30/04/2016 - 41 năm mất miền Nam Tự Do

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20017
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: 30/04/2016 - 41 năm mất miền Nam Tự Do

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          

hihi .. hong sao .. có gì anh qua quán tìm cho .. :flwrhrts: ..
gòi .. đem nhạc, đem sân khấu dìa luôn .. :giggles:

          
Hình đại diện
Bạch Vân
Bài viết: 5388
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 19:19
Gender:

Re: 30/04/2016 - 41 năm mất miền Nam Tự Do

Bài viết bởi Bạch Vân »

  •           

    CHUYỆN DI TẢN 1975





    Tôi không có đi di tản hồi những ngày cuối tháng tư 1975 nên không biết cảnh di tản ở Sài gòn ra làm sao. Mãi đến sau nầy, khi đã định cư ở Pháp, nhờ xem truyền hình mới biết !

    Sau đây là vài cảnh đã làm tôi xúc động, xin kể lại để cùng chia xẻ…


    Chuyện 1 :Cuộc di tản kinh hoàng



    Ở bến tàu, thiên hạ bồng bế nhau, tay xách nách mang, kêu réo nhau ầm ĩ, hớt hơ hớt hải chạy về phía chiếc cầu thang dẫn lên bong một chiếc tàu cao nghều nghệu. Cầu thang đầy người, xô đẩy chen lấn nhau, kêu gọi nhau, gây gổ nhau… ồn ào. Trên bong tàu cũng đầy người lố nhố, giành nhau chồm lên be tàu để gọi người nhà còn kẹt dưới bến, miệng la tay quơ ra dấu chỉ trỏ… cũng ồn ào như dòng người trên cầu thang !

    Giữa cầu thang, một bà già. Máy quay phim zoom ngay bà nên nhìn thấy rõ : bà mặc quần đen áo túi trắng đầu cột khăn rằn, không mang bao bị gì hết, bà đang bò nặng nhọc lên từng nấc thang. Bà không dáo dác nhìn trước ngó sau hay có cử chi tìm kiếm ai, có nghĩa là bà già đó đi một mình. Phía sau bà thiên hạ dồn lên, bị cản trở nên la ó ! Thấy vậy, một thanh niên tự động lòn lưng dưới người bà già cõng bà lên, xóc vài cái cho thăng bằng rồi trèo tiếp.

    Chuyện chỉ có vậy, nhưng sao hình ảnh đó cứ đeo theo tôi từ bao nhiêu năm, để tôi cứ phải thắc mắc : bà già đó sợ gì mà phải đi di tản ? con cháu bà đâu mà để bà đi một mình ? rồi cuộc đời của bà trong chuỗi ngày còn lại trên xứ định cư ra sao ? còn cậu thanh niên đã làm môt cử chỉ đẹp – quá đẹp – bây giờ ở đâu ?… Tôi muốn gởi đến người đó lời cám ơn chân thành của tôi, bởi vì anh ta đã cho tôi thấy cái tình người trên quê hương tôi nó vẫn là như vậy đó, cho dù ở trong một hoàn cảnh xô bồ hỗn loạn như những ngày cuối cùng của tháng tư 1975…

    Chuyện 2 :Những bàn tay nhân ái



    Cũng trên chiếc cầu thang dẫn lên tàu, một người đàn ông tay ôm bao đồ to trước ngực, cõng một bà già tóc bạc phếu lất phất bay theo từng cơn gió sông. Bà già ốm nhom, mặc quần đen áo bà ba màu cốt trầu, tay trái ôm cổ người đàn ông, tay mặt cầm cái nón lá. Bà nép má trái lên vai người đàn ông, mặt quay ra ngoài về phía máy quay phim. Nhờ máy zoom vào bà nên nhìn rõ nét mặt rất bình thản của bà, trái ngược hẳn với sự thất thanh sợ hãi ở chung quanh !

    Lên gần đến bong tàu, bỗng bà già vuột tay làm rơi cái nón lá. Bà chồm người ra, hốt hoảng nhìn theo cái nón đang lộn qua chao lại trước khi mất hút về phía dưới. Rồi bà bật khóc thảm thiết…

    Bà già đó chắc đã quyết định bỏ hết để ra đi, yên chí ra đi, vì bà mang theo một vật mà bà xem là quí giá nhứt, bởi nó quá gần gũi với cuộc đời của bà : cái nón lá ! Đến khi mất nó, có lẽ bà mới cảm nhận được rằng bà thật sự mất tất cả. Cái nón lá đã chứa đựng cả bầu trời quê hương của bà, hỏi sao bà không xót xa đau khổ ? Nghĩ như vậy nên tôi thấy thương bà già đó vô cùng. Tôi hy vọng, về sau trên xứ sở tạm dung, bà mua được một cái nón lá để mỗi lần đội lên bà sống lại với vài ba kỷ niệm nào đó, ở một góc trời nào đó của quê hương…

    Chuyện 3 :Quê hương xa rồi



    Cũng trên bến tàu nầy. Trong luồng người đi như chạy, một người đàn bà còn trẻ mang hai cái xắc trên vai, tay bồng một đứa nhỏ. Chắc đuối sức nên cô ta quị xuống. Thiên hạ quay đầu nhìn nhưng vẫn hối hả đi qua, còn tránh xa cô ta như tránh một chướng ngại vật nguy hiểm ! Trong sự ồn ào hỗn tạp đó, bỗng nghe tiếng được tiếng mất của người đàn bà vừa khóc la vừa làm cử chỉ cầu cứu. Đứa nhỏ trong tay cô ta ốm nhom, đầu chờ vờ mắt sâu hõm, đang lả người về một bên, tay chân xụi lơ. Người mẹ – chắc là người mẹ, bởi vì chỉ có người mẹ mới ôm đứa con quặt quẹo xấu xí như vậy để cùng đi di tản, và chỉ có người mẹ mới bất chấp cái nhìn bàng quan của thiên hạ mà khóc than thống thiết như vậy – người mẹ đó quýnh quáng ngước nhìn lên luồng người, tiếp tục van lạy cầu khẩn.

    Bỗng, có hai thanh niên mang ba lô đi tới, nhìn thấy. Họ dừng lại, khom xuống hỏi. Rồi họ ngồi thụp xuống, một anh rờ đầu rờ tay vạch mắt đứa nhỏ, họ nói gì với nhau rồi nói gì với người đàn bà. Thấy cô ta trao đứa bé cho một anh thanh niên. Anh nầy bồng đứa nhỏ úp vào ngực mình rồi vén áo đưa lưng đứa nhỏ cho anh kia xem. Thằng nhỏ ốm đến nỗi cái xương sống lồi lên một đường dài…

    Anh thứ hai đã lấy trong túi ra chai dầu từ lúc nào, bắt đầu thoa dầu rồi cạo gió bằng miếng thẻ bài của quân đội.

    Thiên hạ vẫn rần rần hối hả đi qua. Hai thanh niên nhìn về hướng cái cầu thang, có vẻ hốt hoảng. Họ quay qua người đàn bà, nói gì đó rồi đứng lên, bồng đứa nhỏ, vừa chạy về phía cầu thang vừa cạo gió ! Người mẹ cố sức đứng lên, xiêu xiêu muốn quị xuống, vừa khóc vừa đưa tay vẫy về hướng đứa con. Một anh lính Mỹ chợt đi qua, dừng lại nhìn, rồi như hiểu ra, vội vã chạy lại đỡ người mẹ, bồng xóc lên đi nhanh nhanh theo hai chàng thanh niên, cây súng anh mang chéo trên lưng lắc la lắc lư theo từng nhịp bước….

    Viết lại chuyện nầy, mặc dù đã hơn ba mươi năm, nhưng tôi vẫn cầu nguyện cho mẹ con thằng nhỏ được tai qua nạn khỏi, cầu nguyện cho hai anh thanh niên có một cuộc sống an vui tương xứng với nghĩa cử cao đẹp mà hai anh đã làm. Và dĩ nhiên, bây giờ, tôi nhìn mấy anh lính Mỹ với cái nhìn có thiện cảm !

    Chuyện 4:Những cuộc chia tay xé lòng



    Cũng trên bến tàu. Cầu thang đã được kéo lên. Trên tàu đầy người, ồn ào. Dưới bến vẫn còn đầy người và cũng ồn ào. Ở dưới nói vói lên, ở trên nói vọng xuống, và vì thấy tàu sắp rời bến nên càng quýnh quáng tranh nhau vừa ra dấu vừa la lớn, mạnh ai nấy la nên không nghe được gì rõ rệt hết !

    Máy quay phim zoom vào một người đàn ông đứng tuổi đang hướng lên trên ra dấu nói gì đó. Bên cạnh ông là một thằng nhỏ cỡ chín mười tuổi, nép vào chân của ông, mặt mày ngơ ngác. Một lúc sau, người đàn ông chắp tay hướng lên trên xá xá nhiều lần như van lạy người trên tàu, gương mặt sạm nắng của ông ta có vẻ rất thành khẩn. Bỗng trên tàu thòng xuống một sợi thừng cỡ nửa cườm tay, đầu dây đong đưa. Mấy người bên dưới tranh nhau chụp. Người đàn ông nắm được, mỉm cười sung sướng, vội vã cột ngang eo ếch thằng nhỏ. Xong, ông đưa tay ra dấu cho bên trên. Thằng nhỏ được từ từ kéo lên, tòn ten dọc theo hông tàu. Nó không la không khóc, hai tay nắm chặt sợi dây, ráng nghiêng người qua một bên để cúi đầu nhìn xuống. Người đàn ông ngước nhìn theo, đưa tay ra dấu như muốn nói : « Đi, đi ! Đi, đi ! ». Rồi, mặt ông bỗng nhăn nhúm lại, ông úp mặt vào hai tay khóc ngất ! Bấy giờ, tôi đoán ông ta là cha của thằng nhỏ đang tòn ten trên kia… Không có tiếng còi tàu hụ buồn thê thiết khi lìa bến, nhưng sao tôi cũng nghe ứa nước mắt !

