn chúng tuyên án tử hình...người con gái lớn của ông Bùi Nhựt Nghĩa đứng kế bên tôi nghe vc tuyên án tử hình ba của chị.., chị oà lên khóc và té xỉu

    Con ông Bùi Nhựt Nghĩa là nhà giáo Bùi Nhật Tâm, gia đình của ông Nghĩa ở chung xóm với tôi, ông Bùi Nhựt Nghĩa là một địa chủ giàu có ở nông thôn, ông bị lũ VC đến quấy rối hăm dọa làm tiền Hoài nên ông bỏ làng quê đưa con cái ra chợ Rạch Giá sinh sống, ông cũng là nghị viên hội đồng tỉnh Kiên Giang, lũ VC thù ông khg cho chúng bào mòn mà lại về hợp tác với chính phủ Quốc Gia nên chúng đã phán ông tội chết.



    - Ông Tám Khện:

    Ông Tám Khện là một địa chủ lớn tại xã Thuỷ Liễu, quận Gò Quao cùng làng với mẹ tôi. Ông chối từ hợp tác với vc bằng cách ra Thị xã Rạch Giá sinh sống và lập nghiệp, ông là một doanh nhân có tiếng tại Rạch Giá, khi ông ra đến Rạch Giá, ông mở rạp hát Nghệ Đô và khách sạn Cẩm Đô ngay trung tâm thị xã Rạch Giá. Rạp hát Nghệ Đô là rạp hát lớn nhất và sang trọng nhất tại thị xã... những rạp hát còn lại là Châu Văn, Hòa Lạc và Đồng Thinh (rạp Đồng Thinh là rạp nhỏ và quá cũ chỉ cho mấy gánh cải lương nhỏ mướn thôi).

    Mấy tên sát nhân tiếp tục gọi tên, nạn nhân kế tiếp là ông Tám Khện (tôi không biết họ của ông), lúc đó ông đã gần 80 tuổi, ông đi không nổi, 2 tên VC trẻ phải xốc nách kè ông ra, tên Chánh án sát nhân sau vài lời ghép tội ông giống tội của ông Bùi Nhựt Nghĩa, bọn chúng tuyên án ông hình như là 80 năm, lúc đó ông đã gần 80 mà bọn VC tuyên án ông ngồi tù 80 năm kể như chúng hành hạ giết ông từ từ trong ngục thất.





    Còn vài nạn nhân nữa nhưng tôi đã ra về vì trưa nắng đứng ngoài trời lâu đã mõi mệt…

    Trên đường về tôi ngậm ngùi cho quê hương và người dân Việt Nam đã rơi vào tay lũ cộng sản độc ác, dã man, bất nhân và thú tính!!!





    4-15-21
    Hoàng Nhật Thơ


    https://hon-viet.co.uk/HoangNhatTho_Tuo ... gTuDen.htm
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Mặt trận Tuyên Nhơn

Bài viết bởi Hoàng Vân »







  • Mặt trận Tuyên Nhơn
    ___________________________
    Điệp Mỹ Linh




              


    Thiếu tá Lê Anh Tuấn

              


    Liên-Đoàn Đặc-Nhiệm 214.1, dưới sự chỉ huy của Hải-Quân Thiếu-Tá Đoàn Quan Vũ, đóng cạnh Chi-Khu Tuyên-Nhơn, gồm hai đơn vị sau đây:
    - Giang-Đoàn 43 Ngăn-Chận, dưới sự chỉ huy của Hải-Quân Thiếu-Tá Lê Anh Tuấn.
    - Giang-Đoàn 64 Tuần-Thám, dưới sự chỉ huy của Hải-Quân Thiếu-Tá T.M.H.

    Liên-Đoàn Đặc-Nhiệm 214.1 chịu trách nhiệm những vùng sông rạch thuộc tỉnh Kiến-Tường (Mộc-Hóa) và Định-Tường.

    Là một chướng ngại đáng kể đối với những đơn vị Việt-Cộng lâm le muốn đưa quân vào Long-An bằng đường thủy, Liên-Đoàn Đặc-Nhiệm 214.1 luôn luôn sẵn sàng chấp nhận những trận thư hùng. Trong tất cả những trận đụng độ, phải kể đến những cuộc tấn công quy mô của Trung-Đoàn E1 Việt-Cộng vào Tuyên-Nhơn vào cuối năm 1974.

    Đêm 6 tháng 12 năm 1974, Việt-Cộng tấn công dữ dội, chiếm được chợ Tuyên-Nhơn và nhiều đồn. Nhưng Việt-Cộng vẫn không thể xâm nhập vòng đai đơn vị Hải-Quân và Chi-Khu Tuyên-Nhơn; vì Chi-Khu đóng cạnh Bộ-Chỉ-Huy Hải-Quân

    Trong thời điểm này, Chỉ-Huy-Trưởng Liên-Đoàn Đặc-Nhiệm 214.1, Hải-Quân Thiếu-Tá Đoàn Quan Vũ và Chỉ-Huy-Trưởng Giang-Đoàn 64 Tuần-Thám đều về Đồng-Tâm hội. Chỉ-Huy-Phó Liên-Đoàn Đặc-Nhiệm 214.1, Hải-Quân Thiếu-Tá Phạm Văn Tạo, phải túc trực tại Bộ-Chỉ-Huy Sư-Đoàn 9 Bộ-Binh để điều hợp hành quân. Chỉ còn Hải-Quân Thiếu-Tá Lê Anh Tuấn, Chỉ-Huy-Trưởng Giang-Đoàn 43 Ngăn-Chận, là sĩ quan thâm niên hiện diện tại đơn vị.

