Hoàng Hôn Bên Sông

Trả lời
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Hoàng Hôn Bên Sông

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Chương 1

Sau Cơn Mưa

Hình ảnh


Hân xoay người nhìn người đàn ông đang chạy bộ lướt ngang mình. Cô khẽ gật đầu nhẹ chào ông ta và dưới chiếc nón lưỡi trai màu xanh đậm, ánh mắt ông ta như gửi lời chào đến cô. Từ khi dọn về đây ở trọ nhà cô Thúy đã được hai tháng hơn, cô chia ra cứ ba ngày mỗi tuần thức dậy sớm chạy bộ ở những con đường nhỏ lân cận, và chạy vòng phía sau nhà cô Thúy. Ở đó có một công viên khá lớn rất thích hợp cho việc chạy bộ của cô. Cũng may là có bảng cấm dẫn chó vào công viên chứ không thì... eo ơi! cô rất là sợ chó, nếu có các chú cẩu ấy là thôi, cô đành chạy với treadmill ở nhà vậy.

Con đường mỗi sáng trở nên quen thuộc dần, và cô để ý thấy ông ấy thường chạy cùng trong khoảng thời gian với cô. Cô biết ông là người Việt Nam, vì có lần ông mở cửa xe ở parking lúc cô chạy ngang qua, nghe loáng thoáng được tiếng hát của Khánh Ly qua một bài hát mà cô rất yêu thích "mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ, dài tay em mấy thuở mắt xanh xao ....".

Đang chạy mới được chừng 10 phút thì trời tự dưng trút cơn mưa ngang. Cô chạy thật nhanh rồi ghé vào chiếc bàn nhỏ trong khu picnic của công viên, kế bên bàn có tàng cây khá lớn có thể trú mưa, và thật bất ngờ khi thấy ông cũng vừa chạy tới, ghé vào theo. Cô chào ông lần nữa rồi nhìn trời nói bâng quơ:

- Khi không trời lại đổ mưa, làm mất đi một buổi sáng đẹp.

Ông nhìn cô:

- Cô không thích mưa sao? Nhìn trời sáng nay, tôi bỗng nhớ Đà Lạt vô ngần.

- Trời nắng vẫn thích hơn mưa chứ, nếu mưa thì chỉ nên là những hạt lất phất thôi.

Rồi cô tò mò hỏi thêm:

- Anh đã từng ở Đà Lạt ư ?

Ông lắc nhẹ người giũ những hạt nước bám trên vai áo, trả lời:

- Vâng, tôi rời Đà Lạt hơn 30 năm rồi. Tôi tên Quân, xin hỏi cô tên chi?

- Anh cứ gọi tôi là Hân.


Cô trả lời và hỏi tiếp:

- Thế anh có về thăm lại Đà Lạt lần nào chưa?

- Tôi về cách đây 2 năm...


Giọng ông bỗng chùng xuống :

- .... sau khi nhà tôi mất.

Không gian dường như đứng lặng lại, vài mảnh mây xám giăng ngang bầu trời. Cô nhẹ giọng:

- Xin chia buồn cùng ông.

Ông khẽ gật đầu rồi ngước nhìn lên bầu trời:

- Cám ơn cô. Đà Lạt nhiều thay đổi, con người cũng đổi thay, nhưng khi trở về lang thang các nơi chốn cũ, kỷ niệm vẫn đong đầy cô ạ.

Hân chợt kiễng người xòe tay ra phía trước, reo lên:

- Mưa tạnh rồi, mình về thôi!

Trên nền trời sau cơn mưa có ánh cầu vồng óng ả sắc màu ẩn hiện, làm không gian thật dịu mát, lung linh ...

Quân nhìn đồng hồ:

- Còn khá sớm. Hôm nay tôi chỉ mới chạy được có 20 phút thôi.


Ông ngập ngừng:

- Cô Hân à, tôi... có thể mời cô ly cà phê sáng nay được không?

Hơi bất ngờ, Hân nhìn đồng hồ và lẩm nhẩm:

- Khoảng 30 phút nữa Hân phải về vì có hẹn đưa cô của Hân đi chút việc riêng.

- Không sao, 30 phút là được rồi, tôi sẽ đưa cô về tận nhà.

Thật ra, từ nhà cô Thúy ra công viên thì khá gần, còn ông Quân ở xa hơn dăm blocks đường, nên thỉnh thoảng ông lái xe vì sau đó ông có thể tạt ngang chợ mua ít đồ lặt vặt. Nhất là dạo này ông mang cô chó Mila về nuôi nên cũng cần sắm ít đồ cho nó.

Hai người quay trở lại parking, ông Quân mở cửa xe cho Hân vào rồi nhẹ nhàng đóng lại. Hân nhìn mình thật nhanh trong gương, cô đưa tay vuốt sửa lại mái tóc rối vì gió mưa lúc nãy.

Ông Quân đề máy xe, vào số và nhìn sang cô, chậm rãi hỏi:

- Second Cup ngay ngã tư gần đây thôi, được không?

Cô gật nhẹ đầu không nói.

Chiếc xe lướt đi êm ả trong ánh nắng dịu trễ tràng của buổi sáng Chủ Nhật. Bất chợt trong Hân bỗng dấy lên một cảm giác lâng lâng lạ lùng khôn tả. Đã lâu rồi, từ sau khi chia tay với Hoàng, Hân sống rất khép kín, một mình đi về như chiếc bóng. Vậy mà chẳng hiểu sao lần này nàng lại nhận lời mời của một người đàn ông chỉ vừa mới quen không lâu trong công viên......




(còn tiếp )
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Hoàng Hôn Bên Sông

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Chương 2

Mơ Hoa







C
ô Thúy nhìn Hân dò xét:

- Cô thấy cháu dạo này có vẻ lạ đó, suy tư nhiều hơn trước, có gì không Hân?

Hân chống chế:

- Dạ, không có gì cô ơi. Cháu đang phân vân không biết ở đây lâu có làm phiền cô không, hay là cháu dọn trở lại thành phố?

Cô Thúy gạt đi:

- Bậy bạ! cháu ở được thì cứ ở. Nhà neo đơn vắng người, có cháu ở đây cô cũng đỡ buồn lắm.

Giọng cô chùng xuống:

- Từ ngày chú mất, cô chỉ làm bạn với cây cỏ và lên chùa làm công quả mỗi cuối tuần, chứ bạn bè gẫm lại có mấy ai đâu.

Cô nhìn ra sân, nói tiếp:

- Thôi cô đi mua ít hạt giống gieo đậu bắp, trời sắp vào hè rồi. Có cơm cô nấu xong rồi đó, hôm nay có món canh chua cá kho tộ. Cháu ăn trưa rồi mới đi học nha.