    Không biết thằng nhỏ đó – bây giờ cũng đã trên bốn mươi tuổi — ở đâu ? Cha con nó có gặp lại nhau không ? Nếu nó còn mạnh giỏi, tôi xin Ơn Trên xui khiến cho nó đọc được mấy dòng nầy…




    Tiểu Tử


    Nguồn: https://baovecovang2012.wordpress.com

              
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20017
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: 30/04/2016 - 41 năm mất miền Nam Tự Do

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  • TS Phan Văn Song Luận về Tháng Tư Đen:

    Chánh Sách Khủng Bố
               Vũ Khí của Kẻ Hèn
    

    ____________________________________________________
    Phan Văn Song - 24/04/2016







    1.
    Đảng Cộng Sản Việt Nam, Cường Quyền và Khủng Bố


    Tháng Tư Đen 2016,
    tháng Tư Đen thứ 42,
    41 năm toàn cỏi Việt Nam bị Đảng Cộng Sản độc diễn cầm quyền !
    41 năm Đen tối của người dân Việt Nam bị một chế độ Cộng Sản dùng cường quyền độc tài toàn trị cai trị bằng khủng bố !

    Đầu năm 1976, một người «xếp lớn » của nhóm Quân Quản K9, đang «quản lý » Công ty BGI của chúng tôi, thuộc «phe thắng trận », vào Nam theo gót chơn quân cướp nước Bắc Cộng. Nói đúng theo định nghĩa của người đó, « trở về Nam » ! Vì y vốn gốc người Nam, nhưng đã phản quốc, ra Bắc « tập kết », được huấn luyện, tu nghiệp, đào tạo để thành một Bắc Cộng chuyên chánh vô sản thứ thiệt, đã « lên lớp », chúng tôi một cách kiêu hãnh :

    • « Chúng tôi (toàn xứ Bắc) từ năm 1954, để xây dựng nước, tạo đoàn kết chống bọn Phản Cách Mạng, giải phóng đất nước miền Nam, chúng tôi đã sống với chế độ ăn đồng chia đủ do Đảng chỉ đạo. Chúng tôi, các đảng viên có bổn phận phải giáo dục người dân, để hiểu rõ, biết rõ thế nào là Xã hội Chủ Nghĩa.

      Ngày nay người dân, nhứt là người dân miền Nam, vừa được giải phóng, đã bao nhiêu năm sống kềm kẹp dưới chế độ Mỹ Ngụy tha hóa, đỉ điếm, phung phí, thiếu đạo đức. Chúng tôi bao nhiêu năm qua, đã sống trong thời đấu tranh, trong thời chiến tranh, sống với chiến tranh, chúng tôi vẫn sống với chế độ ăn đồng chia đều ấy, tằn tiện thiếu thốn bao nhiêu năm qua, chúng tôi có than vãn gì đâu ? Các anh các chị, chỉ mới có vài tháng thôi, đã la làng than van ! Tại sao các anh các chị không thấy rằng nước mình còn nghèo, phải tập sống tằn tiện, cho quen ! Các anh chị bị Mỹ mua chuộc kềm kẹp, biến các anh các chị thành những người nô lệ của của cải phế thải, của những rác rến, dư thừa, vứt bỏ của một xã hội tiêu thụ. Sài gòn, miền Nam là cả một đống rác, đống cức, đống phân, toàn của vứt của bỏ của Mỹ. Các anh chị ăn xài, kiểu tư bản, phung phí, phồn vinh giả tạo, tạo sự bất công, bất đồng, tạo giai cấp giàu nghèo, tạo đấu tranh chủ tớ, chủ nhơn bốc lột thợ thuyền. Một xã hôi do bọn tư sản mại bản giựt giây, thao túng, ở giữa ăn chia lợi nhuận, bốc lột người nghèo, làm lợi người giàu ! Còn chế độ cách mạng chúng tôi đây, là ăn đồng chia đều !

      Chúng ta từ nay, sẽ không có giàu nghèo, không còn chủ tớ. Nhơn dân từ nay làm chủ, các cán bộ như chúng ta thi hành phục vụ. Chánh Sách do Đảng chỉ đạo, do Nhà Nước quản lý, nhơn dân cán bộ chấp hành nghiêm chỉnh »


    Tôi và toàn nhơn viên có mặt trong buổi họp ấy, nghe xong làm thinh, miễn bàn. Thời ấy là thời của tất cả dân miền Nam « làm thinh miễn bàn » !



    Khủng Bố Tinh Thần: Tuyên Truyền Loa Kẻng:

    Thời ấy, cả nước làm thinh, vì vừa im tiếng súng,
    chỉ còn tiếng loa la ó đầu đường cuối xóm, dẫn dắt đời sống xã hội « cộng sản » của người dân.
    Sớm thức dân dậy, tối đuổi dân đi ngủ. Cũng như ngày nay ở các xứ Hồi Giáo tiếng loa của ông muezzin thức dân dậy cầu nguyện sáng, và một ngày, 5 lần, lên tiếng nhắc nhở, dẫn dắt đời sống tâm linh dân đạo Hồi ở các xứ Hồi !

    « Phe ta – người quốc gia », hết đạn, thua trận, nén niềm uất hận, «hết nổ, nín khe, sống im re ».
    Chỉ còn «phe thắng trận » súng đạn dồi dào, độc diễn, ồn ào, hỗn loạn. Tiếng loa, tiếng kẻng, sáng trưa chiều tối, đầu xóm, cuối ngõ, tránh đâu cũng không khỏi, chạy trời không không thoát tiếng loa ! Chỉ còn nước …Vượt Biên !
    Lâu lâu, cũng có cảnh sẳn súng bóp cò, hù dọa ; thỉnh thoảng cũng có cảnh ngứa tay, bắn bừa, bắn bãi, giết người để răn đe, khủng bố dân lành miền Nam, dại dột can trường, vì truyền thống cứng đầu, nên ưa cương ẩu ! Nổ súng để xử tử trả thù. Nổ súng, để hù dọa công an, cũng chả sao, riết cũng quen thôi, vì đó là luật kẻ thắng trân rừng rú vô học !

    Nhưng, nhờ bị cưởng chiếm, dân miền Nam ta được biết thêm một cái tật lớn của dân xứ Bắc, tưởng lầm đó là văn hóa, vì dân Bắc thường tự khoe
    • hể là dân Bắc… LÀ Có Văn Hóa, hể là Hà Nội… LÀ PHẢI Ngàn (nghìn) Năm Văn Vật !
    Và đây là lần đầu tiên, dân Nam ta thấy được rõ ràng dân Bắc có «Văn Hóa » thật ! Nhưng là
    • «Văn Hóa Cộng Sản !». «Văn Hóa Nói Láo !»
      Nói láo từ trong bụng mẹ,
      nói láo khi còn bập bẹ, «Tiếng đầu lòng con gọi Staline» …
      Nói láo với tuyên truyền.
      Nói láo với khẩu hiệu.
      Cả một chế độ nói láo, cả một chế độ « văn hóa ca tụng »,

    nói láo rất văn hoa, chữ nghĩa, khẩu hiệu, khoe khoan, dao to búa lớn, nói tóm lại : «Nổ ».
    • Nổ khá to.
      Nổ dữ dội, cở pháo đại, pháo tống…
      cở Anh hùng Lê Văn Tám tẩm xăng đốt kho đạn !

    Văn Hóa Bắc Kỳ ? Chỉ là một «Văn Hóa Nổ » !
    • Tuyên truyền,
      ca tụng
      và khẩu hiệu,
      cả Nổ nữa
    đều thuộc chánh sách khủng bố !
    • -Vì gieo vào đầu quần chúng một tư tưởng độc nhứt, một chiều, với một lý luận đóng khung, với một lý thuyết độc tài,
      cấm phản biện, cấm tranh cải, cấm đối lập.
    • -Gieo vào đầu người nghe, người dân bị trị, những hoang mang,
      nhưng cấm hẳn những câu hỏi.
    • -Dùng thần thánh hóa, thần tượng hóa để lấn áp đè bẹp nhơn phẩm cá nhơn, đè bẹp tâm lý người nghe,
      buộc người nghe phải ở trạng thái người bị trị, bị áp đặt, đàn áp, phải ở trong trạng thái của người dân bình thường.
      Và người dân bình thường sẽ biến thành « ngu dân »
      quidam, vulgum pecus hay servum pecus - bầy dân (chiên) ngoan.
      (Horace -65 TTC /-5 TTC).


    Chỉ có người đảng viên mới có quyền ăn nói,
    chỉ có đảng viên mới có giá trị của Con người.
    Chánh sách ngu dân, khủng bố tinh thần, tạo bất ổn, tạo khủng hoảng, chi phối tâm lý người dân. Buộc người dân phải như cái mẫu người như Đảng muốn, phải ngay từ lọt lòng mẹ :
    • …«Yêu biết mấy, nghe con tập nói, Tiếng đầu lòng con gọi Staline ! »…
      Tố Hữu, Ơn Người (1954).

    Đấy là cả một chánh sách cai trị, quản trị, «quản lý tâm lý » người dân. Chế độ «văn hóa nói láo». Từ anh cán bộ tuyên truyền «nói láo khủng bố tâm lý», đến người dân vì quá sợ, vì khủng hoảng tinh thần «chấp hành, tuân thủ những lời nói láo ».



    Khẩu Hiệu, Ca Tụng, Nổ :

    Cán bộ, bộ đội Bắc Cộng đều rất giỏi nghề « nổ » !
    Nổ giòn tan ! Nổ không biết ngượng ! Nổ ngu si ! Nổ khinh người ! Nổ hơn cả tiếng súng Tết Mậu Thân, át cả tiếng pháo An Lộc nữa
    • – Nào TV chạy ngập đường ngoài Bắc !
      Nào phi cơ, núp trong mây đánh du kích B52 Mỹ !
      Nào Hảng Bia Hà Nội to gấp 4 lần nhà Máy Ladze Chợ Lớn!
      Nào đỉnh cao trí tuệ loài người !
      …nào…nào… –

    Tên bộ đội nhà quê Nghệ An, khu Tư, dốt nát, làm tàng, làm phách « nổ » đã đành.
    Bí Thư Đảng, Lê Duẫn, «làm le» tuy mới học hết bằng Tiểu học, nhưng nay, (lở) làm số một Đảng, cũng nổ, cũng láo, âu chuyện thường tình. …
    Nhưng thằng có học ? Tên kỹ sư nấu bia học Đức về, cũng nổ tuốt ! Mà nó vốn là dân trong nghề Bia ! Mà nó dám « nổ » với đám tụi tui, cũng là dân nghề Bia !
    • …Kỹ sư quái gì ! Mà khi xài máy lạnh xe hơi, lại mở cửa sổ, vì « sợ » đóng kiến xe, « sợ ngôp thở » ? Báo hại cái thermostat-điều hòa tốc lực của máy lạnh, chạy liên tục nên cháy fusible-cầu chì, máy lạnh bị cắt điện, nên « ăn banh »!
      Cứ hai ngày, tôi bị « mắng vốn » rằng tôi vì ghét người Cách Mạng, nên chơi xỏ lá, « đì » dân Cách Mạng, giao toàn các xe loại xoàng cho cán bộ xài ! Cuối cùng họ bèn sung công « công xa riêng Ông Giám Đốc » của tôi, cho thằng kỹ sư xài ! Rút cục cũng hư và tiếp tục hư !
      Nhưng vì lúc ấy, tất cả công nhơn chúng tôi đều ở chế độ « làm thinh – miễn bàn » thành họ có sai, họ có dỡ, cũng «kệ cha họ», không nói. Hư đưa, tụi tao sửa, tụi tao cười ! Tụi bây lúc nào cũng ngon ! Ngu khôn gì, tụi tao cũng ừ cho tụi bây ngon ! Triết lý Ba con khỉ, Không nghe, không thấy, không nói !