    Thiếu-Tá Tuấn điều động và chỉ huy phản công. Việt-Cộng rút lui, bỏ lại hơn 20 xác!




    Đêm 7 tháng 12 năm 1974, để rửa hận, Việt-Cộng lại tấn công tàn bạo hơn, quyết dứt điểm Hải-Quân để tiến chiếm Chi-Khu Tuyên-Nhơn; nhưng vẫn bị Hải-Quân chống trả mãnh liệt. Việt-Cộng lại rút lui, bỏ lại 11 xác!




    Sau đó, biết không thể dứt nổi Liên-Đoàn Đặc-Nhiệm 214.1, Việt-Cộng vẫn cố giữ những địa điểm đã chiếm; đồng thời pháo kích dai dẳng vào đơn vị Hải-Quân và Chi-Khu Tuyên-Nhơn.

    Không-Quân Việt-Nam được điều động đến và Sư-Đoàn 9 Bộ-Binh cũng tham chiến, chận đường tiến quân của địch.

    Ngày 11 tháng 12 năm 1974, trên đường viện binh, một Chinook chở một đại đội Trinh-Sát thuộc Sư-Đoàn 9 bị Việt-Cộng dùng SA7 bắn hạ. Rất nhiều thương vong!




    Kể từ thời điểm này cho đến tháng 3 năm 1975, đơn vị Hải-Quân và Chi-Khu Tuyên-Nhơn luôn luôn bị áp lực rất nặng nề của địch.

    Ngày 26 tháng 3 năm 1975, Việt-Cộng lại tấn công hết sức quy mô và tàn bạo vào Chi-Khu Tuyên-Nhơn. Hải-Quân và quân bạn chống trả rất mãnh liệt. Cuối cùng, Việt-Cộng phải rút lui, để lại trận địa khoảng 200 xác! Vũ khí của địch bị tịch thu phải chuyển vận bằng GMC.




    Sau chiến thắng tại Tuyên-Nhơn, Hải-Quân Thiếu-Tá Lê-Anh-Tuấn được đề nghị thăng cấp Trung-Tá tại mặt trận.

    Ngày 23 tháng 4, Thiếu-Tá Tuấn về Saigon họp. Khi trở lại đơn vị, trên đường từ Cai-Lậy vào Mộc-Hóa để vào Tuyên-Nhơn, Thiếu-Tá Tuấn xử dụng GMC và bị Việt-Cộng pháo kích liên tục. Thiếu-Tá Tuấn liên lạc truyền tin với người bạn cùng khóa, Chỉ-Huy-Trưởng Giang-Đoàn 40 Ngăn-Chận, xin tiếp viện. Nhưng ăng-ten bị gãy, cuộc điện đàm đứt đoạn.

    Tối 24 tháng 4 Thiếu-Tá Tuấn về đến Tuyên-Nhơn.

    Ngày 26 tháng 4, Việt-Cộng dốc toàn lực tấn công Tuyên-Nhơn. Chỉ-Huy-Trưởng Liên-Đoàn Đặc-Nhiệm 214.1 đi phép. Lực-Lượng Hải-Quân tại Tuyên-Nhơn bị pháo kích nặng nề. Tất cả hệ thống truyền tin bị hư hại. Thiếu-Tá Tuấn cố gắng liên lạc với Chỉ-Huy-Trưởng Giang-Đoàn 64 Tuần-Thám. Chỉ-Huy-Trưởng Giang-Đoàn 64 Tuần-Thám cho Thiếu-Tá Tuấn biết rằng Giang-Đoàn 64 Tuần-Thám cũng đang bị địch pháo kích dữ dội. Và, với giọng thất vọng, Ông nói với Thiếu-Tá Tuấn:
    • “Thôi, mày báo cáo chi nữa. Hai đứa mình chịu trận cho đến chết thôi!”
    Cuộc điện đàm vừa đến đó, bỗng, một tiếng nổ lớn, mọi tần số liên lạc truyền tin đều bất khiển dụng. Cùng lúc đó, Việt-Cộng đứng thẳng người, vừa tràn vào phòng tuyến của quân V.N.C.H. vừa bắn chứ không còn ẩn núp nữa!

    Tuy trận chiến khốc liệt như vậy, nhưng Tuyên-Nhơn vẫn đứng vững như tinh thần chiến đấu kiên cường của Người Lính V.N.C.H.




    Sau khi không phá vỡ được phòng tuyến Tuyên-Nhơn, Trung-Đoàn E1 Việt-Cộng phong tỏa Tuyên-Nhơn bằng một hệ thống phòng không dày đặc và thả thủy lôi trên mọi thủy trình dẫn đến Tuyên-Nhơn. Sự tiếp tế cho Chi-Khu và Liên-Đoàn Đặc-Nhiệm 214.1 vô cùng khó khăn.