Hân dạ một cách ngoan ngoãn và trở lên phòng. Cô ngồi thừ trước tấm gương, nhìn mình thật lâu. Cuộc chia tay với Hoàng, dù đã qua hai năm, vẫn để lại nơi cô nhiều chán chường và mâu thuẫn. Hai người không có con cái nên xem ra việc chia tay cũng khá nhẹ nhàng. Sau khi bán nhà và trang trải nợ nần xong thì số tiền còn lại cũng đủ cho Hân nghỉ ngơi một thời gian. Hân ngưng luôn việc làm phụ tá cho clinique dentaire của Vũ, cậu em bạn dì, và quyết định đi học D.J. Vốn dĩ Hân rất đam mê yêu thích âm nhạc từ bé và hoài bão của Hân cho đến bây giờ mới được thực hiện. Hân có rất ít bạn bè, vì đối với cô thì "triệu người quen có mấy người thân", nên ngoài giờ học thì chạy bộ, và chiếc màn hình là người bạn thân nhất của cô.

Bất chợt mắt cô chạm vào dĩa CD của Khánh Ly "Mưa Hồng" mà hôm đó cô đã mượn khi ngồi trong xe của ông Quân. Cô nhớ tới khuôn mặt chữ điền, nụ cười nhẹ rất có nét và ánh mắt đượm buồn của ông. Ở ông toát ra một sự dịu dàng, chịu đựng, nhẫn nại đến lạ lùng mà cô không giải thích được. Chỉ với nửa giờ đồng hồ nơi quán cà phê, mà dường như cô đã biết ông từ một tiền kiếp nào đó. Cô với tay lấy quyển sổ tay, mở ra, chần chừ giây lát rồi bấm số phone gọi ông.

* * *

Ông Quân vỗ nhẹ tay lên ghế, Mila nhảy thốc lên ngồi vào lòng ông. Nó dụi chiếc mũi nhỏ ươn ướt vào tay chủ .....rồi ngước nhìn ông, ánh mắt nâu lóng lánh, ra vẻ nai tơ. "Thật chẳng khác chi cô nhân tình nhỏ...", ông mỉm cười với ý nghĩ đó, khẽ vuốt đầu nó. Ông đặt nó xuống đất rồi ra garage chuẩn bị thay bốn bánh xe cho mùa hè.

Đã vào tháng 5, thời tiết thật dịu mát. Ở xứ lạnh này bao năm rồi, khi bắt đầu giao mùa là nhà nhà bận rộn như là sắp vào mùa lễ hội vậy, đủ thứ chuyện tất bật làm, làm hoài không hết việc. Thay xong 4 bánh xe thì ông ra sau vườn quét dọn ít mảng tuyết còn sót lại đã đổi thành màu đen kịt bám dính trên sân. Ráng chiều buông dần, những sắc tím đỏ chênh chếch đan nhau tạo nên một không gian lộng lẫy nhưng đầy u hoài. Ông Quân dừng tay, bước vào nhà. Tiếng điện thoại vang lên, ông bước tới nhấc máy:

- Allo!

Một giọng nữ trong veo và rất nhẹ:

- Xin lỗi cho tôi gặp anh Quân.

- Là tôi đây, có phải ...cô Hân không?

- Dạ, là Hân đây. Anh Quân khỏe không?

Ông khẽ cười:

- Cám ơn cô, tôi vẫn thường. Vừa mới thay xong bốn bánh xe cho mùa hè đó cô.

- Hân gọi anh để nói là Hân đã tìm ra chiếc CD ở nhà cô Thúy, cô có chiếc CD cũ mà anh thích đó," Nghe Những Tàn Phai" của Thái Thanh, để hôm nao Hân đưa cho anh.

Ông hóm hỉnh hỏi:

- Hôm nao thì có vẻ hơi xa ....sao không là hôm nay cô Hân?

Đầu giây bên kia Hân có vẻ ngập ngừng:

- Hôm nay Hân phải lên lớp anh Quân ơi.

Ông Quân nói nhanh:

- Vậy tối mai nhé!? Tối mai tôi mời Hân dùng bữa cơm tối, có được không?

Chưa nghe tiếng Hân trả lời, ông nhẹ giọng nói tiếp:

- Hy vọng cô không từ chối...

- Dạ... được. Tối mai... anh đón Hân ư?

- Tối mai tôi ghé Hân khoảng 5 giờ nhé.

Gác phone, ông Quân huýt sáo và bước lên lầu. Từ ngày hàn huyên ở Second Cup với Hân trong 30 phút đồng hồ ngắn ngủi, thỉnh thoảng ông bỗng nghe lòng mình dậy lên một thoáng xao xuyến, nhơ nhớ cô gái trẻ này. Sau cuộc trò chuyện ngắn đó, ông đã biết Hân nhỏ hơn ông gần 20 tuổi, nhưng lạ là hai người rất tương đắc và tự nhiên. Chỉ dăm phút hỏi han là ông và Hân đã chuyện trò khá rôm rả, nhất là khi nói đến nhạc, đến thơ thì câu chuyện như không bao giờ chấm dứt.

Vừa ngẫm nghĩ về Hân, chẳng hiểu vô tình hay cố ý, chân ông bước vào phòng thờ phượng. Ông thắp một nén hương trên bàn thờ và ngước lên nhìn di ảnh bà Kiều, nói nhỏ:

- Kiều à, đã hơn hai năm rồi từ ngày em rời xa anh. Em có biết anh nhớ em vô cùng không Kiều? Chúng ta không có con cái, em ra đi để lại anh với nỗi cô đơn đằng đẵng trong căn nhà vắng lặng... đã vắng lại càng thêm vắng....

Ông thở dài, thì thầm một mình:

- Gần đây, anh có quen một người bạn mới. Anh hy vọng ...anh sẽ tìm được chút gì bình yên, an vui ở những tháng ngày còn lại. Em có giúp anh không?

Ánh mắt có đuôi của bà Kiều như tươi lên và nụ cười nhẹ của bà gửi gấm ông một điều gì đó. Trầm hương lan dần tỏa ngát không gian cả tầng lầu trên...



(còn tiếp )
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Hoàng Hôn Bên Sông

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Chương 3

Bão Tình







Bà Lan vất chiếc xách tay thật mạnh vào góc phòng rồi nằm vật xuống giường, nước mắt tràn tuôn như suối. Không còn ai bên cạnh, bà không cần phải đóng kịch nữa nên bây giờ nước mắt cứ tuôn rơi thỏa thích. Khóc chán chê một lúc, bà ngồi dậy nhìn mình trong gương, phấn son nhòe nhoẹt, hai hàng mi cong vút chải mascara mà bà chăm chút tốn hao biết bao thời gian, đã bị nước mắt hoen rửa tạo thành từng bệt đen loang lổ. Trong gương, bà thật bèo nhèo khó coi làm sao. Tuy da mặt căng đầy nhựa sống nhờ tiêm botox mỗi sáu tháng giúp bà níu kéo tuổi xuân trở lại, nhưng chiếc cổ gầy guộc nhăn nheo đã tố giác tuổi đời của bà. Bà thở dài xoa tay nhè nhẹ lên mặt, khuôn mặt bà đã trải qua bao lần dao kéo, nào là nâng mũi, giũa thon chiếc cằm, túi mỡ mắt cũng được bà trông chừng và viếng thăm viện thẩm mỹ đúng hạn kỳ. Ngoài ra bà cũng rất chú ý việc ăn uống, cố gắng giữ thân hình thon gọn, đi tập gym mỗi tuần. Vậy mà bà cũng không giữ nổi Mạnh, hắn đã phản bội bà một cách trắng trợn.