    Còn tương lai nước Việt Nam, tương lai dân Việt
    • Quo Vadis ? Đi về đâu ? Mackenô !

    Còn tương lai cá nhơn ta ? Gia đình ta ?
    • Vượt biên ! Người người vượt biên, nhà nhà vượt biên ! «Tượng Thánh Trần Hưng Đạo » ở Sông Sài gòn, hiển Thánh, chỉ tay ra biển, biểu « Dzọt đi !» Nhưng « Tượng Bác Hồ», cũng ở bờ Sông Sài gòn, lại xòe năm ngón, ra giá : «Năm cây thôi !».




    Dân Sài Gòn Lúc Thất Thời Khi Lỡ Vận,
    Thất Trận, Khốn Cùng:

    Xin phép quý thân hữu, được đôi lời tâm sự. Kể chuyện của người mình, thời ấy :

    Năm 1976, tôi còn phục vụ ở Hảng Bia Nước Đá Nước Ngọt BGI. Gia đình cá nhơn chúng tôi, cũng như toàn thể các gia đình các công nhơn của các Hảng Pháp ở Miền Nam Việt Nam lúc ấy vẫn còn giữ tư cách pháp lý của những công ty ngoại kiều, với sở hữu chủ ngoại nhơn Pháp
    • – ấy là một điềm lạ, có lẽ vì bọn quân cướp nước, hoặc chưa đủ kỹ thuật để làm chủ một khí cụ kỹ nghệ, thương mại, kinh tế quốc tế ?
      Hoặc vì một vấn đề ngoại giao bí mật nào đó ?
      Hay còn chờ thời, mượn gió bẻ măng, nương nhờ anh « bạn Pháp – kẻ đã giúp đở nhiều trong việc điều đình trả giá buôn bán giữa những tên cướp nước và những tay buôn chánh trị ở Âu ở Mỹ như cho mượn phòng ốc ở Paris, La Celle Saint Cloud, cho mượn phương tiện đi lại di chuyển… ? – để tiếp tục lường gạt dư luận thế giới ?–

    Do đó, các gia đình các nhơn viên các Hảng Pháp như Hảng BGI của chúng tôi, có một đời sống tương đối không đến nỗi tệ, lương bổng vẫn còn giữ đầy đủ – trong lúc cả miền Nam Việt Nam bị tịch thu tài sản, lương bổng cắt bỏ, đời sống xuống cấp, tương lai mù mịt – Riêng các nhơn viên các Hảng của Pháp vẫn hưởng tất cả những tiện nghi đầy đủ, tình trạng vẫn y nguyên…
    Cá nhơn chúng tôi với chức vụ Giám đốc vẫn giữ biệt thự, công xa, tài xế…Thật là nguy hiểm cho anh em công nhơn BGI chúng tôi ! Vì chúng tôi là những « cái đinh gây Sốc », gây sự chăm chú, chuốc thù hận, gây chia rẻ, ganh tỵ, ghen ghét, của
    • vừa cả phe địch (không hiểu tại sao chúng tôi sống trong cái ốc đảo « ngon lành » vậy ? Sướng hơn cả tụi thắng trận ! ).
      Và cả với « phe nhà » cho rằng chúng tôi là dân 30 tháng Tư Việt Cộng Nằm Vùng, lộ diện… !


    May quá với chức vụ Giám Đốc thương mãi, tôi có quyền ký những « Bon de sortie – Bông, Phiếu (hàng được phân phối) xuất kho ». Với một cái Bông nho nhỏ, người được hưởng có quyền mua được 5 thùng Ladze, 5 thùng 33, 5 thùng nước ngọt, là kiếm cơm kiếm gạo, độ nhựt, nuôi cả gia đình.

    Tôi có tội ký Bons bửa bãi, nhưng đấy là cách duy nhứt để giúp đở các gia đình các bạn bè quân dân cán chánh thất trận tù đày. Khi tôi ở tù, chấp pháp CS cũng hỏi tôi. Nhưng tôi trả lời rằng ấy là quyền hạn tôi, cách làm việc (truyền thống) của các Giám Đốc BGI từ thời Tây đến giờ, tôi không ăn cắp, tất cả những « Bons – Phiếu xuất kho » ấy là phiếu phân phối hàng cho tiểu thương. Người có Bons « được quyền mua » và trả tiền lấy hàng ở kho ra. Tôi không cho không, không tham nhũng, ăn cắp tiền của ai cả ! Dĩ nhiên phương pháp thương mãi của BGI là đổi chai. Các vỏ chai không thuộc sở hữu của BGI mà là của thân chủ. Chúng tôi đặt tên cho VC biết phương pháp BGI là «phương pháp Bán Nước ». Ai hiểu sao thì hiểu ! Chúng tôi BGI, một Hảng ngoại nhơn chỉ « buôn nước, bán nước ». Người Mua phải có Chai không, trong Nam gọi là « Vỏ chai », mới mua được « Nước Bia, Nước Ngọt … ».

    Dĩ nhiên khi tôi ký Bon cho một người tôi muốn giúp đở, tôi chỉ họ địa chỉ của một anh lái buôn người Hoa, khách hàng mua sỉ của tôi (BGI). Anh ấy sẽ mua lại cái Bông Phiếu ấy. Mua nhiều Bông Anh sẽ có đầy hàng kho của anh. Dĩ nhiên để khỏi bị dòm ngó ; tôi hạ phần mua sỉ của anh xuống. Thí dụ trước kia, anh có phần mua 200 thùng một ngày, nay anh chỉ còn phân nửa. Tôi tránh cho anh bị cái tên « tư sản mại bản », mua nhiều, « độc quyền ». (Sau cùng, các anh ấy cũng vẫn bị hốt trong chiến dịch đánh « tư sản mại bản », vì đa số là người Việt gốc Hoa ? Vì đa số có cửa hàng lớn ? Vì ngoài đê pô Ladze, các anh ấy là những tiệm tạp hóa bán sĩ, cho mua chịu, phần đông bán sỉ gạo, và một lô nhu yếu phẩm khác…) Trái lại, nhờ thu mua Bông lẻ anh sẽ có một lô hàng như xưa, nhưng do anh mua lại của các bạn hàng tôi gởi, và lượng mua sỉ ít hơn ! Tôi thương thuyết các anh ấy, chỉ được mua rẻ hơn một đồng (1$VNCH) đối với giá sỉ BGI thôi. Mỗi thùng 1 đồng, mỗi Bông thường tôi ký cho là 15 thùng. Với mỗi Bon, anh lời 15 đồng, đủ ăn rồi ! Anh có lời. Bạn bè tôi giúp, có tiền, có lợi. BGI và cá nhơn tôi không mất mát gì cả. Con số thương nghiệp BGI vẫn bình thường.

    Các quốc doanh Nhà nước VC, quân quản CS, muốn mua hàng của BGI phải có vỏ chai. Vì BGI chỉ bán nước. Họ có nhiều cách. Tịch thâu vỏ của bạn hàng « tư sản mại bản »? Dĩ nhiên, không gì cấm họ làm cả. Họ làm chưa kịp thôi. Riêng cá nhơn chúng tôi, ban thương mại BGI, và cũng như toàn cỏi dân miền Nam Việt Nam, chạy ngã nào cũng chết, thà cứ tiếp tục chơi hết láng, wánh tapis ! Thế thôi ! Ngon lành ngày nào hay ngày ấy ! Tôi liều lĩnh. Nghĩ rằng còn một chút gì chơi tới luôn bác tài, xả láng !

    Sau nầy, ở Tù, gần Bốn năm (đúng hơn 1428 ngày – 3 năm 11 tháng 1 ngày !). Tôi không hối tiếc ! Hãnh diện đã góp phần vào nhiệm vụ làm người Con của đất nước Đại Việt !
    Khi vào tù tôi vẫn khai tôi là người Tin Lành Giáo, và thành viên Hội Sư Tử Lions International Club. Dĩ nhiên tôi bị coi là gốc Ngụy, Vợ Pháp, Đạo Mỹ và ở Hội Sư Tử, một hội Mỹ như CIA vậy ! Nhưng vì bọn chấp pháp chăm chú vào cái gốc trường Tây, Hảng Tây, Vợ Đầm, đạo Mỹ quên hẳn tôi là con ông già tôi là Đại Việt, quên hẳn tôi cũng như mọi người công dân Việt Nam ở Miền Nam là phải hợp lệ tình trạng quân dịch, tôi là lính 9 tuần biệt phái. Thuở ấy nghe chữ biệt phái là mút mùa lệ thủy ! Nhưng tụi nó không biết, nói tóm lại tụi nó ngu lắm, chả biết mẹ gì cả, tại phe ta thiệt thà quá sợ thành thật khai báo thôi ! Tóm lại,

    Sài Gòn Tân Sơn Nhứt,
    • ngày 9 tháng 7 1976, 11 giờ 30 bị bắt tại phi trường sau khi check- in, chuyến bay Paris, Orly –
      đến ngày 6 tháng 6 1980 10 giờ 30 check-out, chuyến bay Sài gòn-Paris :

    tổng cộng là những ngày tù, dài 1428 ngày ! 1428 ngày tù ở trại T20, cùng với đất nước, cùng với đồng bào, thật sự làm bổn phận người con đất Nam Việt mình !