    Tối 29 tháng 4, Tư-Lệnh-Phó Lực-Lượng Trung-Ương, Hải-Quân Đại-Tá Vũ Xuân An, từ Đồng-Tâm, liên lạc được với Thiếu-Tá Lê Anh Tuấn và ra lệnh Thiếu-Tá Tuấn, bằng mọi cách, phải đưa đơn vị rời Tuyên-Nhơn.

    Là một sĩ quan nặng tinh thần kỹ luật, Thiếu-Tá Tuấn triệu tập ngay cuộc họp khẩn cấp. Tất cả sĩ quan chỉ mới tề tựu được mấy phút thì Việt-Cộng tiến vào và dừng lại cách vòng đai căn cứ Hải-Quân một khoảng ngắn. Hai bên không nổ súng. Thiếu-Tá Tuấn liên lạc, hỏi Đại-Tá An:
    • “Có đi được không, Commandant?”
    Đến lúc đó Đại-Tá An mới cho Thiếu-Tá Tuấn biết là đã rã ngũ! Thiếu-Tá Tuấn lại liên lạc với Chỉ-Huy-Phó Liên-Đoàn Đặc-Nhiệm 214.1, Hải-Quân Thiếu-Tá Phạm Văn Tạo, để được xác nhận.

    Hiểu rõ tình hình, Thiếu-Tá Lê-Anh-Tuấn nhân danh Tư-Lệnh Hải-Quân, tuyên bố giải nhiệm những đơn vị Hải-Quân trong vùng trách nhiệm; rồi Ông mở đường máu, đưa đoàn chiến đỉnh về Bến-Lức.

    Khi đoàn chiến đỉnh vừa rời nơi đồn trú khoảng một cây số thì bị Việt-Cộng tấn công. Giang-Đoàn 43 Ngăn-Chận và Giang-Đoàn 64 Tuần-Thám vừa phản công vừa xuôi theo sông Vàm-Cỏ.




    Tối 30 tháng 4, khoảng nửa đêm, đoàn giang đỉnh về gần đến kinh Thủ-Thừa. Việt-Cộng bắn chỉ thiên, gọi đoàn giang đỉnh lại. Để tránh đổ máu, Thiếu-Tá Tuấn ra lệnh đoàn tàu cứ tiến, không được bắn trả, trừ trường hợp Việt-Cộng cố tình tiêu diệt mình thì mình mới tự vệ.

    Thấy đoàn chiến đỉnh vẫn tiếp tục di chuyển, chiến xa Việt-Cộng hạ nòng súng bắn trực xạ. Nhiều nhân viên Giang-Đoàn chết và bị thương. Tức tốc, đoàn chiến đỉnh bắn trả.

    Khi bắt được tần số truyền tin nội bộ của Hải-Quân, Việt-Cộng kêu gọi Thiếu-Tá Tuấn cho chiến đỉnh ủi bãi, lên bờ trình diện. Quá phẫn uất, Thiếu-Tá Tuấn đưa nòng súng ru-lô lên…




    Khuya 30 tháng 4, rạng ngày 1 tháng 5 năm 1975, trên sông Vàm-Cỏ-Tây, Chỉ-Huy-Trưởng Giang-Đoàn 43 Ngăn-Chận, Hải-Quân Thiếu-Tá Lê Anh Tuấn, đi vào lịch sử!




    Điệp Mỹ Linh
    Trích từ Hải-Quân V.N.C.H. Ra Khơi, 1975 của Điệp-Mỹ-Linh


    http://www.art2all.net/chude/leanhtuan/ ... ylinh.html
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Trận Đánh tại Chi Khu Thiện Giáo – Tháng 4 -1975

Bài viết bởi Hoàng Vân »






  •           
    Trận Đánh tại Chi Khu Thiện Giáo
    – Tháng 4 -1975

    ___________________________
    Trần Kim Bằng _ 05/04/2018




              

              



    Sau hồi ký “Vượt biên đường bộ”, 2015, Bằng được ủy thác, vinh dự góp tay viết về trận đánh tại quận Thiện Giáo, thuộc tỉnh Bình Thuận trong tháng 4 năm 1975 theo lời kể của một vị sĩ quan Quân Lực – Việt Nam Cộng Hòa (QL- VNCH).

    Bài viết được trình bày qua hình thức hồi ký. Tác giả cho biết sau nhiều đề nghị từ các anh em đồng đội từng sát cánh chiến đấu, các con cháu, luôn yêu cầu ông nên kể lại. Ngoài mục đích di sản cho thế hệ sau về những chiến thắng oai hùng của cha ông trong công việc gìn giữ, bảo vệ đất nước, chống lại sự xâm lược của cộng sản (cs.) vô thần, ông còn mong như đóng góp nhỏ trong việc phản bác những lời nói vô trách nhiệm của cựu Tổng thống Hoa Kỳ, George W. Bush (Junior)* khi cho rằng QL – VNCH không chịu chiến đấu, thay vì ông ta nhìn nhận để miền nam tự do rơi vào tay cộng sản đa phần là do các chính trị gia Mỹ. Phát biểu nông cạn thực đáng trách của ông Bush tạo ra những bực bội cho nhiều người lính của chúng ta, dù cuộc chiến đã tàn từ lâu.