Bà nhớ lại thời gian gần đây, Mạnh đã không còn ân cần săn đón bà như trước. Hắn cáu kỉnh hơn, những cuộc ân ái không còn nồng nhiệt và những lần vắng nhà càng thường hơn. Với trực giác của đàn bà, bà đã sinh nghi. Chiều nay bà giả vờ nói là có hẹn shopping với bạn nên đi trước, lúc đó Mạnh còn ngủ gà ngủ gật nơi sofa, hắn ậm ừ và chẳng buồn ngó bà. Sau đó bà đậu xe trên đường nhỏ bên hông nhà và chờ xem động tĩnh ra sao. Lúc sáng bà thoáng thấy Mạnh mang cell phone đi xuống basement khi có tiếng chuông reng, cử chỉ lén lút này của hắn khó mà qua mắt bà được.

Khoảng 10 phút sau thì Mạnh đi ra và lên chiếc Jaguar màu đỏ chạy đi. Bà vẫn ngồi trong xe, chưa biết mình sẽ làm gì. Dĩ nhiên bà không thể làm cái trò chạy theo rình rập vì Mạnh có phải là tài tử đóng phim Hollywood đâu.

Bà cho xe nổ máy rồi chạy loanh quanh các con phố quen thuộc, suy nghĩ miên man. Từ khi ông Định mất, tính ra đã gần mười năm rồi còn gì, bà bước vào giai đoạn góa chồng khi tuổi đời chỉ mới 50. Hai đứa con gái của bà đã trưởng thành và có gia đình riêng. Thỉnh thoảng Cindy ghé về thăm bà, còn Jackie từ khi dọn sang Oklahoma thì họa hoằn lắm mới về Canada. Tình mẫu tử nhạt nhòa như vậy đó, cũng chẳng trách vì khi cả hai còn nhỏ thì bà và ông Định cứ bù đầu kiếm tiền, con cái gửi ông bà nội trông chừng đến hơn 12 năm .

Sau khi chồng mất, bà quá cô đơn, trống vắng nên cứ tham gia hội hè nơi này nơi kia để tìm vui, khuây khỏa, hay nói cách khác là bà muốn tìm một bờ vai cho đỡ cô đơn. Bà cũng có dăm ba mối tình nhưng chỉ là gió thoảng mây trôi. Ba năm trước đây, bà gặp Mạnh trong một buổi tiệc sinh nhật của bà Hoa, một người bạn thân của vợ chồng bà. Đúng là duyên số, hai người cứ dính nhau như sam trong buổi tiệc hôm đó. Mạnh có dáng dấp cao ráo, vạm vỡ, khá điển trai, và nhỏ hơn bà 5 tuổi. Bà và Mạnh đã quay cuồng với những vũ điệu Valse, Tango, những bước chân cuống quít tìm nhau, và chỉ trong một thời gian ngắn, bà đã rơi vào vòng tay Mạnh, cuồng nhiệt đam mê . Bà Lan như được trẻ lại hàng chục tuổi. Những hẹn hò cuối tuần, những chuyến du lịch gần xa đã hâm nóng trái tim và thân xác sắp về chiều của bà. Có thể nói bà tìm được mùa Xuân thứ hai. Với số tiền bảo hiểm của ông Định để lại, bà vung vẩy không tiếc tay cho Mạnh. Còn Mạnh đúng là chuột sa hủ nếp, vì nghề ngỗng hắn chẳng có gì ngoài việc đi gác cho vài hộp đêm, mà việc làm này thì rất bấp bênh.

Bà Lan dừng xe lại trước quán cà phê Plume, bồi hồi nhớ những ngày đầu hẹn hò với Mạnh, tần ngần giây lát rồi bước vào. Chỉ mới 4 giờ chiều nên quán khá vắng, và bà như hoa mắt lên khi nhìn thấy Mạnh đang choàng vai tình tứ, nói cười thì thầm với một cô gái rất trẻ, ngồi ở góc phải phía trong cùng quán. Bà nghe nóng rát cả vành tai, tim đập thật nhanh. Cố dằn cảm xúc, bà tiến lại gần hai người:

- Hello Mạnh!
Mạnh giật mình ngước lên. Nhận ra bà Lan, gương mặt hắn biến sắc nhưng hắn giữ bình tĩnh khá nhanh:
- À ....Chị Lan! hồi chiều Mạnh gọi chị mà không gặp, contract đó ngày mai mình ký được không chị? Mạnh nhớ là vẫn còn kỳ hạn ba ngày phải không?
Bà Lan chưa kịp trả lời thì hắn xoay người qua cô gái và giới thiệu:
- Đây là Ngọc Mai, bạn gái Mạnh. Và đây là chị Lan, bạn thân của chị anh đó Mai. Ngọc Mai đứng lên khẽ nghiêng người chào:
- Em chào chị. Chị dùng cà phê với tụi em nha?

Bà Lan nghe người hẫng đi, nhưng cũng ráng kềm chế. Bà quan sát thật nhanh cô gái trẻ. Ngọc Mai có vẻ lớn hơn Cindy vài ba tuổi là cùng. Nàng có dáng người dong dỏng thanh thoát, mái tóc được highlight màu blonde đúng điệu thả dài óng ả như suối ngang thắt lưng, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, điểm thêm một lúm đồng tiền bên gò má trái dễ làm xiêu lòng người, nhất là cánh đàn ông. Chiếc robe ngắn lửng màu huyết dụ lộ vai trần khoe làn da trắng mượt đầy nét tươi mát. Bà trả lời:

- Ồ, không sao đâu. Tôi chỉ ghé vào mua một ly cà phê mang đi thôi vì có hẹn với bạn ở gần đây.
Sau khi ném cái nhìn tức tối về Mạnh, bà đanh giọng:
- Chào cô cậu nhé, tôi đi trước.

Rồi bà quay gót thật nhanh, cố giữ cho mình đừng ngã. Vào xe, bà phóng như bay về nhà rồi vào phòng dật dờ khóc lóc cả tiếng đồng hồ hơn.

Cuộc gặp gỡ chiều nay ở quán cà phê với Mạnh và Ngọc Mai như cuốn phim quay chậm làm bà cảm thấy mình ngạt thở. Càng ngẫm nghĩ bà càng thấy đau lòng, thốt nhiên bà nhớ đến câu ca dao:

"Uổng công xúc tép nuôi cò
Cò ăn cò lớn cò dò lên cây."

Chiếc cell phone khẽ rung lên. Bà xoay lại nhìn và cầm lên, thờ ơ trả lời:
- Allo! có chuyện gì không Hoa?
- Allo Lan! khỏe không bồ, sao im ru hổm nay vậy? Hai người du lịch mới về đó à?