    Nhưng cớ sao ? Sau nầy tôi qua Pháp, một buổi đẹp trời, các cựu đảng viên Đại Việt ở Paris, không bằng lòng tôi, chỉ vì các anh em đảng viên trẻ tuổi ở Mỹ bầu tôi làm lãnh đạo, bèn công khai, thuê phòng họp, mời bà con cô bác cộng đồng tỵ nạn Việt Nam Paris đến nghe mắng chưởi tôi, chê bai cho rằng cả thân phận, gốc gác gia đình tôi, đều dỏm. Từ bằng cấp Tiến sĩ, đến chức vụ mục vụ của Tôn giáo cá nhơn gia đình tôi là người đi Đạo Chúa theo Nhà Thờ Tin Lành Liên Hiệp Luther Cải Cách Pháp – Église Protestante Unie Luthéro – Réformée de France, đến việc làm ở BGI tất cả là dỏm. Cha tôi lính dỏm, Mù dỏm, Đại Việt dỏm, cả Trung tá dỏm, và đi tù cũng dỏm luôn !? Người dân miền Nam chúng ta đều đi tù Cộng Sản, tất cả chúng ta đều hãnh diện đi tù CS. Chỉ có « cá nhơn tôi sau khi đi tù CS » lại bị các cựu đồng chí ĐV chưởi mắng ngạo rằng tôi đi tù dỏm « vì ăn cắp hàng Cộng sản ! Đáng kiếp ! ». Thật sự, mà nói, nếu tôi ăn cắp, phá hoại được nền kinh tế CS để đi tù ! Tôi cũng hãnh diện !

    Tại sao các bạn mà nhứt là các bạn gồm những đảng viên kỳ cựu, hàng đàn anh, hàng đàn chú hàng đàn cô tôi… tại Paris, biết rõ gốc gác gia đình tôi, vì cựu đồng chí với ba tôi, với cậu tôi, những người đã từng TêDơ (Tuyên Thệ) các vị ấy, lại bỏ tiền tổ chức một buổi họp công cộng giữa Paris kêu gọi cộng đồng Người Việt Paris mắng chưởi, tẩy chay tôi ? Chỉ vì chức vụ lãnh đạo Đảng do các đồng chỉ trẻ ở Mỹ bầu tôi ? Tại sao không bầu quý vị ?
    Hỏi là trả lời !

    Lãnh đạo Đảng chỉ là con trâu đầu đàn kéo cái cày chung giữ lửa cho Đảng thôi. Ngày mai nếu tinh thần nếu ngọn lửa thật sự YÊU nước của người Đại Việt vẫn còn giữ đươc, thì với tinh thần Đại Việt ấy, với đạo đức Đại Việt ấy, nếu được người dân trong nước, tất cả nước, Hải ngoại và Quốc nội, nhìn nhận cho phép đóng góp, cho phép góp tay xây dựng đất nước là phước cho Đảng, phước cho người Đại Việt ta ! Mong lắm !

    Muốn được như vậy, Người Đại Việt, phải có mặt từng bửa, từng giờ, từng ngày, ngay hôm nay và ngay bây giờ - ici et maintenant, có mặt trong mọi đóng góp, trong mọi đấu tranh, trong mọi đoàn thể yêu nước, cùng góp sức phấn đấu để tìm lại Tự Do, Tự Quyết, Độc Lập, Thoát Cộng, Thoát Trung ! Phải có mặt trong mọi thành phần của xã hội Việt Nam, trí thức, công nhơn, nông dân, thương nghiệp… ở Hải ngoại, trong cộng đồng, ở Quốc nội cùng các đoàn thể, với các tổ chức đấu tranh, dân chủ, phản biện, phản đối… đòi hỏi Nhơn Quyền, Dân quyền, Tự Do, Dân Chủ, Hiến Định, Pháp Định, Pháp Trị !

    Đóng góp vào xây dựng nước, chánh trị nước thoạt tiên, tham gia cộng đồng, làng xã, nhà thờ, chùa chiền, bằng con người, với tư cách cá nhơn một người con đất Việt làm tròn bổn phận của một cá nhơn, đó là Tu thân (tròn bổn phận cá nhơn), đoạn làm tròn nhiệm vụ con người đảng viên Đại Việt, tròn phận sự đoàn thể Đảng giao đó là Tề gia (tròn bổn phận với Nhà Đại Việt, là Đảng), sau đó mới góp phần vào việc đất nước, nhận công tác, sự phân công, nhiệm vụ do xã hội, đoàn thể giao phó đó là Bình thiên hạ (Góp phần với các cộng đồng, với các đoàn thể, và cuối cùng với toàn quốc gia).

    Xin quý thân hữu tha lỗi cho người viết, tâm sự cá nhơn ngoài lề đầu đề bài.
    Chúng tôi, tuy cha mẹ gốc Huế, nhưng sanh, lớn sống trong Nam, uống nước Nam, ăn gạo cá mắm miền Nam, nên nghĩ sao nói vậy, không văn hoa khách sáo gì cả ! Có làm phật lòng ai đó, Phan Văn Song nầy, xin cúi đầu tạ lỗi vậy !

    Cá nhơn chúng tôi, cố gắng đứng thẳng, để không phụ lòng cha mẹ, thân bằng quyến thuộc. Thời chiến tranh, may mắn, vì bất tài, vì nhà nghèo chỉ ngu dốt, nên chỉ biết học, đọc sách, nghe lời Thầy thôi, nên được Tây cho học bổng, được du học, tốt nghiệp, được làm việc ở Pháp, « trốn lính ngon lành với vợ đẹp con ngoan » ! Nhưng cuối cùng, « khó ở với tâm trạng trốn lính, đào ngũ », nên nhứt định bỏ việc, dắt cô vợ đầm, thằng con lai về. Để cuối cùng, cùng thua với đất nước, cùng thua với đồng bào, cùng với đồng bào, cùng với đất nước đi tù Cộng Sản, hãnh diện làm nhiệm vụ người con Đại Việt của đất nước Việt !

    Đầu năm 1972, đang còn hoản dịch, lúc Việt Cộng tấn công toàn miền Nam ta trong Chiến dịch chúng gọi là Mùa Khô, được bạn Phan Nhật Nam chuyển thành Mùa Hè Đỏ Lửa, tình nguyện nhập ngũ. Vào Trung tâm 3, theo chế độ 9 tuần, tình nguyện phục vụ đơn vị dù. Cũng được học nhảy chuồng cu, cũng được học nhảy 6 xô dù (5 xô ngày-1xô đêm) với Đại Tá Vinh, được hãnh diện đội mũ đỏ khi dạo phố cùng em… được hãnh diện, được khi ra đường, nhìn mặt bạn bè, bà con lối xóm, khi về nhà khi nhìn mặt cha mẹ, các em, và ngày nay, tạm cư nơi đất người nhìn bạn bè đồng chí ngay mặt, thẳng mắt, không cúi đầu hỗ thẹn, không mắc cở, và cảm thấy mình không tệ lắm !
    Cũng may mắn ! Chúa thương là được Cha mẹ ủng hộ, được con Vợ đầm thông cảm, hiếu thảo thay mình ở nhà hầu hạ mẹ cha, lo lắng bảo bọc hai em nhỏ dại !
    Trời thương, Chúa thương, trả mạng sống trở về sau trận Xa mát An lộc. Giải ngũ, sống Sài gòn miền Nam đất Việt, gặp vận may, có việc ngon lành, lương cao, lộc tốt, hưởng đầy đủ thăng trầm bổng lộc hỉ nộ ái ố. Khi lên voi, cùng hưởng với thiên hạ Lúc xuống chó cùng cực với đất nước, đồng bào, cũng tù, cũng ngục, cũng nhục, cũng nhằn, cũng uất, cũng hận, chia sẻ cùng bà con, cùng với đất nước, với anh em bạn bè thân hữu gần xa.
    Ngày nay, về hưu xứ người, sống khá thọ, tuổi đời trên 70, thật là hưởng nhiều ơn phước, đầy nhiều bonus ! Đầy đủ ngon lành ! Chỉ mong một ngày nào, được trở về lại Sài gòn ngồi Chợ Bến Thành ăn tô hủ tiếu, uống chén chè Huế, làm sao được nghe lại giọng nói người mình, trên đất nước mình Tự Do Độc Lập, hoàn toàn Việt Nam, không phải ngó trước dòm sau giữ kẻ, ngó chừng ! Mong lắm !

    Tánh tình cá nhơn chúng tôi rất chướng, bướng bỉnh, vì « Nam kỳ mới », nên khùng hơn cả Nam kỳ thiệt ! Tôi làm việc với ông chủ nào, ông chủ ấy phải hơn mình, phải đáng mình nể, cho mình phục ! Không thì thà lao động tay chơn, nuôi thân ! Mở tạp hóa, bán cà phê, vào bếp nấu ăn, xăn tay rửa chén hay ra tiệm chạy bàn chào khách ! Lái tắc xi, lái xe đò, lái xe bốc-dở Hyster, Caterpillar tôi đều thành thạo, đi làm ở Phi Châu Đen, đi bán hàng ở xứ Ả Rập, tôi không từ, không ngán việc gì cả !
    May quá, tử vi số « thân cư thê », nên tất cả trước sau trời cho được hai đời vợ, bốn thằng cu, bà nào đẻ con, bà nấy giữ, tự lo nuôi bầy con mình, tui khỏi lo cho tụi nó ! Bà vợ đầm hiện nay để mình hoàn toàn tư do đi lại, lo việc chung với anh em, bạn bè chiến hữu Việt Nam. Tôi nghỉ việc sớm, về hưu non (62 tuổi) lãnh lương bà để làm tất cả những gì là Việt Nam đòi hỏi. Chánh trị, chánh em, ngà voi, ngà tê giác, sừng trâu, sừng bò, đi Mỹ đi Úc đi khắp Âu châu. … Bả chỉ biết lo cho ba thằng con, nhà cửa, công việc nhà trường nơi bà làm việc thôi ! Merci Hélène. Bà trước, Chantal Song, cựu Chánh Sở Tòa Lãnh Sự Sài gòn từ năm 1975 đến 1979, sau khi gởi thằng Cả Cyril về với Ông Bà Ngoại, ở lại hầu Ba mẹ chồng, chở mẹ chồng đi Long Thành thăm nuôi ông Cụ, gói quà bánh thăm nuôi chồng và hai em chồng, chống đở mọi hoạnh oẹ, hù dọa, lên lớp của đám bộ đội quân quản thiếu văn hóa, thiếu tác phong của những người làm việc trong ngành ngoại giao ! Ngày nay, tụi nó thành tài đổ đạt, cũng do một tay hai bả cán đán cả ! Cám ơn Chúa đã ban cho con hai người bạn đời ngon lành ấy !