    Cá nhân ông và các đồng đội đã hy sinh tuổi thanh xuân, chiến đấu hết mình cho tới khi miền nam thân yêu bị bức tử, vận nước chấm dứt.

    Câu truyện đồng thời cũng ước mong như những đóa hoa thơm, thân thương gởi đến các chiến sĩ Địa Phương Quân – Nghĩa Quân (ĐPQ & NQ) của QL – VNCH trên mọi miền giới tuyến, đã nhiều phen đóng góp xương máu cho đất nước… nhưng luôn bị lãng quên, ít được đề cập tới.


    *
    – Về chiến thắng Thiện Giáo, dẫu muộn màng, nên được kể và ghi lại trong trang sử liệu đấu tranh can trường của QL-VNCH. Trận chiến này ngoài ĐPQ & NQ thuộc tiểu khu Bình Thuận, còn có thêm ít binh lính từ các binh chủng khác như Nhảy Dù, Biệt Động Quân, TQLC, … di tản về sát nhập chung, tình nguyện chiến đấu. Ở vào thời điểm khi vùng 1, vùng 2 tan rã, tình hình nhiều tuyệt vọng. Chi khu TG. cho gia đình binh sĩ, vợ con quân nhân các cấp di tản trước, riêng các chiến binh, những người chồng, người cha ở lại sẵn sàng chờ địch tới. Dù biết có thể phải hy sinh bản thân, mọi người quyết bảo vệ vùng trách nhiệm được giao phó. Nghĩ lại, thật hãnh diện. Theo nhận xét của người viết, mặc dù ngoài 80, nhưng với trí nhớ minh mẫn, nhiều chi tiết tường thuật rõ ràng vì chính ông là người tham chiến, giữ trọng trách chỉ huy trưởng lực lượng phòng thủ chi khu. Ông cho hay TĐ 230/ĐPQ được tiểu khu Phan Thiết bố trí ngăn địch tại tuyến đầu tức chi khu Thiện Giáo và cuộc đụng độ nặng cuối cùng nổ ra trong tháng tư, chống trả lại 2 trung đoàn việt cộng, trận đánh rất ác liệt và kéo dài khoảng 3 ngày. Với quân số chỉ hơn 1 tiểu đoàn, các chiến sĩ ĐPQ & NQ đã anh dũng, chặn đứng, đẩy lui nhiều đợt tiền pháo hậu xung của địch, và rất may mắn chỉ một vài người bị thương nhẹ, cả tiểu đoàn hầu như vô sự. Chiến thắng đầy tự hào cuối đời binh nghiệp này cũng đã được ghi lại trong trí nhớ của nhiều người dân Bình Thuận. Ông “Anh Ba”, ở cương vị chỉ huy trưởng chiến trường, mặt trận Thiện Giáo, cung cấp thêm nhiều chi tiết về trận đánh này.

    – Tiểu sử về U-80, “Anh Ba”, tức Đại úy Mai Vi Thành, nguyên quán Sa Châu, huyện giao Thủy, Nam Định, xuất thân khóa 4 Đồng Đế, ra trường ông phục vụ tại các đơn vị tác chiến quân khu II. Qua nhiều thăng trầm, vào thời điểm trước tháng tư 1975, vì là lính trận chuyên nghiệp, được giao lại quyền Tiểu đoàn trưởng (TĐT)- TĐ 230/ĐPQ kiêm Xử Lý Thường Vụ Chi khu trưởng Thiện Giáo. Sau khi tan hàng 30-4, vc. thù dai, liệt ông vào thành phần “ác ôn”, và chuyển giao ông ra bắc, ở tù qua các trại như Hoàng Liên Sơn, số 5 Thanh Hóa… từ 1975- 1982, vượt biên định cư Hoa Kỳ 1983. (See note update)

    – Anh Ba cũng là con nuôi cũa Chuẩn Tướng Trần văn Hai, Tư lệnh Sư Đoàn 7 Bộ Binh, QL – VNCH, vị tướng công chính thanh liêm, người đã tuẫn tiết trong ngày 30-4-1975 tại bản doanh, căn cứ Đồng Tâm, Mỹ Tho.




    Vào truyện…

    • Giọt mưa Cali rớt vào ký ức
      Lăn hồn ta về với núi với rừng
      Gặp lại anh em tháng ngày thao thức
      Hể hả cười… cùng khói lửa rưng rưng


      Thơ Trạch Gầm
      (Theo mưa đến thăm cà phê lính)

    Trận đánh Thiện Giáo (TG.) tháng 4, 1975.