Dường như không kềm nổi nữa, bà Lan bật khóc ngon lành. Bên kia đầu dây bà Hoa nóng nảy hỏi:
- Chuyện gì vậy Lan? Có chuyện gì, kể Hoa nghe đi?!
Ráng kềm tiếng nấc, bà Lan kể vắn tắt cho bạn nghe, rồi thóa mạ Mạnh:
- Đúng là đồ tồi mà!

Bà Hoa thở dài:
- Đấy! mình đã nói với bồ lúc trước mà bồ cứ lao vào, thích chơi với lửa mà. Những cuộc tình như thế này mình thấy không bền ngay từ đầu rồi. Mạnh còn quá trẻ, làm gì mà có chuyện ăn đời ở kiếp với tụi mình chứ!
Bà Hoa cay đắng nói thêm:
- Số phận đàn bà tụi mình thật khổ, như các ông thì chẳng sao, buông ra là có khối các cô bu vào, tha hồ mà chọn lựa, chứ như tụi mình thì xem như là chuẩn bị xếp vào kho rồi.

Và bà cao giọng:
- Này, tôi định phone cho bà để báo một tin mới kia.
Bà Lan ngơ ngác hỏi :
- Chuyện gì vậy?
- Lão Quân đấy, lão vừa vớ ở đâu một con bé còn khá trẻ... Đấy! tôi nói với bà từ lâu, đàn ông không tin được đâu. Lão ấy nom lù khù chứ vác cái lu mà chạy, im ỉm bao lâu nay và giờ thì có đào nhí, bà thấy có ghê không nào?

Bà Lan lẩm bẩm:
- Anh Quân ấy à?

Bà Hoa tiếp tục kể lể:
- Có một dạo, tôi tưởng Lan và ông ấy thành một đôi rồi chứ, trong nhóm tụi mình ai cũng thấy hai người hợp rơ lắm mà.

Bà Lan bất giác nhớ lại. Ông Quân tham gia với nhóm bà cũng đã lâu, gương mặt khắc khổ đượm buồn của ông dễ làm trắc ẩn người đối diện. Bà cũng biết câu chuyện buồn của đời ông, cũng như những mảnh đời lẻ loi của bạn bè quanh bà, khi hoàng hôn dần phủ bóng, niềm vui chỉ còn nhỏ giọt mà nỗi buồn phiền cô đơn càng dầy đặc hơn. Tuy nhiên bấy lâu nay bà chỉ xem ông như là bạn, vì bên cạnh bà đã có Mạnh. Tuy ông Quân vẫn còn rất phong độ lãng tử, nhưng so với Mạnh thì ông được ví như cành cây khô. Thỉnh thoảng bà thoáng nhận ra ánh mắt ông nhìn trộm nhưng bà tảng lờ đi. Bà thường tự mãn với nhan sắc mình nên đối với ông Quân, bà nào có màng để ý tới. Vậy mà giờ đây ông đã có niềm vui mới, còn bà thì như nhánh hoa héo vừa qua một con giông gió, đang tả tơi xơ xác. “Ôi dòng đời! Trâu nào chả thích gặm cỏ non.”, bà chua chát nghĩ thầm rồi nói với bạn:

- Tôi không có gì với ông ấy cả Hoa ơi.

Bà Hoa cười to:

- Thì lúc đó bên Lan đang có mùa Xuân cơ mà. Bây giờ Lan tính sao?

Bà Lan ngao ngán:

- Chưa biết tính sao nữa...

- Dẹp quách đi Lan ơi! Giờ đã lật tẩy hắn rồi, Lan tống hắn ra cửa càng sớm càng tốt. Nghỉ ngơi dăm hôm lấy lại tinh thần đi Lan, mình vẫn phải sống tiếp mà. Thu xếp xong, tụi mình đi New York vài ngày để shopping cho nguôi ngoai nhé Lan.

Bà Lan đồng ý ngay vì hiện giờ bà cũng cần rời xa căn nhà này, rời xa căn phòng nhỏ ấm cúng trong ba năm qua mà bây giờ đang rất lạnh lẽo vì thiếu vắng bóng hình Mạnh. Gác điện thoại xuống, bà lại vùi đầu vào gối khóc thêm một chặp nữa rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Khi bà giật mình thức giấc thì đã 3 giờ sáng. Nhìn sang bên cạnh, nửa chiếc giường lạnh tanh. Bất giác bà thở dài... Đêm nay Mạnh không về, và có lẽ không bao giờ về nữa. Dẫu biết đó là sự thật, nhưng sự thật phũ phàng này vẫn vây phủ bà không nguôi. Thốt nhiên bà nhớ đến chồng mình, đến các người tình đi qua đời bà, nghĩ đến Mạnh, Ngọc Mai và ông Quân.

Bà ngồi bật dậy và rít qua kẽ răng:
- Những gì minh bị mất đi thì người khác cũng không thể có! Dù ăn không được, mình cũng phải phá cho hôi.

Bên mành, chút ánh sáng nhợt nhạt của vầng trăng khẽ len vào phòng ngủ. Bà Lan nằm xuống, ráng dỗ giấc lấy lại sức để tính toán cho những tháng ngày kế tiếp.



(còn tiếp)
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Hoàng Hôn Bên Sông

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Chương 4

Thoáng Lao Xao




Ông Quân giảm bớt chân ga cho xe chậm lại ngay trước cửa nhà Hân và tắt máy. Ông khá kỹ tính nên lúc nào đón cô cũng rất đúng giờ. Ông nhìn xuống đồng hồ tay 12h15, và lúc đó Hân cũng vừa bước ra. Cô vận chiếc quần Jean xanh đậm bó sát và blouse ngắn tay màu trắng điểm ít hoa hồng li ti, quàng chiếc túi xách kaki ngang thắt eo, trông cô nhỏ nhắn và khá trẻ trung. Cô mở cửa xe bước vào:
- Hi anh, anh chờ em lâu hông ?
Ông Quân nhẹ lắc đầu :
- Không em, chỉ độ vài phút . Em muốn đi đâu ?
Hân nũng nịu:
- Anh ghé La Baie cho em lấy hộp phấn nhen, rồi mình đi lòng vòng xuống Phố . Hôm nay thời tiết khá đẹp nè anh....
Ông cười dễ dãi :
- Okie em, được thôi, em muốn đi đâu anh cũng chìu hết.

Ông nắm nhẹ bàn tay cô, bàn tay ông thật ấm, Hân khẽ tựa đầu vào vai ông, cô cảm thấy tâm tư mình nhẹ nhàng, yên bình lạ thường.

Chiếc xe lướt đi trong màu nắng ấm nồng nàn của một ngày đầu mùa Hạ.

***

Vậy là đã hơn ba tháng hẹn hò, chuỗi ngày ở bên Hân làm ông Quân thấy mình như trẻ lại, tâm hồn ông bớt cằn cỗi hơn. Hân đến, mang theo một luồng sinh khí mới thổi vào đời ông. Tất cả như mở một trang sách mới, một ngày mới. Ông và Hân có nhiều điểm tương đồng phải nói là lạ kỳ, ý tưởng đôi bên nắm bắt nhau rất nhanh ...."It takes two to Tango", có thể nói rất đúng vào trường hợp của ông và Hân.