    Nhưng không gì buồn bằng là, tuy cố làm hết sức mình, nghĩ rằng phục vụ cho việc công (đúng với tinh thần République, do từ ngữ la tinh Res publica = Pour la Chose Publique – phe ta dịch lầm vì đối chiếu với từ ngữ Tàu là Cộng Hòa, một chế độ của lịch sử Tàu đã làm gián đoạn chế độ Quân Chủ. Có lẽ vì vậy, từ ngữ Cộng Hoà được dân Á Đông (gốc Tàu) nghĩ rằng chỉ là một chế độ KHÔNG Quân chủ ?) mà bị hàm oan, bi chưởi, là bất công cho tôi ! Nói một lần để khỏi nói nữa. Xin cám ơn các thân hữu đã đọc bài và thông cảm tha thứ cho tôi !


    Trở lại thời mình, xứ mình, phe mình, năm 1976 !

    Khi ấy, nhìn chung quanh, dân chúng cả Thủ đô Sài gòn mình, « phe ta » hoàn toàn rách nát, tan tành, giàu nghèo huề nhau, một lũ ngơ ngát, « hết xí quách »,
    • quân nhơn, quan lớn thì rã ngũ, đi tù,
      tư chức thì mất sở mất chức,
      công chức, giáo chức bị sung công, trưng dụng.
      Nhà cửa, tài sản bị tịch thu.

    Cả nước, cả Sài gòn, xưa kia phồn thạnh sung túc, từ nay, đổi đời, người dân, tóc tai phờ phạc,
    • thiếu ngủ vì sáng, loa kêu thức sớm, tối, kẻng biểu đi họp khuya,
      thiếu ăn, chợ búa, khẩu phần lương thực, từ nay tem phiếu, bụng đói lép kẹp, tay chơn rã rời, mắt nổ đom đóm,
    nhưng vẫn « hồ hởi, phấn khởi » giả đò bước vào một đời sống mới, « giả tạo, giả đò, làm bộ ». Và cũng từ đó đến ngày hôm nay, 41 năm có lẽ trước sau cũng vậy ! « Vật có đổi sao có rời, chơn lý ấy không bao giờ thay đổi ! »
    Là ở với chế độ Việt Cộng là chỉ có « từ chết đến bị thương ».

    Khẩu hiệu ấy của Việt Công mãi mãi có lý vì mãi mãi được thực hành hữu hiệu !


    Người dân Việt Nam, toàn người dân Việt Nam tất cả đều đang trong trạng thái « sống tạm sống bợ » sanh hoạt hoàn toàn hỗn loạn !
    Thằng Giàu Cán Bộ Cộng Sản, cũng sống sanh hoạt tạm bợ trên đất nhà « đớp nhanh-tham nhũng lẹ » « tranh thủ, càng nhiều càng nhanh » để vượt biên « hạ cánh an toàn trên đất Âu mỹ » hưởng tuổi thanh bình xây dựng tương lai cho bầy con.
    Còn thằng nghèo, thì cũng sống tạm bợ, xoay sở qua ngày, trước kia nhờ ơn Bác Đảng, sau nầy nhờ Ơn đút lót, mua chuộc, chạy chọt, xoay sở, tạm bợ sống qua ngày chờ cơ hội hoặc Vượt Biên Xuất khẩu Lao động, hoặc lấy chồng Ngoại Nhơn ; Nam bán Sức, Nữ bán trôn tìm tương lai sanh tồn nuôi gia đình giòng giống !

    Những ngày mới chiếm Sài gòn, Việt Cộng buộc dân Sài Gòn giả đò làm «vệ sanh, sạch sẻ » ! (sic) – làm như thành phố Hà nội ở ngoải sạch hơn Sài gòn ta vậy ? « Làm bộ, giả đò », hô hào cùng nhau quét đường làm sạch thành phố ! Rác đáng quét, bọn Việt Cộng ăn cướp thì không quét, chỉ biết quét đuổi bà con mình láng giềng mình… Vì quá sợ, quá lo !
    Tử những ngày đó, dân miền Nam phe ta bổng phải giả đò hội nhập cuộc sống mới, buộc phải sống với những cái bóng, cái hình, thoạt nhìn như người nhưng thật sự là những con khỉ vừa ở rừng ra.

    Dân Sài gòn, thuở trước 30 tháng Tư – từ nay lịch Việt Nam được đánh mốc gọi là TQH
    (Trước ngày Quốc Hận, cũng như khi viết lịch sử đánh mốc Tây lịch vậy. Trước Tây Lịch và Sau TL vậy ! Từ nay, hai thời kỳ Việt Nam : Việt Nam TQH, và Việt Nam SQH !)
    – TQH, dân miền Nam Việt Nam, đang sống thoải mái, thật tình, thẳng thắng, thật thà. Bổng nhiên, SQH, phải làm bộ
    • « săn tay đập sân gạch, đập sàn xi măng, đập phá lề đường để lên luống làm rẫy trồng rau,
    • dẹp phòng khách, phòng ngủ, để làm chuồng nuôi heo,
    • phá gỗ lát tường làm củi nấu cơm,
    • dùng bàn tiểu, bàn tiêu để rọng cá, nuôi tôm.
    • …Giả ngu, giả khờ !

    Như năm qua, người viết đã kể chuyện anh quân quản người Bắc nói ngọng Lờ, Nờ khi làm việc mỗi ngày. Cho đến một hôm, thấy anh hiền lành, bèn kéo anh về nhà, cho uống sâm banh, ăn pâté gan, bánh mì nướng, cậu khoái quá, quên cả giả đò, xổ giọng Hà nội thứ thiệt, đọc thơ ngụ ngôn La Fontaine bằng tiếng Pháp khá chuẩn giọng, hát bài Mes Jeunes Années của Charles Trénet cho bà vợ tôi nghe và tâm sự thú thiệt với hai vợ chồng mình, cậu ta là cựu học sinh Lycée Albert Sarraut, Hà Nội ! Năm 54 học 5ème, nghĩa là trên tôi một lớp.
    • Đau !
      Trên 20 năm từ năm 1954 đến 1975, đóng kịch giả đò. Nói ngọng để sống còn !



    Vì vậy, làm sao trả lời với nhơn vật nêu trên đã nói chúng tôi « bài lên lớp » đó ?

    Những người dân miền Bắc ở lại với chế độ lạc hậu chấp nhận được cái không khí lạc hậu, với những kỹ thuật tụt hậu vì sự hiểu biết hoàn toàn hạn chế, đóng khung bóp méo bởi một sự khủng bố não trạng.

    Lúc ấy, toàn thể dân miền Nam Việt Nam, Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa, tất cả bạn bè, bà con, các anh chị em, thân hữu, toàn thể quân, cán, chánh Việt Nam Cộng Hòa đều ở tù. Riêng gia đình chúng tôi,
    • Ba tôi Trung tá Hiệu Trưởng Trường Nam Sinh Mù đi tù trại Long Thành (18 tháng),
      hai em tôi, một Trung Úy Trung đội Trưởng Trung Đội Quân Vận (9 năm) tù Trại Suối Máu
      và một là Thiếu Úy Cảnh Sát Công lộ tù ở Long Giao (3 năm) !
      Và tôi, năm sau 76, theo gót gia đình cũng đi tù (4 năm) ở Phan Đăng Lưu Gia Định, cho đúng chánh sách.


    Chánh sách khủng bố tinh thần bà con cô bác dân phe thua trận bằt đầu ngay từ những ngày đầu.
    • Chương trình bần cùn hóa Sài gòn, bần cùn hóa miền Nam bằng đổi tiền, đánh tư sản mại bản, tịch thu nhà, đuổi dân đi kinh tế mới.
    • Đổi đời dân miền Nam, thành thị hóa nông dân, trung lưu hữu sản thành ăn mày vô sản, vô gia cư, ngủ đường ngủ chợ.
    • Đổi dân, đem dân miền Bắc vào thay thế dân Sài gòn, chẳng chốc Sài gòn có hẳn một khu Little Hà nội !



    Nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam hay Nước Đại Ngu ?

    Có một cái nực cười, có một cái nghịch lý ngộ nghĩnh ở cái thời ấy, là dù ở trong cái không khí
    «Khai báo thành thật, thật thà tự kiểm, thẳng thắng phê bình… »
    đầy ngột ngạt khó thở đó ! Phe ta, phe mình, cũng hưởng được có vài thoáng « mua vui cũng được một vài trống canh » ! Thưởng thức vài « chuyện tếu tếu, vui vui, dzui cửa dzui nhà, » hưởng được vài chuyện cười «khi trà dư tửu hậu, hột vịt lộn khề khà ở Bến Bạch Đằng với nhau » (Còn nhớ không ? bồ tèo Mai Thanh Truyết ?).

    Vậy thì, tự kiểm là gì ?
    Tất cả chúng ta khi làm tự kiểm, tự phê, phải cố gắng moi ruột moi gan, trình bày, phân tách, cái xấu của mình ra, không có, cũng phải ráng có, phải đặt điều nói cho có ! Nghĩa là phải trở thành những Vua nói láo !

    Cái gì chứ cái nghề đóng kịch, luồn háng qua ải, cở Hàn Tín thuở xưa cũng phải chào thua « phe ta » lúc thời ấy ! Cái nghề dùng những từ ngữ chung chung như : hủ lậu, tư bản, phong kiến,…giai cấp … thoạt nghe thì vô thưởng vô phạt, nhưng chúng ta tài tình, tả cảnh sao thành lâm ly thống thiết, đấm ngực kêu trời, bứt tai bứt tóc « đoạn trường tâm thanh » ai oán nỗi hối hận, nhỏ lệ giọng tiếc thương,… Quên sao cái nghề cải lương, hò Quảng … lúc lên bổng ai thương, khi xuống xề xúc động, đúng nhịp song lang,… là nghề của dân Nam kỳ phe ta sao ?