    Khoảng đầu tháng 4, 1975, sau khi Ban Mê Thuật thất thủ, quân đoàn 2 hầu như tan rã và sát nhập vào quân đoàn 3 theo lịnh Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Mục tiêu quân sự của Hà Nội đã quá rõ ràng, cánh quân Duyên Hải, Trung đoàn 18 thuộc Quân đoàn 2 cộng sản đang tạo áp lực, chuẩn bị tấn công Phan Rang từ phía đông bắc, sau đó dọc theo đường Quốc lộ (QL) số 1 tiếp tục hành quân về phía Nam, với mục tiêu kế tiếp tiến vào địa bàn tỉnh Bình Thuận, xuống chiếm lấy tiểu khu Phan Thiết. Tuy nhiên vì tình hình dân chúng từ vùng I và II bắt đầu di tản ngày càng đông trên quốc lộ 1, có thể không hẳn thuận lợi về mặt chiến thuật nên địch mở thêm mặt trận từ hướng tây, phía bắc tiểu khu Phan Thiết, nhằm khai thông đường tỉnh lộ 8. Nỗ lực ở mặt này, thì bằng mọi giá, phải dứt điểm Chi khu Thiện Giáo, vì đây là cứ điểm phòng thủ quan trọng để vào Phan Thiết. Cùng lúc, nơi mặt tây nam, tiến đánh Định Quán, rồi từ QL. 20 để vào mặt trận lớn hơn là tiểu khu Long Khánh, vòng đai phía bắc, nơi sư đoàn 18 BB của tướng Lê Minh Đảo phòng ngự, bảo vệ cửa ngõ Sài Gòn. Riêng mũi tấn công vô Thiện Giáo, vì là mặt trận then chốt, hầu như địch tập trung toàn lực lượng vũ trang quân khu 6 trên các cao nguyên Lâm Đồng, Bảo Lộc đưa xuống đồng bằng, đem vào trận.

    Trận đánh tại chi khu TG. bắt đầu lúc 3 giờ sáng, khoảng ngày 11, 12 tháng 4 năm 1975, và trong 3 ngày giao tranh, với nhiều đợt tấn công biển người, việt cộng (vc.) đều bị chặn đứng và đánh cho tan tác trên các cứ điểm, có thể nói là thảm bại, thiệt hại nặng mặc dù quân số và vũ khí vượt trội gấp 5, 7 lần. Ghìm được chân lực lượng lớn của địch tại đây là niềm tự hào, của tiểu đoàn 230/ĐPQ & NQ, cùng tất cả quân dân cán chính thuộc chi khu TG. Nhưng khi đất nước lâm nguy, lãnh thổ hỗn loạn, rồi miền nam bị bức tử! chiến thắng này lại ở giai đoạn gần… đứt phim, nên theo dòng thời gian đi vào quên lãng, hầu như không ai nhắc tới, chỉ được truyền thông để ý đến cách hời hợt, chung chung sau này.


    *
    Thiện Giáo nằm trên tỉnh lộ 8, phía Tây Nam sát mật khu Tam giác, phía đông là quốc lộ 1 và mật khu Lê Hồng Phong, tây bắc có dãy Trường Sơn và mật khu Đăng Gia, phía nam là thị xã Phan Thiết. Quận TG. có hơn mười xã như Tân An, Bình An, Hòa Tân, Tân Thành… ngoài 1 xã hay khu trù mật của người bắc di cư với tinh thần chống cộng cao được thành lập từ thời Tổng thống Diệm, thì tất cả những xã khác đều là vùng xôi đậu. Chi khu Thiện Giáo, theo tầm nhìn chiến thuật là cứ điểm quan trọng, cái gai phải nhổ của vc. để tràn xuống phía nam, nên không bao giờ yên ổn, nơi đây với nhiều trận đánh đẫm máu liên miên của cả hai phía, lớn có, nhỏ có, không ngưng nghỉ. Có câu:” Cọp Khánh Hòa, ma Bình Thuận”, cọp thì không thấy nhưng ma quỷ là bọn giặc du kích thì đầy, chúng từ các mật khu luôn ra uy hiếp, quấy rối, giành dân, có nơi một vài xã, vc. đã thành lập được cả cơ sở nằm vùng. Nhiều đời quận trưởng TG. đã bị tử nạn bởi phục kích, bị pháo, đánh lén, đánh úp**. Thiện Giáo hiền hòa, nhỏ bé, nhưng như một khiêu khích quá hiển nhiên, lộ liễu với các anh mật khu bao quanh nên thường bị đặc công quấy rối. Vấn đề an ninh thiệt ớn óc! Bởi vậy, cầm sự vụ lệnh trong tay về bình định quận TG. vị chỉ huy cần có mưu lược tài trí. Có lẽ chỉ có 2 loại người: loại to gan, lớn mật, và loại sau, thê thảm hơn, bị… đì.




    Lực Lượng và phối trí: VNCH. (khoảng 1,200 quân)

    • TĐ 230/ĐPQ có 5 Đại đội (ĐĐ) cơ hữu. gồm 1 ĐĐ chỉ huy công vụ, 4 ĐĐ tác chiến
    • và 2 ĐĐ biệt lập (tăng phái),
    • thêm 7 trung đội nghĩa quân. Ghi chú thêm về NQ. của tiểu khu Phan Thiết, đặc biệt chi khu TG. là trong khoảng thời gian dài 20 năm ròng rã, sống mái với việt cộng để bảo vệ địa phương của họ, những người lính nghĩa quân nơi đây dạn dày kinh nghiệm và rất thiện chiến, họ đã nhiều phen gây tổn thất nặng cho đối phương, ghi nhiều chiến công.
    • 1 trung đội Cảnh sát dã chiến.
    • 1 đoàn cán bộ Xây Dựng Nông Thôn (lực lượng áo đen)
    • Khoảng gần 2 trăm binh sĩ từ các binh chủng khác từ vùng I & II di tản về sát nhập chung
    đưa quân số lên 1,400