Chiều thứ Bảy tuần này, ông mời Hân đến nhà và hứa sẽ trổ tài làm bếp đãi cô, nên sáng nay ông đi chợ rất sớm và chuẩn bị mọi thứ. Thật ra cũng chỉ là một bữa ăn rất đơn giản vì ông chỉ ướp thịt làm BBQ, có salad, trái cây, và rượu nhẹ. Đáng lẽ sáng nay ông sẽ đi đón Hân, nhưng đêm qua cô gọi cho ông bảo là cô sẽ tự đi bus đến, để ông thư thả sắp xếp việc nhà.

Tiếng chuông cửa rung lên, Mila ngóc đầu về phía ông Quân, sủa nhỏ. Ông đang sắp thức ăn vào khay nơi bếp và dừng tay, bước ra mở cửa. Hân đứng đó, dịu dàng trong nắng. Bỗng cô khựng lại, mở tròn mắt:

- Anh Quân có nuôi chó à ?
Ông Quân ngạc nhiên:
- Hân sợ chó sao? Mila ngoan lắm.

Hân quên mất là chưa nói với ông rằng mình rất sợ chó.

- Ơ ....Hân sợ chó lắm!
Ông cười to:
- Cô puppy nhà anh dễ thương lắm em ạ.

Mila đang quấn dưới chân ông Quân và vẫn ngước về Hân sủa ăng ẳng. Ông cuối xuống bế nó lên và nói:
- Hân vào đi, anh sẽ đặt nó vào chuồng.

Hân ngần ngại bước vào. Mila nhìn cô, có vẻ khó chịu. Nó ngọ nguậy đầu, tỏ ý bất phục khi bị ông Quân đặt vào chuồng và kéo móc lại, nhưng vốn dĩ nó là loài chó ngoan nên nó thôi sủa và nằm yên, mở to mắt quan sát hai người.

Trong khi giúp ông Quân bày biện thức ăn ở sân sau, Hân kín đáo để ý nơi ở của ông Quân vì đây là lần đầu tiên cô tới. Căn nhà được trang trí thanh nhã, nhẹ nhàng với màu sắc thật trầm, tương xứng với chủ nhân của nó, nhưng sự trầm lặng này tuy yên ả, thanh tịnh lại mang đến một cảm giác rất là hiu hắt.

Buổi tiệc nhỏ chỉ có hai người thật đơn giản và ấm cúng ở khoảnh vườn sau nhà. Nắng lên cao, trải dài, óng ánh trên sân cỏ. Sau khi ăn uống xong, cô duỗi thẳng người nằm thoải mái trên chiếc ghế dài hong nắng. Ông Quân mang ra cho cô ly cocktail nhỏ. Ông cuối xuống hôn lên trán cô:

- Em cứ nằm đây nghỉ ngơi nha, anh vào cho Mila ăn và dọn dẹp một tí.

Cô dạ nhỏ và có lẽ ảnh hưởng bởi men rượu nên đâm ra hơi lừ đừ, nên chẳng mấy chốc cô ngủ thiếp đi.

Vậy mà khi mở mắt, cô nhìn đồng hồ trên tay mình thì đã hơn 5 giờ chiều. Cô giật mình ngồi nhổm dậy, nhìn quanh. Ông Quân đang ngồi cạnh cô, ông gấp tờ báo lại, gỡ mắt kính xuống và khẽ cười:

- Cô công chúa của tôi ơi! cô ngủ cả ngày rồi đấy!
Hân ngượng ngùng ngồi dậy:
- Xin lỗi anh. Có lẽ đêm qua em thức khuya hay là do ly Margarita này....

Ông nháy mắt diễu cợt:
- Không sao, nếu em có ngủ quên đến sáng mai thì cũng có anh "ru em sẵn tiếng thùy dương đôi bờ, ngủ đi em, ngủ đi em...".

Hân bật cười:
- Cứ ăn với ngủ như vậy thì em lăn ra mất.

Cô trở vào nhà, Mila đã ngủ thật ngon trong chuồng của nó. Bất giác cô thấy tội nghiệp nó, cô tự nhủ lần sau sẽ cố gắng làm quen với Mila, chứ chẳng lẽ mỗi khi cô đến thì nó lại phải vào chuồng, không được tự do cho lắm.

Ông Hân với tay lấy chìa khóa xe, xoay ngang ôm Hân, hôn nhẹ lên môi cô:
- Cũng tối rồi, anh đưa em về nhé.

Ông siết chặt người cô, thì thầm:
- Ước gì có trận mưa rào, em tôi ở lại hôm sau mới về...

Hân nguýt nhẹ ông:
- Ham lắm!

Hai người bước ra sân, vào xe. Hoàng hôn đang buông dần, mảnh trăng mười sáu lấp ló trên nền trời cao, vài ba chú chim đang ríu rít rủ nhau bay về tổ.


(còn tiếp)
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Hoàng Hôn Bên Sông

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Chương 5

Chiếc Màn Nhung






Buổi tiệc mời ăn mừng ngày cô con gái của bà Hoa ra trường được tổ chức tại gia, tiếng cười nói chúc tụng râm ran khắp cả gian phòng. Sau màn ăn uống, ông Quân cùng vài người bạn ra balcony vừa hút thuốc vừa chuyện trò, để cánh đàn bà trong bếp tán gẫu. Sau khi dọn dẹp bớt, bà Hoa nói vọng ra:

- Này, các ông ơi! vào đây uống trà ăn bánh nhé. Tuần sau là Tết Trung Thu rồi, sẵn hôm nay đông đủ nên tôi mua bánh về, mình thưởng nguyệt sớm.

Mọi người lại lục tục quay vào bàn. Hôm nay ông Quân có cảm giác là lạ là chằng hiểu sao bà Lan lại hay ngồi cạnh ông. Bữa tiệc nào thì cũng bình thường thôi, ai muốn ngồi đâu cũng được, nhưng lần này bà Lan hay tìm chỗ ngồi cạnh ông Quân. Bà giả vờ lấy cớ phụ này phụ kia cho bà Hoa, vào ra bếp núc nên thay đổi chỗ ngồi. Trong tiệc, bà cứ hay ân cần chăm chút thức ăn cho ông Quân, đến nổi ông Khánh, em họ bà Hoa, nhận ra nên nói đùa:

- Anh Quân sao tốt số thế! có người đẹp lo lắng từng li từng tí kia.

Tiệc trà cũng thế, thái độ của bà khó tránh khỏi cặp mắt của bà Hoa. Thỉnh thoảng ánh mắt hai người giao nhau và như có một sự đồng lõa ngấm ngầm.

Trăng đã lên cao dần, buổi tiệc tan vào khoảng 12 giờ đêm. Mọi người chào chủ nhà và chuẩn bị ra về. Chiều nay bà Lan cố tình để xe ở nhà, bà đi taxi tới, để lấy cớ chút nữa sẽ nhờ ông Quân đưa về nhà. Bà Lan tiến lại gần anh Quân, nhỏ nhẹ hỏi:

- Anh Quân ơi, anh có thể đưa Lan về nhà được không? Hôm nay Lan để xe ở garage cho tune-up.