    Và đó là chế độ của tự phê, tự kiểm !
    Khi cả thế giới chung quanh đều ngu, ta cũng phải ngu,
    khi cả thế giới chung quanh đều điên, ta cũng phải giả điên, nếu không ta sẽ bị tiêu diệt !
    Và khi thấy « cái ngu của thằng thắng trận, mình phải để nó ngu » cho dzui cửa dzui nhà. Cho hạp với môi sanh, môi trường đó thôi…Phải không bạn Mai Thanh Truyết ! Bạn Phan Nhật Nam !

    Có lẽ vì vậy mà với 41 năm cầm quyền, vừa dạy dân, vừa trị dân, vừa nửa khủng bố dân, vừa nửa ngu dân, mị dân nên
    • Đảng Cộng Sản đã thành công là đưa đất nước Việt Nam vừa tụt hậu về mặt Kinh Tế Thương Mãi, Kỹ Nghệ, thành một Nước Nghèo, đã đành !
    • Nhưng cũng vừa tụt hậu luôn cả về mặt Văn Hóa Kiến Thức.

    Thật vậy ! Tình trạng hiện nay của đất nước ta không phải tình trạng của một đất nước Nghèo như tên tập kết phản quốc năm xưa nói với tôi
    • mà là tình trạng của một nước NGU.


    Xin nhắc lại một trùng hợp lịch sử :
    • Vào đầu thế kỷ thứ 15, Hồ Quý Ly (cũng họ Hồ !), năm 1400, sau khi cướp chánh quyền của Nhà Trần, vừa lên ngôi, từ nay Nhà Hồ bèn đổi tên nước Đại Việt thành nước Đại Ngu !
      Lịch sử biện minh rằng lão Hồ Quý Ly nhà ta, có giấc mơ rằng họ Hồ của lão, là con cháu hậu duệ của Vua NGU Thuấn, một ông Vua thuộc huyền sử Tàu, không biết có họ hàng cha căn chú kiết nào với Hồ nhà ta không ? Nhưng lúc ấy cũng như ngày nay, với Hồ Quý Ly hay Hồ Chí Minh, cái gì đến từ Tàu là tốt cả ! Đúng là NGU Xuẩn, Ngu Si !


    Ngày nay cũng vậy,
    • Nhà Hậu Hồ, Nhà Hồ Cộng Sản cũng đang biến Nước Việt Nam ta, dân tộc Đại Việt ta, thành nước Đại Ngu thứ hai, trở lại truyền thống triều cống các Vua Tàu Cộng… từ Mao đến Tập.

      Hồ Quý Ly đổi tên nước là Đại Ngu, chỉ 7 năm sau nhà Minh đã chiếm hẳn.
      Còn bọn Hậu Hồ Cộng Sản ?
      Tại Thành Đô, đã ký bán Việt Nam ta thành một tỉnh của Nhà Hán Cộng rồi ! Ngày nay Hán Cộng đã hoàn toàn chiếm cả đất nước Việt Nam !
      • Xây công sự quân đội trên các Hải Đảo Biển Đông ta !
        Xây công sự kỹ nghệ trên toàn lục địa Việt Nam ta !
    • [Còn bảo chữ NGU của Đại Ngu là Yên lành, như Ngu Thuấn là ngụy biện
      (Vì Ngu là tên họ chứ không phải Ngu là Yên lành đâu !)
      Người Nam ta nói tiếng Nam, " Ngu là Ngu Si Ngu Đần "! Hồ Quý Ly cũng như Hồ Chí Minh là phường bán nước ngu si ! Mà còn ngụy biện !
      Hình như tên của Ngu Thuấn, là Nghiêu Thuấn ? Tại sao Hồ Quý Ly không đặt tên nước là Đại Nghiêu, hay Đại Nghêu ? Sợ là như nghêu, sò ốc hến sao ? ]


    Tương lai người dân Việt Nam ta muốn THOÁT NGU, chỉ còn,
    • hoặc là từng cá nhơn, từng gia đình như từ 41 năm nay, tiếp tục Vượt Biên để Thoát Ngu, xây dựng một tương lai cho con cháu mình, thành lập một cộng đồng Việt Nam Hải Ngoại, nhưng đóng góp, phục vụ cho xứ người.
    • Hoặc toàn dân, toàn xứ vùng lên DẸP Đảng Cộng Sản, HẠ BỆ Nhà Hồ Cộng, để tự quyết định vận mệnh cho cả đất nước và dân tộc Đại Việt mình




    2.
    Cai Trị Bằng Khủng Bố, Học Bài Nazi, Theo Gương Công Sản


    Chế độ Cộng Sản Bắc Việt là một bản sao chép những gì Hitler và chế độ Nazi-Quốc Xã !
    Chế độ Cộng Sản Hà Nội là một bàn sao chép lại những gì của Staline và chế độ Cộng Sản Nga Sô-Viết, được Hán hóa bởi Mao Trạch Đông, nhập cảng Việt hóa bởi Hồ Chí Minh !

    Người đời, dư luận thế giới, lịch sử thế giới đều ghê tởm, nguyền rủa chế độ Nazi, chế độ Cộng sản Staline.
    Hitler và Staline bị cả thế giới lên án là hai tên ác quỷ, đồ tể gớm ghiết nhứt của Nhơn loại từ sau thế chiến 2 !
    Lịch sử thế giới phân tách rất rõ những phương pháp khủng bố của Hitler và Staline.

    Nhưng cớ sao Hitler lại bị xem là tên đồ tể Nhơn loại khủng khiếp nhứt ? Đúng thôi !

    Nhưng tại sao đối với Mao Trạch Đông, đối với Hồ Chí Minh ? Người đời lại nương tay hơn ? Không xem những tên ác quỷ sau nầy, khủng khiếp hơn Hitler, hơn Staline ? Vì sao ?

    Vì Hitler, thêm tội kỳ thị chủng tộc ? Chỉ giết người không thuần chủng Aryen – Đức ? Chỉ giết người Do Thái ?
    Nếu so sánh về số lượng, nếu Hitler giết 6 Triệu người Do Thái với Chiến Dịch Đêm và Sương Mù – Nacht und Nebel. Thì con số nạn nhơn Do Thái bị giết – 6 Triệu – cũng chỉ ngang ngữa xấp xỉ, con số nạn nhơn của hai chiến dịch Cải Cách Ruông đất của Cộng Sản Tàu góp với Cải Cách Ruộng Đất Cộng Sản Bắc Việt do Tàu đạo diễn.
    Toàn tất cả con số các nạn nhơn người dân (bản xứ) Đức của Nazi Đức ít hơn các con số các nạn nhơn các người bản xứ Nga hay Tàu. Con số nạn nhơn đồng bào Nga hay Tàu của Staline, của Mao nhiều hơn vô kể !

    Nhưng ngày nay, chưa có một tòa Án Quốc tế kiểu Tòa Án Quốc Tế Nuremberg đã xử tội các đồ tể Nazi, xử tội hai tên đồ tể Nga Tàu hay xử tội tên đồ tể Việt Nam Hồ Chí Minh !
    Phải chăng vì Staline, Mao, Hồ «chỉ biết » giết người đồng chủng, người dân mình, nên không sao cả ? Thế tại sao Pol Pốt, Khiêu Samphan cũng bị xem là đồ tể ? Tuy chỉ giết «có 2 triệu dân thôi» mặc dù cũng là đồng loại, đồng chủng, đồng bào của họ ?

    Đạo đức, luân lý lịch sử, nhản quan pháp lý thế giới thật là khó hiểu quá ! Hồ Chí Minh với
    • nửa triệu nạn nhơn Cải Cách ruộng đất,
    • với 5 ngàn người bị giết ở Mậu Thân Huế,
    • với trên 1 triệu người miền Bắc chết vì xẻ núi Trường Sơn xâm chiếm miền Nam,
    • với gần 1 Triệu người miền Nam chết ở biển cả chỉ để đi tìm Tự do nơi đất người.
    • Ấy là, chưa kể tất cả những người Việt chết đủ cách, chết đủ kiểu, đủ kỳ, suốt thời quân Bắc Cộng xua chiếm Miền Nam, như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết trong bài Tình Ca người mất trí : «… nằm chết cong queo, chết vào lòng đèo, chết cạnh gầm cầu, chết nghẹn ngào mình không manh áo, chết đêm qua, chết thật tình cờ, chết chẳng hẹn hò, không hận thù, nằm chết như mơ.».

    Chết chóc ! Việt Nam ta cũng lập được vài kỷ lục chớ có thua ai đâu ? Có những con số đáng ghi. Lịch sử cận đại ta cũng có nhiều đồ tể đáng ghi nhớ.
    Sách Guiness ghi các kỷ lục, không dám ghi thành tích giết người. Chứ nếu có, Việt Nam và Đảng Cộng Sản Bắc Việt cũng có tạo nhiều thành tích, tạo nhiều kỷ lục đáng góp mặt ngang ngữa thế giới, đáng ghi nhớ lắm !




    3.
    Khủng Bố Daesh, Khủng Bố Việt Cộng Trung Đông


    Khủng Bố Daesh ngày nay ở Trung Đông có khác chi khủng bố Việt Cộng lúc xưa kia ở Miền Nam Việt Nam ?
    Khủng Bố Daesh ngày nay ở Trung Đông có khác chi khủng bố của Nazi-Quốc Xã, thời 1939 ?
    Khủng Bố Daesh ngày nay ở Trung Đông có khác chi khủng bố của Hồng Quân Bolchevik ở Nga của những năm 1917 ?

    Về Lý thuyết:
    • Lý thuyết Nazi – Quốc Xã : Sách Mein Kampf – Cuộc Chiến Của Tôi của Hitler.
    • Lý Thuyết Cộng Sản : Sách Le Capital –Tư Bản Luận của Carl Marx,
    • Lý Thuyết Daesh Nhà Nước Hồi Giáo ISIS : Sách Kinh Coran của Hồi Giáo.
        • Cũng một nghề Tuyên Truyền Nhồi sọ, Tẩy Não,
          Cũng một nghề Khủng Bố Đánh phá, Bom Mìn Đập Phá,…
          Cũng Trại Tập Trung.
          Cũng Giết người bằng mổ bụng, dồn trấu cắt đầu…
          Cũng cai trị bằng độc tài, độc đoán, võ trang, đàn áp.