    Chỉ huy trưởng mặt trận là Tiểu đoàn trưởng (TĐT) – Tiểu đoàn (TĐ) 230/ĐPQ kiêm xử lý thường vụ chi khu trưởng chi khu Thiện Giáo, Đại úy Mai Vi Thành, tức Thành Râu, tuy nhiên các chiến hữu và dân chúng Phan Thiết hầu như ai biết ông, đều thân thương gọi “Anh Ba”. Anh Ba vốn là cựu TĐT- TĐ 202/ĐPQ đóng tại Cây Táo, trên Quốc lộ 1, nhưng theo yêu cầu của các binh sĩ TĐ 230, được tiểu khu điều động về thế người tiền nhiệm là Thiếu Tá Thổ Thiêm, người gốc Chàm, một vị đức độ, can đảm, chỉ huy giỏi, nhưng phải giải ngũ sau 3 lần lưu ngũ.

    – Tiểu đoàn phó 230/ĐPQ là Đại úy Trần Đăng Thiệt, vì 230 phải chuyển sang phòng ngự, bảo vệ khu vực nên ngoài các Đại đội trưởng, phó, tương đối còn đầy đủ nhân sự các phòng ban 1,2,3,4,5 và truyền tin.




    Phía địch:

    Theo nhiều tin tình báo ở thời điểm này, tuy không đủ thời gian kiểm chứng chính xác, nhưng qua khai thác tù binh được biết, quân số ước lượng vào khoảng 2 trung đoàn của lực lượng vũ trang quân khu 6, hơn 5,000 quân?

    Với toàn bộ du kích miền cao nguyên 2 tỉnh Tuyên Đức, Lâm Đồng, trong đó Trung đoàn 812 là nỗ lực chính, và 1 trung đoàn tân lập, được điều động vào trận nhằm dứt điểm quận Thiện Giáo, xóa sổ TĐ 230. Ngoài pháo binh với đầy đủ đạn dược tiếp vận từ mật khu, loại xe tăng V100 được ngụy trang thành T54 khá đe dọa tâm lý, mặc dù sau đó người lính ĐPQ – NQ. TĐ 230 đã chứng tỏ cho thấy dù địch có xe tăng nhưng cũng không làm khó được họ.




    Phối hợp:

    Chi khu Thiện Giáo phối hợp hàng ngang với chi khu Định Quán, địa đầu của tỉnh Xuân Lộc. Địch tấn công Định Quán cùng lúc với chi khu TG. Thiếu Tá Lê văn Chánh, cũng là người bạn thân của anh Ba, nắm quận trưởng kiêm chi khu trưởng Định Quán đã anh dũng tử trận. Việt cộng dùng pháo 100 ly trên xe tăng T59, bắn trực xạ vào hầm chỉ huy sau khi chúng loa gọi nhưng ông thà chết không hàng. Thiếu Tá Chánh hy sinh lúc đang liên lạc vô tuyến với trưởng chi khu TG.

              

    So Do Phong Thu TG

              

    * Lúc 3 giờ sáng khoảng ngày 11, 12. Với quyết tâm “giải phóng” TG. hay cứ điểm Ma Lâm, vc. mở màn bằng trận pháo mù mịt vào tất cả mọi vị trí, công sự các đại đội, đặc biệt quả pháo 155 ly đầu tiên rót vào bộ chỉ huy tiểu đoàn, được báo cáo là chui xuống gầm xe của anh Ba nhưng… không nổ. Sau cơn mưa pháo, địch tổ chức nhiều đợt tấn công biển người, chúng vừa phát loa kêu gọi đầu hàng, vừa ồ ạt đánh vào từ mọi mặt đông tây nam bắc nhằm cắt rời các đại đội ra, không tiếp ứng được nhau. Mặt tây bắc của Đại đội 2 (ĐĐ2) do Trung úy Sanh trách nhiệm chịu áp lực nặng nhất bởi vị trí phòng thủ nằm án ngữ nơi trục giao thông chính của liên tỉnh lộ 8, tuy nhiên, như 1 phép lạ, quân trú phòng vẫn đứng vững sau nhiều phen bị cường tập. Vc. sau mỗi đợt pháo luôn cố gắng tràn ngập nhưng lần nào cũng “chém vè”, phải rút ra với tổn thất không ít về nhân mạng, và cho đến khi tàn cuộc vẫn không chiếm được các cứ điểm.

    Trong lửa cháy lẫn mùi thuốc súng khét lẹt… Anh Ba nhận định với các ban về những tuyên truyền láo từ chính trị viên cs. nhồi vào đầu cán binh của họ, như tinh thần hốt hoảng, lo sợ, mất bình tĩnh của các chiến sĩ ĐPQ & NQ, QL – VNCH sẽ tiếp tục tháo chạy khi nghe tin “quân giải phóng” đến, đã không xảy ra giống như ở ngoài vùng 1, 2. Ông cười cho biết, chúng đâu ngờ quân dân Bình Thuận của chi khu TG từ quan đến lính, đã rất tỉnh táo, kỷ luật, súng đạn đầy đủ, nghiêm chỉnh chờ sẵn. Địch vào đến đâu bị đốn ngã như sung tới đó. Chiếc tank đầu tiên của vc. nhằm uy hiếp tinh thần bị người lính ĐPQ dùng M72 bắn cháy được thông báo cho nhau làm nức lòng mọi người”.