Chẳng mảy may nghi ngờ gì cả, ông Quân đáp ngay:

- Ồ, được chứ! tôi cũng trên đường về ngang nhà Lan thôi. Tôi đưa Lan về, không sao đâu.

Từ nhà bà Hoa ra parking lot không xa lắm, chỉ 5 mét là cùng, bà Lan so vai và đi nép sát vào người ông Quân, mặc dù tiết trời tháng Tám chẳng có lạnh gì cả. Ông quay sang ân cần:

- Lan lạnh lắm à?

- Vâng, ...cũng hơi lạnh.

Ông Quân bao giờ cũng rất lịch sự với phái nữ, ông mở cửa xe đưa bà Lan vào, đóng cửa lại rồi mới quành sang bên chỗ tài xế. Chiếc xe lướt đi nhẹ nhàng trong tiếng nhạc hòa tấu nhè nhẹ, bà Lan bỗng dưng thấy chùng lòng và thoáng suy nghĩ "vì sao mình không chọn anh ấy từ lúc đầu, mình bon chen ham hố với đời làm chi, có phải tình già thì sẽ được bình yên hơn chăng?"

Xe ngừng xịch ngay xéo nhà bên cạnh của bà Lan, vì bà đang cho người lót lại gạch ở driveway nên ông Quân không lái xe vào sân được. Bà Lan giật mình, thoát khỏi luồng suy nghĩ của mình, và bỗng bà bật khóc nho nhỏ.

Ông Quân hốt hoảng quay sang:

- Lan! Lan! chuyện gì vậy?

Bà ôm chầm lấy ông và nức nở:

- Lan buồn quá anh Quân ơi, cuộc đời Lan thật bất hạnh vô cùng...

Bà vừa nói vừa dây dây nhẹ áo ông Quân:

- Sao anh vô tình vậy anh Quân, anh không biết là Lan ....thương anh sao?

Quá bất ngờ vì hành động và lời thổ lộ của bà Lan, ông Quân đờ người ra không biết tính cách nào. Bà Lan vẫn ôm chặt ông, nhỏ giọng đều đều trong làn nước mắt, bàn tay bà ve vuốt mặt ông và khẽ luồn tay vào ngực áo ông. Bà nghe rõ nhịp tim ông đập dồn dập.

- Lan ...nhớ anh lắm! đã bao nhiêu lần Lan muốn nói ...yêu anh, anh có biết không, anh Quân?

Bà Lan nhắm mắt, ép sáp mặt vào ngực ông Quân, mùi nước hoa J 'adore mà bà đang dùng thoảng đưa hương làm ông ngây ngất, vô tình mà lại trùng hợp với nước hoa của bà Kiều thường dùng khi còn sanh thời. Trong một thoáng mơ hồ, ông Quân như thấy hình dáng người vợ thân yêu đang cận kề ôm ấp mình, hương J' adore thoang thoảng qua vùng khứu giác. Ông khép hờ mắt, vòng tay vuốt nhẹ tóc bà Lan, môi ông mấp máy thì thầm:

- Kiều ơi ....Kiều! em về rồi sao?

Bà Lan đang thút thít bỗng nín bặt, lắng tai, rồi lẩm nhẩm chỉ vừa đủ bà nghe:

- Lão già phải gió này, đang ôm mình mà lại đi nhớ người xưa ư?

Bỗng nhiên, tiếng còi xe "tin tin" thật lớn vang lên làm ông Quân và cả bà Lan giật mình choàng tỉnh. Thì ra xe ông Quân đang đậu chặn một góc ga-ra của nhà cạnh bên và chủ nhà cũng vừa lái xe về đến. Ông Quân ngượng ngùng đẩy nhẹ bà Lan ra, ông nói:

- Xin lỗi! Lan vào nhà đi.

Rồi ông lái nhích xe tới từ từ để nhường đường cho chiếc xe kia.Bà Lan hơi bẽn lẽn khẽ liếc nhìn ông Quân. Cái trò nước mắt cá sấu này của bà hôm nay không đem lại thành công như ý muốn làm bà bực mình, nhưng vốn dĩ với kinh nghiệm tình trường bao năm nay, bà phớt tỉnh Ăng-Lê:

- Không sao anh Quân ơi, anh xem như rượu nói vậy nha...

Tuy nói vậy nhưng bà vẫn tình tứ nhoài người sang hôn nhẹ lên môi ông Quân:

- Cám ơn anh đã đưa Lan về. Chúc anh ngủ ngon nhé!

Rồi bà xuống xe thật nhanh, bỏ lại ông Quân thẩn thờ trong nỗi hoang mang. Chênh chếch trên đầu ông, một mảnh trăng như đang lơ lững trôi về phương trời xa.


(còn tiếp)
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Hoàng Hôn Bên Sông

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Chương 6

Bóng Hoàng Hôn





Ánh nắng len vào khe cửa sổ và rơi đọng trên mí mắt bà Lan, bà khẽ giật mình cựa quậy rồi kéo tắm chăn lên nhưng không đầy 5 giây sau bà bật dậy như lò xo, nhìn sang chiếc ghế cuối giường, gương mặt phì nộn của lão Triệt cười nham nhở:

- À cục cưng của anh thức rồi à?

Bà Lan chợt rùng mình và bất giác bà sờ tay trên vùng ngực trần của mình dưới tấm chăn, một nỗi tởm lợm pha lẫn chán chường khi bà chợt nhận ra toàn thân mình trần trụi không mảnh vải. Bà cố ngóc đầu dậy nhưng đầu bà bỗng nặng chình chịch, nó không nghe lời bà mà lại rớt trên chiếc gối.

- Mình đang ở đâu đây? Bà tự hỏi.

Dường như lão Triệt đọc được ý nghĩ của bà, lão đứng dậy tiến đến bàn phấn dụi mẫu thuốc lá vào chiếc gạt tàn rồi nói:

- Em đang ở nhà anh đó cưng, đêm qua em uống nhiều lắm, em quên rồi à?

Lão vòng lại, tấm thân nung núc thịt ngồi xuống giường làm chiếc giường rung lên. Lão đưa bàn tay ham hố vào chăn sờ soạng khắp người bà. Bà Lan cố gắng đẩy lão ra khi hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá lẫn mùi rượu phả vào mặt bà, nhưng không được, lão Triệu vùi đầu vào vùng ngực trần của bà, lảm nhảm:

- Lan ơi, đêm qua cưng quả là tuyệt vời! Anh đã xem vé rồi, chiều mai mình đi Puerto Rico nha. Sẽ có một tuần lễ hạnh phúc nha cưng!

Chiếc giường như oằn xuống dưới sức nặng của hai người, bà Lan đành phải chịu trận cho lão Triệu giày vò tiếp. Chiếc đồng hồ trên tường vẫn tích tắc đều đặn lẫn trong tiếng thở hổn hển của cặp tình nhân luống tuổi.