    Kết Luận

    Nazi - Quốc Xã, Cộng Sản, Daesh quá khích :
    • Ba con Quái Vật của Hậu Thế kỷ 20 Đầu Thế kỷ 21, phải được dẹp bỏ. Ba con Quái Vật hiện nay đã tạo bao đau thương bao chiến tranh, chết chóc, di tản, thuyền nhơn tỵ nạn. Bao đau thương, bao tan thương, đổ bể phải dẹp bỏ, vứt bỏ.


    Riêng Việt Nam ta và chế độ Công Sản Việt Nam,
    • là một tàn dư phải được toàn dân Việt Nam, toàn Dân Tộc Đại Việt, dẹp bỏ để lấy lại tự chủ, tự quyết độc lập.

    Thoát Cộng mới nói chuyện Thoát Trung được.

    Nếu không sẽ Hán hóa Vĩnh Viễn
    Sẽ không còn nòi giống Đại Việt nữa !





    Hồi Nhơn Sơn, Tháng Tư Đen thứ 42
    • Kính dâng lên Tổ Tiên Phụ Mẫu,
      Kính dâng lên các Anh hùng bỏ mình cho Tổ Quốc,
      Kính dâng lên Bàn Thờ Tổ Quốc Quốc Gia Đại Việt.


      Phan Văn Song


    nguồn: vietthuc.org
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20017
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: 30/04/2016 - 41 năm mất miền Nam Tự Do

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          






Anh đi chiến dịch
Phạm đình Chương
Các anh đi
Hoàng trung Thông . Văn Phụng

Bạch Vân




          
Hình đại diện
Vịnh Nghi
Bài viết: 1224
Ngày tham gia: Thứ năm 14/05/15 20:59

Re: 30/04/2016 - 41 năm mất miền Nam Tự Do

Bài viết bởi Vịnh Nghi »

Cám ơn anh Hoàng Vân chịu khó dạo phố, sẵn...bợ luôn sân khấu đẹp ĐLSN vìa :lo5: Nghe vầy mới giúng ban hợp ca quán lá. :lol:
Carpe diem
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20017
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: 30/04/2016 - 41 năm mất miền Nam Tự Do

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          

.. hy vọng là Nghi có giấy phép của các ca sĩ, mix sĩ và phông sĩ .. :giggles: ..
:flwrhrts:


          
Hình đại diện
Vịnh Nghi
Bài viết: 1224
Ngày tham gia: Thứ năm 14/05/15 20:59

Re: 30/04/2016 - 41 năm mất miền Nam Tự Do

Bài viết bởi Vịnh Nghi »

41 năm mất miền Nam tự do
41 năm hận thù vẫn chưa nguôi
41 năm nỗi đau vẫn chưa vơi
41 năm uất nghẹn vẫn chưa tan.....

Và, 41 năm dân Việt nằm yên dưới gông cùm cộng sản có lẽ đã quen nên chẳng buồn cựa mình, chẳng thiết hy vọng, vươn tới, hay đòi hỏi điều gì nữa. Việt Nam giờ đây mang một thân thể lười biếng, ghẻ lở, một trí óc bạc nhược, mê muội, thì còn thiết tha nào đến khái niệm tinh thần quốc gia, đến thể diện giống nòi nữa. Vậy thì người Việt tự do cho dẫu vẫn còn canh cánh với vận mệnh tổ quốc VN phỏng có ích gì?

Nhìn về VN thì từ thất vọng tới thất vọng. Bao nhiêu năm dưới đe cộng sản, bao nhiêu hung tàn, ngu dốt, tham lam, hèn hạ của chúng đã thấy rõ, thấy hàng ngày. Sao vẫn cứ nằm yên?

Không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới là buồn là giận ngút ngàn.
Last edited by Vịnh Nghi on Thứ tư 27/04/16 23:03, edited 1 time in total.
Carpe diem
Hình đại diện
Vịnh Nghi
Bài viết: 1224
Ngày tham gia: Thứ năm 14/05/15 20:59

Re: 30/04/2016 - 41 năm mất miền Nam Tự Do

Bài viết bởi Vịnh Nghi »

Hoàng Vân đã viết:
.. hy vọng là Nghi có giấy phép của các ca sĩ, mix sĩ và phông sĩ .. :giggles: ..
:flwrhrts:


Giấy phép thì không có, nhưng....mạng thì chỉ có một; ca sĩ, mix sĩ, và phông sĩ, ai tới (đòi) trước thì Nghi cho được ưu tiên. :giggles:
Carpe diem
Ngoc Han
Bài viết: 1577
Ngày tham gia: Thứ tư 20/05/15 14:24

Re: 30/04/2016 - 41 năm mất miền Nam Tự Do

Bài viết bởi Ngoc Han »

Nhìn Lại
Một lần nữa ngày 30 tháng tư lại về, là người Việt tỵ nạn cộng sản không ai mà không nhớ lại thảm kịch từ dạo ấy. Trong chúng ta không ít thì nhiều đã bị ảnh hưởng đến cuộc sống một phần nào đó.
Kết quả thấy ngay trước mắt là làn sóng người Việt liều chết vượt biên, đường bộ cũng như đường biển. Tất cả những thành phần quân cán chính miền Nam được luà vào trại cải tạo để tẩy não, phó thường dân thì bị theo dõi, kiểm soát, công thương nghiệp đều được gọi tên mới "quốc doanh" cái gì cũng do nhà nước quản lý. Tiếp theo là đánh tư bản mại sản, cướp nhà cửa, đuổi dân thành phố về vùng gọi là kinh tế mới, thanh niên xung phong, và bắt giới trẻ thi hành nghiã vụ quân sự. Năm 1979 sang chiếm đất chuà Tháp, và đánh một trận sinh tử với đàn anh phương Bắc thiếu điều mém mất Cao Bằng Lạng Sơn, dĩ nhiên cột biên giới bị dời, mất thác Bản Giốc và một phần núi rừng từ Ải Nam Quan ngày xưa. Nhớ lại tích xưa khi Nguyễn Phi Khanh bị nhà Minh bắt giải về Kim Lăng bên Tàu, Nguyễn Trải theo đến Ải Nam Quan, ông quay lại dặn :"con phải trở về nhà mà lo trả thù cho cha, rửa thẹn cho nước cứ đi theo khóc lóc mà làm gì " từ đó ông trở lại, ngày đêm lo việc phục thù. (hiện nay Ải Nam Quan bị cộng sản Việt Nam sửa lại là Hữu Nghị Quan). Năm 1988 hải quân VN bảo vệ đảo Trường Sa bị Tàu cộng sát hại, mất thêm vài đảo ở Trường Sa, tin tức rất mù mờ vì sợ đàn anh giận, có lúc ra lệnh cấm dân chúng biểu tình chống Trung Cộng sic!
Mười tám năm sau, như những tuồng cải lương, đáng lẽ tình hình sáng sủa hơn như lời hứa "lèo" của các lảnh đạo nhân dân. Chẳng thấy khá hơn chút nào. Mấy ông lớn lo củng cố quyền lực, tham nhủng khắp mọi nơi, tẩu tán tài sản và cho con cháu ra nước ngoài du học. Dân chúng bắt đầu mở mắt, những cuộc "nổi dậy chống phá cách mạng", biểu tình, nhưng chúng vẫn vững như bàn thạch, nhân quyền, tự do ngôn luận, như những món hàng xa xí phẩm. Người dân sống bây giờ có nơi còn như thời tiền sử, những người ở vùng cao, trẻ con đi học phải đi cầu treo qua sông, rạch. Buồn thay. Trong khi có những tỉnh thành muốn lấy điểm làm tượng "ngài chủ tịch" tốn hằng tỷ tỷ đồng.
Chúng ta ở hải ngoại, phải làm gì? Nhớ lại những lúc còn ở Paris, xuống đường, biểu tình trước sứ quán VN, ngày Quốc Tế nhân quyền. Đi xuống những thành phố miền Nam phụ một tay người Việt tỵ nạn biểu tình, vì còn những người nhẹ dạ vẫn còn chưa mở mắt. Chúng ta phải làm thế nào để thế hệ thứ hai, thứ ba còn nhớ tới ngày uất hận, còn tiếp tục tranh đấu, cho thế giới thấy rằng chủ nghiã cộng sản tại Việt Nam là một điều không thể tồn tại, chúng ta phải liên tục, liên hoàn tố cáo, dùng mọi phương tiện truyền thông vạch trần tội ác bọn chúng.
Bốn mươi mốt năm dài, nhớ tới những tiền nhân, tổ tiên đã bồi đắp, vun xới, là muốn một nước Việt an bình, hạnh phúc, dân chúng sống một đời êm ấm, chẳng may, vận nước nổi trôi, lâm vào cảnh khốn cùng.
Xin khói trầm hương bay về quê mẹ, làm thơm lại những anh linh đã bỏ mình trong cuộc chiến dành tự do.

Kịch Ải Nam Quan
http://www.hungsuviet.us/vanhoc/AiNamQuan.html
Last edited by Ngoc Han on Thứ sáu 29/04/16 03:54, edited 1 time in total.
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20017
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: 30/04/2016 - 41 năm mất miền Nam Tự Do

Bài viết bởi Hoàng Vân »

  • Cho Giới Trẻ:
    Ý Nghĩa Của Ngày Quốc Hận 30/4
    ___________________________
    Trần Thủy Tiên - 27/04/2012





    Nhân Ngày Quốc Hận 30 Tháng 4 sắp đến, trước hết xin nhắc giới trẻ sinh sau năm 1975, một ý nghĩa quan trọng mà nhiều em vẫn chưa biết:
    Ngày Quốc Hận là ngày buồn thảm, vì đó là ngày mà chúng ta, những người Việt ở Miền Nam Việt Nam, bị mất đất nước vào tay cộng sản Bắc Việt tàn ác, từ Hà Nội, bằng sự xâm lăng bạo lực và bất hợp pháp của bộ đội Miền Bắc vào lãnh thổ tự do của dân Miền Nam, năm 1975.
    Tóm tắt, Ngày Quốc Hận 30/4 là Ngày Mất Đất Nước,
    nói rõ hơn là Ngày mất nước Việt Nam Cộng Hòa,
    của tất cả những người Việt yêu tự do, nhân quyền, dân chủ, và hòa bình.