    Nhiều người dân TG., sau này kể lại trận đánh tháng tư vẫn hả hê, cho đây là 1 trận thắng lớn, để đời của các chiến sĩ ĐPQ – NQ của QL – VNCH, vốn bị chế diễu là lính “Địa…phao câu”, lính… vườn.

    Anh Ba cho biết trận TG, với quyết tâm cao độ, ai cũng kiên cường, thà chết để bảo vệ khu vực trách nhiệm của mình cách thần kỳ, mọi người đã anh dũng chống trả, bẻ gãy mọi mưu toan, và đứng vững sau nhiều xung phong cảm tử của địch. Chiến thắng này cho thấy người lính ĐPQ và NQ của chi khu Thiện Giáo xứng đáng được nhận huân chương tiêu biểu, vinh danh cho truyền thống bảo vệ làng xã trên toàn lãnh thổ.

    Trận đánh kéo dài cho tới ngày thứ 3, dù tất cả những vị trí, công sự hư hại nặng nhưng người lính ĐPQ & NQ, QL – VNCH tinh thần vẫn cương quyết một lòng, điềm tĩnh tử thủ khi giờ phút thứ 25 đang cận kề.

    Tin từ các nơi gọi về…
    • – Trình Đại bàng, tụi nó chết la liệt, nhiều lắm, có thâu lượm chiến lợi phẩm không?
      – Chỉ thu lượm súng đạn, trang bị ngược lại cho mình.


    Sau nhiều vô vọng liên lạc về bộ chỉ huy tiểu khu, cuối cùng Anh Ba cũng được biết dân tị nạn từ phía bắc đã về tới thị xã Phan Thiết? toàn bộ tiểu khu Phan thiết với 6 tiểu đoàn đã di tản chiến thuật? Bằng tàu hải quân, một số ra đảo Phú Quý, số khác về Vũng Tàu. Một trung sĩ trước khi cúp máy cho biết không còn bất cứ giới chức nào để ra lệnh, dĩ nhiên không tiếp vận, không yểm trợ, và thẩm quyền phải tự xoay sở lấy…

    Cánh quân của TĐ. 230/ĐPQ như vậy đã chiến đấu đơn độc ngay trên đầu tuyến, “nhất kiếm trấn ải” trực diện với quân số vượt trội hơn nhiều lần của cs., để làm chậm bước tiến địch?

    Đơn độc nhưng lẫm liệt, hào hùng!

    Thời điểm ngày cuối, vc. sau nhiều lần tấn công thất bại, với tổn thất nặng nề, chúng ngưng tấn công, đánh giặc nước miếng! vác loa réo liên tục, yêu cầu, đích danh tên người chỉ huy “anh Ba” và các binh sĩ “ngụy”:
    • ”các anh đã bị bao vây, mau buông súng, trở về với … nhân dân, cách mạng sẽ khoan hồng!” (sic).

    Kinh nghiệm cho ông biết chúng đang tập họp, chỉnh đốn hàng ngũ, bổ xung cho 1 đợt cảm tử mới, nhất quyết dứt điểm?

    Trong khi giao tranh, ban 4 nhận lệnh tổng kết đạn dược, cho biết trang bị cho 1 người chỉ còn giới hạn không đủ để bảo vệ chính mình. Tình hình bi đát, sớm muộn sẽ bị tràn ngập? Anh Ba đã ra lệnh cho 4,5 mũi thăm dò để thoát ra, hầu hết đều bị khóa! lúc này chung quanh chi khu TG. việt cộng đông như đàn kiến, áp lực dày đặc từ mọi hướng.

    Tuy vậy, cuối cùng, một toán trinh sát cũng tìm được sinh lộ cho toàn quân. Trong âm thầm, tất cả các đại đội được lệnh len lỏi, triệt thoái về phía đông, băng ngang qua QL.1, xâm nhập thẳng vào… mật khu Lê Hồng Phong của địch. Ông đã binh pháp đúng, “tìm đường sống nơi tuyệt lộ”, có cách nào tuyệt vời hơn để dưỡng sức cả nghìn quân ngoài chính mật khu của việt cộng, sự tiên đoán chính xác sau khi thẩm định các tin tức tình báo về việc lực lượng cộng sản đã hối hả rời khỏi mật khu Lê Hồng Phong, dốc toàn lực nam tiến, nương rẫy vắng bóng, chúng để lại mọi thứ hầu như nguyên vẹn, người lính tìm được ít lương khô dán mác tàu cộng, đủ để nuôi quân ta được khoảng…1 ngày.

    Đạn dược và thực phẩm luôn là thứ cần thiết nhất.

    Sau đó, tất cả mọi người được lệnh rời khỏi mật khu, theo đường chim bay, tiếp tục triệt thoái về phía nam.