Lão Triệu nằm lật sang một bên, thở dốc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một cách mệt nhọc. Bà Lan khẽ nhích người lên cao, bà nhìn sang lão, gương mặt lão trông xấu xí đến thảm hại. Bà nhớ lại, bà quen lão cũng đã trên dưới 10 năm rồi, nói chính xác hơn thì vợ chồng lão là khách mua bảo hiểm của bà. Cách đây một năm người vợ thình lình mất đi vì bạo bịnh, để lại cho lão một số tiền bảo hiểm kha khá. Từ hồi năm ngoái lão nghe lời cậu con rể hùn hạp vào mua bán cổ phiếu, được thời nên lão đã ôm về số tiền khổng lồ, tính ra cũng phải gần triệu bạc. Được trời ưu đãi nên mặc sức mà hưởng, từ người dọn dẹp cho những chiếc xe trong chợ Maxi mà phút chốc đã trở thành kẻ dư ăn dư mặc. Có tiền thì phải biết hưởng thụ để bù lại thời hàn vi, lão thay xe, đổi nhà và sau đó là lao vào Casino. Tiền bạc lão vung vít không tiếc tay, phải nói là "tay mang bị bạc kè kè, nói bậy nói bạ chúng nghe ầm ầm". Vào casino thì lão muốn gì mà không được, bọn con gái ăn chơi trác táng hễ thiếu tiền thì đi vay, và họ xúm xít quanh lão, tình một đêm lão không hề thiếu.

Tuần trước, vừa xong buổi tiệc rằm Trung Thu thì qua ngày sau bà Lan và bà Hoa đã đi New York 2 ngày để mua sắm cho thỏa thuê. Khi trở lại nhà thì bà Lan bị hụt hẫng khi gã nhân tình của bà đã bỏ đi. Hắn thu dọn tất cả mọi thứ của riêng hắn và để lại xâu chìa khóa trên bàn, với mảnh giấy vắn tắt vài dòng "Cám ơn Lan trong thời gian qua, xem như duyên đến đây là hết. I have to leave now, good luck to you Lan!''.

Cả hơn một tuần, bà Lan tự nhốt mình trong nhà. Bà suy nghĩ rất nhiều việc, chuyện trước mắt là phải bán căn nhà này rồi tìm một condo nhỏ. Đêm qua bà đi sang La Salle vì nhà bank chính của bà bên đó, trên đường về bà ghé vào Casa Grecque ăn thì vô tình gặp lão Triệu cũng vừa đến đó. Lão có hẹn với vợ chồng con gái nhưng đến giờ cuối thì họ báo là không đến được, con gái không đến thì lão ăn một mình đâu có sao. Không ngờ lão lại gặp bà Lan ở đó, và rồi giữa trai đơn gái chiếc thì chuyện gì đến đã đến.

Tiếng ngáy lớn của lão Triệu làm bà Lan giật mình, bà khẽ nhấc tay lão ra khỏi người rồi trườn mình ra khỏi tấm chăn. Bà cúi xuống nhặt bộ váy nhàu nhĩ dưới đất, rón rén đi nhanh vào toilet. Bà mở vòi sen thật mạnh, dòng nước mát lạnh làm bà tỉnh táo hơn, bà kỳ cọ thật lâu, mà vẫn còn cảm giác nhớp nháp dơ bẩn trên từng ngõ ngách da thịt. Tắm xong bà lau khô mình và mặc quần áo thật nhanh, rồi nhìn mình trong gương. Chiếc gương phản ánh một gương mặt đầy mệt mỏi, nhếch nhác. Bà lắc đầu rồi bước ra tìm túi xách dậm lại tí son và phấn hồng trong khi lão Triệu vẫn ngủ say không hề hay biết gì cả.

Bà Lan nhìn quanh phòng rồi mang giày vào và vội vã bước nhẹ ra cửa. Bà đã nhớ lại, cũng may là hôm qua bà để xe ở nhà, chứ nếu không thì giờ phải dựng lão dậy để hỏi chìa khóa và xe ở đâu, là điều bà không muốn, bà thở hắt ra "xem như mình đã sai lần này và đây cũng là lần cuối".

Bà quày quả xuống đường, có chiếc taxi trờ tới bỏ người khách cách đó vài mét, bà đi nhanh lại bảo tài xế đưa mình về nhà. Đến nhà, chưa kịp thay quần áo là bà Lan gọi cho Natalie, một người bạn và cũng là nhân viên của hãng Remax, bà quyết định phải bán căn nhà này càng nhanh càng tốt và có lẽ sẽ rời xa thành phố này một thời gian.

(còn tiếp)
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Hoàng Hôn Bên Sông

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Chương 7

Chiều Rơi







Ông Khiêm tắt máy hút bụi, quay qua Cathy:
- Chiều nay ông chủ có ghé qua hong con?
- Dạ không, chú Khiêm ơi, mai mốt chú nghỉ làm rồi hả?

Cathy sắp xếp các ly to ly nhỏ trên kệ, vừa làm vừa nói, cô nhỏ không quay đầu nhìn lại, các ngón tay thoăn thoắt lướt qua hàng ly.
- Ừ, chú già rồi, cũng phải tới lúc về hưu rồi.
Cathy leo xuống ghế, tiến lại gần chú Khiêm:
- Chú đi rồi, con buồn lắm, không còn ai nói chuyện nữa.
Ông Khiêm quay qua vuốt tóc Cathy:
- Đừng hút thuốc nhiều nha con, không có chú, không còn ai nhắc nhở con đâu.
- Xì-trét quá nên phải hút đó chú.

Có tiếng cửa mở, Mỹ Ngọc bước vào, tiếng giày nàng gõ lộp cộp trên nền gạch bóng loáng, nàng quay sang chào ông Khiêm và hỏi Cathy:
- Sao rồi, đã chuẩn bị đầy đủ cho khách chưa Cat?
Cathy gật đầu:
- Xong rồi cô Ngọc. Cô đừng lo.
- Tối nay là tiệc mừng cậu Tim về nhà. Phải làm cho thật "hoành tráng" nha mọi người.
Ông Khiêm cười:
- Cô chủ ơi, tụi tui biết mà, cậu về thì ai cũng vui đó cô, nhất là mừng cho cô nữa.
Mỹ Ngọc thở dài:
- Tôi cũng không biết nói sao, "về, đi" cũng không biết bao nhiêu lần rồi.
Nói xong, nàng quay gót vào trong.

Ông Khiêm nhìn theo dáng nàng, bất giác thở dài. Ông chợt nhớ lại xế chiều hôm qua lúc Tim ngồi ở hàng hiên phía sau hút thuốc, lúc đó chàng gọi ông lại gần, ánh mắt nhìn trời xa vắng:
- Bác Khiêm à, đã 4 năm qua cháu xem bác như người thân của cháu, bác làm nơi đây cũng đã lâu, mà cháu bây giờ thì như bác thấy đó...
Tim dừng lại, cúi đầu dí tàn thuốc vào kẽ nhỏ tường gạch và thở dài nói:
-... Dường như cháu không tự chủ được, số phận cháu là như vậy, từ Khánh Hội cho đến đây, vòng lao lý như là căn nhà của cháu, chỉ tội nghiệp cho mẹ con Mỹ Ngọc phải theo cháu. Bác xem đó, tiền cháu kiếm được, cháu có hưởng gì không?