    Vậy mà, có những em sinh viên ở Mỹ còn tụ tập thành nhóm, để ăn uống, vui chơi, và nhảy múa, ngay trong ngày và đêm 30/4, như đã thấy trong các năm qua. Năm nay, xin các cha mẹ nhắc nhở và giải thích cho con cháu hiểu về ý nghĩa lịch sử của Ngày 30/4 đau buồn này, vì sau ngày đó, vào khoảng nửa triệu dân Việt ở Miền Nam đã bỏ mình trên biển Đông do vượt biển.

    Tôi mong các phụ huynh người Việt vẫn còn nhớ để dạy con cháu một câu tục ngữ Việt thông thường đã được phổ biến trong các trường học Miền Nam của chính thể Việt Nam Cộng Hòa, trước năm 1975:
    • Một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ.

    Chúng ta nghĩ sao khi thấy loài ngựa biết chia xẻ nỗi đau cho nhau và biết cư xử với đồng loại của chúng tốt hơn con người cư xử với nhau?
    Sự hy sinh can đảm và đầy nước mắt đó của nửa triệu đồng bào vượt biển, đã Thức Tỉnh Lương Tâm của Liên Hiệp Quốc. Nên Cao Ủy Tỵ Nạn của LHQ đã lo chi phí cho các Trại Tỵ Nạn Cộng Sản (CS) được dựng lên trên các đảo ở Phi Luật Tân, Mã Lai, Nam Dương, Thái Lan... vào khoảng các năm 1978-1988, để đón nhận những người Việt Tỵ Nạn đến sinh sống tạm thời ở đó. Rồi những người Mỹ có lòng tốt và Quốc Hội Mỹ đã kêu gọi được chính phủ Mỹ chấp thuận cứu xét giấy tờ cho người Việt Tỵ Nạn CS được định cư với cuộc đời mới ở Mỹ. Dần dần, các nước Tự Do khác trên thế giới cũng ủng hộ và cho phép chúng ta định cư trên đất nước họ, với lý do tỵ nạn chính trị, như: Úc, Gia Nã Đại, Pháp, Đức, Anh, Tân Tây Lan, Bỉ, Đan Mạch, Na Uy...
    Đồng bào của chúng ta đã chết cho chúng ta được sống. Vậy nỡ nào bây giờ, cha mẹ, những người Việt tỵ nạn trước đây, thản nhiên (hoặc vô tình không biết) để cho con cháu mình tụ họp, vui chơi, nhảy nhót trong các buổi tối, gần Ngày Quốc Nạn 30/4?



    Hình ảnh vượt biên, chìm ghe.


    Kế đến, tôi muốn các em biết điều quan trọng thứ hai đã xảy ra vào hai năm 1988-1989:
    • Tổng Thống Hoa Kỳ Ronald Reagan đã hoàn thành một việc vĩ đại, giúp các tù nhân chính trị của Miền Nam, đang thống khổ lúc đó, do bị kỳ thị và bị đàn áp bởi sự độc tài của chế độ CS độc đảng trong nước.
      Năm 1988, Tổng Thống Reagan đã ký lệnh cho phép tất cả các Quân, Dân, Cán, Chính, của VNCH, thuộc mọi cấp bậc và trình độ (đã bị tù tập trung khổ sai, ít nhất 3 năm trở lên, dưới chế độ CSBV) và gia đình của họ, được nộp giấy tờ xin đi Mỹ, hợp pháp.
      Nghĩa là, họ và gia đình, không phải đi trốn bọn công an VC một cách lén lút, đầy nguy hiểm, bằng cách vượt biên như đi bộ qua Thái Lan, Cam Bốt..., hoặc vượt biển với những con thuyền nhỏ bé như một chiếc lá mong manh và chết trên sóng biển đại dương nữa.


    Trước đó một năm, vào năm 1987, nhiều Nghị Viên của Quốc Hội Mỹ thuộc cả hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ, cùng với Phụ Tá Bộ Trưởng Ngoại Giao lúc đó, là ông Robert Funseth, đã nỗ lực hoạt động như những người điều đình để trình bầy Nghị Quyết 212. Khi họ mang nội dung của Nghị Quyết này đến thương lượng với VC trong việc thả tù chính trị của VNCH đang bị hành hạ trong các trai tù tập trung khổ sai (mà VC gian manh gọi là “học tập cải tạo”) thì bị VC chống đối mãnh liệt. Đảng CS Hà Nội nói rằng:
    • “Không, chúng tôi không thả. Nếu thả hết bọn tù chính trị và tù quân đội VNCH này ra thì chúng đứng lên làm loạn cả nước, làm sao đảng cai trị dân được? Nước Mỹ của các anh có dám nhận hết tụi tù (dơ dáy) này qua Mỹ không thì chúng tôi mới thả...”


    VC không ngờ TT Reagan đã nhanh chóng xác nhận là Mỹ sẽ nhận các tù nhân VNCH vào nước Mỹ ngay, vậy VC cứ thả họ đi. Nhờ vậy, một hiệp ước thỏa thuận đã được ký ngày 30/7/1989 bởi Hoa Kỳ và nhà cầm quyền VC. Nghị Quyết 212 hợp pháp đã giải thoát khoảng 300.000 tù nhân chính trị, và cùng với gia đình, họ được rời khỏi Việt Nam để định cư ở Hoa Kỳ.

    Rõ ràng, đối với các cựu tù nhân chính trị VNCH: sau cơn mưa, trời lại sáng.
    Hãy hy vọng và cầu nguyện, ngay cả khi chúng ta bị phản bội, đang thất bại, hoặc gặp hoạn nạn... Tất cả rồi cũng trôi qua với cuộc đời tạm thời này ... Và hãy tin rằng những ai làm việc cho chính nghĩa và nhân nghĩa, sẽ có cơ duyên hội tụ và ủng hộ nhau để thành công.



    Hậu quả 30-4: tù cải tạo, công an đàn áp.



    Viết Cho Ngày Quốc Hận 30/4 -
    GS TRẦN THỦY TIÊN – M.S.





    _________________________________________


    FOR YOUNGER GENERATION:

    THE MEANING OF BLACK APRIL 30


    With the coming of April 30, I'd first like to remind the younger generation, born after 1975, of one important issue many of you still dont realize:

    • The National Mourning Day of April 30 is a sad day because on that day, we, the South Vietnamese, lost our country into the brutal hands of North Vietnamese communists from Hanoi. With their aggressive and illegal invasion by North Vietnamese army they forced themselves into the free democratic territory of the South citizens, in 1975.
      Briefly, the National Mourning Day is the Day We Lost Our Country,
      the home land of all Vietnamese who cherish liberty, human rights, democracy and peace.


    Despite this, many Vietnamese college students in America ignorantly gather in groups to party or socialize, have fun and dance on that day and night, as seen in the past years. This year, parents, please explain to your children the historical meaning of how tragic April 30th is.
    After that day, approximately half a million Vietnamese in the South died on their way to escape communist brutality on the Eastern Sea.

    I hope Vietnamese grandparents and parents still remember to teach their children the common Vietnamese proverb that was widely taught in our Southern schools in the Republic of Vietnam before 1975:
    • When one horse gets sick, the others in the whole stall dont eat.
    We should reflect on how horses have the ability to share their pain and treat their own better than we, the human race, are able to.

    The brave and tearful sacrifices of half a million Vietnamese, escaping by boat in the vast sea awakened the conscience of the United Nations. The UN High Commissioner for Vietnamese Refugees took care of the expenses to set up Refugee Camps in the Philippines, Malaysia, Indonesia, Thailand and more... from 1978 to 1988. These camps received Vietnamese refugees escaping from the communist regime and allowed temporary living. But the compassion didn't end there. Americans citizens and US Congress appealed to the American government for documents to approve Vietnamese refugees settling in America to start their new life. Gradually, other free countries in the world supported and allowed South Vietnamese to seek asylum in their home countries, including Australia, Canada, France, Germany, England, New Zealand, Belgium, Denmark and Norway...
    Our compatriots died for us to live. And now how can those parents, i.e., the former Vietnamese refugees, indifferently (or unintentionally) allow their adult children to meet, have fun, and dance at night in the approaching of the National Tragic Day of April 30?

    Next, I'd like the younger generation to acknowledge another important part of history from 1988 to 1989.
    • US President, Ronald Reagan was successful in his great task, helping former political prisoners of South Vietnam who were tremendously suffering from being discriminated against and oppressed by the dictatorship of the single party communist government regime in Vietnam.


    In 1988, President Reagan signed a decree permitting all Military, Citizens, Professionals and Government Officials of the Republic of Vietnam (RVN), all ranks and levels included (who suffered for at least 3 years in the VC concentration camps) and their families, could apply for settlement in America legally. Meaning, the political prisoners and their families didnt have to escape by hiding dangerously and walking to Thailand or Cambodia, or by riding on a small boat resembling a fragile leaf and perishing on the sea waves.

    Just one year before, in 1987, many US Congress members from both Republican and Democrat parties, along with former Deputy Assistant Secretary of State, Mr. Robert Funseth, made great efforts as the main negotiators to present Resolution 212. When the diplomats traveled to Vietnam to talk with Vietnamese Communists to liberate prisoners of RVN, who were enduring torturous treatment in VC concentration camps with severe hard labor (that treacherous VC called “re-education” places), the VC argued against them roughly. They said:
    • “No, we don't let them free. If we free those political and military prisoners of RVN, they would stand up and rebel across the country. Then, how can we control the people? Does your America accept all the (dirty) prisoners if we let them free...?”


    The VC did not anticipate President Reagan would quickly affirm and reply that the RVN prisoners were welcome to immigrate to America if they were free to go. Thanks to President Reagan, an agreement between the US and VC party was signed on July 30, 1989. Therefore, Resolution 212 was considered as the legal document that liberated more than 300,000 South Vietnamese political prisoners. These Vietnamese people were allowed to leave communist Vietnam with their families to resettle and start a new life in America.

    Clearly, to the former prisoners of RVN: After the heavy rain, comes a bright sky.
    Lets hope and pray, even when we are betrayed, deceived, failed, or meet adversity... All things shall pass ... along with the temporary human life.
    Lets trust those who work for the right cause and have kindness. We will rise above adversity, have opportunities to come across, and support one another for success.



    Commemoration for April 30
    TRẦN THỦY TIÊN – M.S.



    nguồn: vietbao.com
Trả lời

Quay về “Tưởng niệm ngày Quốc Hận 30/04/1975”