    Giải tán:

    Khoảng 2 ngày sau đoàn quân về tới tiểu khu Phan thiết, anh Ba bàn bạc với các cấp chỉ huy tiểu đoàn và đi đến quyết định cuối cùng. Trưa ngày 18 tháng 4 ông ra lệnh cho mọi người buông súng, tan hàng, ai về nhà nấy. Lý do, hết lương thực, đạn dược.




    Đoạn kết:

    Sau ngày 30-04-1975, truyền đơn rải từ quận Hàm Thuận, Phan Thiết xuống tới Khu rừng lá ở Hàm Tân, cây số 25 tỉnh Bình Tuy, vào đến Ngã ba Dầu Giây thuộc tỉnh Long Khánh, kêu gọi đồng bào và các cựu quân nhân đầu quân, tìm vào chiến khu “Rừng Lá” để kháng chiến, tiếp tục chiến đấu chống cs. Tờ truyền đơn ký tên Đại tá Ngô Tấn Nghĩa và Đại úy Mai Vi Thành như một xác tín nhằm kêu gọi phục quốc. Dù thật hay giả hoặc phản gián, những tờ truyền đơn này đã trực tiếp vinh danh “Anh Ba”, người hùng Bình Thuận, người đã gây cho du kích cộng sản nhiều khiếp đảm, kinh hoàng qua trận đánh cuối cùng tại Thiện Giáo. ***

    Anh Ba còn cho biết thêm, khi TĐ 230/ĐPQ về tới Phan Thiết, việc đầu tiên là tìm đến kho đạn của tiểu khu để bổ xung vũ khí, trang bị… trong đầu ông đã hình thành một tuyến phòng thủ mới, chuẩn bị ngăn địch vào thị xã, nhưng khốn thay, cả kho đạn cũng đã được di tản? Ông bất lực, ngao ngán nhìn thị xã Phan Thiết lúc đó coi như đã hoàn toàn bỏ ngỏ, và địch thì vẫn chưa vô tới! Thiệt tình!

    Sau khi toàn quân ”giải tán”. Anh Ba và mấy người anh em thân thương, tìm ra phía biển…

    • Mai về đâu mảnh cơ đồ,
      Các Anh gian khổ cam go giữ gìn?


      Thơ Ý Nga
      (Trận tàn, ta vẫn chưa thua)





    Ghi lại theo lời tường thuật của “Anh Ba”, Tiểu đoàn trưởng – TĐ 230 Địa phương quân, Đại úy Mai Vi Thành. Ở vào tuổi này, ông chỉ mong lớp con cháu, hậu duệ luôn nhớ đến cha ông, một lần kia đã chiến đấu kiêu hùng để bảo vệ miền nam thân yêu. Mỗi năm, khi tháng tư về, dành đôi phút, cùng nhau tưởng niệm đến những chiến sĩ VNCH đã “vị quốc vong thân”, những đồng bào đã hy sinh vì lý tưởng Tự Do, được vậy là quý lắm.

    Tháng tư, mùa quốc hận, 2018.

    Trần Kim Bằng




    Chú thích:
    • * Cựu Tổng thống Bush phát biểu trong một cuộc phỏng vấn.
                
    • ** Như đã nói, các vị được chỉ định về nắm quận trưởng TG. thời gian này đều… rét vì 3,4 vị tiền nhiệm TG. khi về nhậm chức đều bị tử thương hay hy sinh ngay khi còn tại vị. Thiện Giáo với nhiều làng xã xôi đậu nên địch biết mọi chuyện phía ta, chúng có sẵn “đề lô” trong dân và pháo từ bên kia sông cứ rót vào bộ chỉ huy chi khu quận, sau đó rê chạy, các quận trưởng cựu hay mới về TG. tuổi thọ chỉ là may mắn. Quận trưởng quanh năm uống cà phê…dưới hầm.
      Anh Ba vốn gốc tác chiến nên coi đây là chuyện nhỏ, ông chỉ thị cho 2 trung đội trinh sát và tình báo giả dạng du kích vc., vác AK lẻn qua bên kia sông trà trộn chung với chúng, vài ngày là giải quyết xong vụ nổ pháo chạy. Khi ông về xử lý thường vụ chi khu TG. thế cho Thiếu Tá Nguyễn văn Lợi (bị thương vì pháo địch, về dưỡng thương ở Tổng Y viện Cộng Hòa), chỉ cần vài tuần là bình định, yên ổn.
                
    • *** Điểm qua sách báo việt cộng về trận Thiện Giáo, chỉ thấy có 1 bài vinh danh 1 người đại đội trưởng vc. đánh thắng trận nào đó rất chung chung ở khu 6, Phan Thiết, và thậm chí không nhắc đến tên Thiện Giáo trong những bài viết. Một số chi tiết về lực lượng, tên gọi (quân đoàn, khu…) cộng sản được tham khảo và trích từ báo SGGP cũ, nguồn VTV, nhưng hiện nay các nguồn link gốc của họ đã hết xử dụng được.





    https://trankimbang.wordpress.com/2018/ ... -kim-bang/
Trả lời

Quay về “Tưởng niệm ngày Quốc Hận 30/04/1975”