Chàng cười gằn:
-..... Cháu không làm khó tụi nhỏ, cái gì cháu làm được là làm chứ không cho tụi nhỏ đi vào chỗ hiểm. Thôi thì cứ xem như số phần.
Tim rút ra một cọc tiền lớn, toàn giấy $100 và 2 tấm checks đưa cho bác Khiêm.
- Cuối tuần này bác nghỉ việc đi, bác cũng lớn tuổi rồi, xem như đây là món quà cháu tặng bác dưỡng già. Khi nào bác cần gì thì cứ đến đây tìm cháu hay Mỹ Ngọc.
Ông Khiêm lắp bắp:
- Cậu đuổi tôi à? Tôi....
Tim ngắt ngang lời:
- Không, cháu không hề có ý đuổi bác, chỉ là cháu thấy bác ngày càng lớn tuổi mà cuộc sống cháu bấp bênh lắm, công việc ở đây không tốt cho bác, lỡ có gì cháu cũng ân hận. Vả lại, có lẽ cháu sẽ đóng cửa nơi này hoặc thu nhỏ lại.
Ông Khiêm cúi đầu, nói nhỏ:
- Thôi được, tôi hiểu rồi, cám ơn cậu rất nhiều.

Tiếng Cathy gọi làm ông giật mình:
- Bác Khiêm, bác nghĩ gì vậy?
- Ờ đâu có nghĩ gì con, bác không biết mai mốt đây nơi này ra sao đó mà.

Cathy cười:
- Lo gì bác ơi, giờ bác lo về hưu vui vầy với con cháu. Cháu thì chắc cũng đi kiếm việc khác.

Đã 11h tối, buổi tiệc chỉ non 50 người, gồm những người thân tín của vợ chồng Tim, tiếng cười nói râm ran chúc tụng ngày về của Tim, bia và rượu khui rót không ngớt khiến Cathy và Hân mỏi cả tay. Sở dĩ tối nay Hân ở đây vì ban chiều gọi điện thoại cho Cathy thì nghe cô nhỏ bảo "Chị ơi, có thời gian thì sang giúp em vài tiếng đồng hồ rồi tối em đưa chị về". Tối nay Hân định rủ Cathy ra ngoài ăn nhưng nghe cô nhỏ năn nỉ vậy nên nàng chạy sang giúp. Cathy chạy lòng vòng bên ngoài bar rượu và nhờ Hân đứng bên trong giúp cô nhỏ chuyền thức uống thôi chứ không phải làm gì nhiều. Vì là "khách nhà" nên cocktails không nhiều như những ngày khác. Còn thức ăn thì ông Khiêm và Mỹ Ngọc chuẩn bị gỏi xoài tôm, súp măng cua và mì xào thập cẩm. Mỹ Ngọc gọi thêm một ít đồ ăn bên ngoài chứ nàng cũng nấu không xuể. Chiều nay khi Hân ghé đến thì đụng đầu Mỹ Ngọc ở bãi đậu xe, Mỹ Ngọc vừa gặp nàng thì nhoẻn nụ cười ngay:
- May quá, có chị sang giúp bọn em một tay!
Hân vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán Mỹ Ngọc:
- Có gì lớn lao lắm đâu em, chị rảnh thì cứ ới một tiếng là chị sang giúp ngay thôi. Mỹ Ngọc đi đâu mà tươi thế? Chàng về nên nàng tươi như hoa à nghen!
Mỹ Ngọc đượm buồn, dàu dàu nét mặt:
- Chị thấy em vậy chứ ....vui gượng đó mà.....
Nàng bỏ lửng, rồi vội vàng quay gót:
- Chị vào nhà đi, em phải đi lấy thức ăn ngay kẻo trễ.

Hân quen với Cathy cách đây 4 năm. Có một buổi chiều cô ghé vào đây uống rượu một mình và ngày đó có Cathy làm việc. Tự dưng cô lại cảm mến cô gái nhỏ nhắn có mái tóc demi-garcon và đôi mắt rất to, ở Cathy đầy nét ngổ ngáo nhưng cũng đầy nhiệt tình, thế rồi quen nhau và thỉnh thoảng trong tháng có ngày nghỉ thì Cathy hẹn gặp cô ra ngoài ăn tối. Rồi từ đó cô xem Cathy như cô em gái nhỏ của mình. Cathy sang Montreal cũng hơn 10 năm, ở với người dì nhưng về sau dì theo chồng trở về Hongkong nên cô bé mướn appartement sống một mình, đã có vài mối tình vắt vai nhưng không thành gì cả và hiện giờ thì Cathy đang có một bạn trai mới tên Đoàn. Đoàn có gương mặt khá nghiêm, cặp kính cận dày cộm khác hẳn với nét bụi đời bất cần của Cathy, ấy vậy mà hai người lại thành một đôi. Lần này thì Hân cũng mong là cô bé sẽ tìm được bến đỗ yên lành.

Tiệc tàn, sau khi dọn dẹp xong thì mọi người ra về và Cathy cũng đưa Hân về như lời cô nhỏ hứa. Tối nay cô Thúy không về nhà nên Hân bảo Cathy ở lại ngủ chung với cô để có dịp hàn huyên.
Hân để Cathy tắm trước, tắm xong Cathy bước ra nằm dài duỗi người trên sofa và bảo Hân:
- Chị Hân ơi, chiều nay chị Mỹ Ngọc bảo em chị ấy sẽ đóng cửa tiệm nên có lẽ cuối tháng này em nghỉ luôn.
Hân cũng tắm xong, nàng ngồi trước gương chải và sấy khô tóc rồi hỏi:
- Em tính sao?
- Có lẽ em đi Vancouver với Đoàn.
Hân quay sang nhìn Kathy dò xét:
- Em suy nghĩ kỹ rồi à? Em quyết định đi với Đoàn?
- Đoàn có người cô mở nhà hàng dưới đó, gọi Đoàn xuống phụ. Đoàn nói em xuống đó luôn để thay đổi cuộc sống, chứ việc bán bảo hiểm của anh ấy ở đây đứng chựng tại chỗ hoài chị à.
Hân thở nhẹ:
- Vậy cũng tốt, có gì thì chị em mình vẫn liên lạc với nhau mà.

Cathy đến gần Hân, cô nhỏ vuốt những sợi tóc dài mềm rũ trên vai Hân:
- Còn chị thì sao, chị và ông gì nhỉ? Ông Quân ấy, đến đâu rồi?

Hân cười nhẹ:
- Cũng vẫn lửng lơ vậy thôi, chưa có gì ngã ngũ cả.
- Chị và ông ấy đâu có gì vướng bận, tại sao không tiến tới?
- Chị cũng không biết, có lẽ ai cũng có quá khứ nên còn dùng dằng, cũng có lẽ do vấn đề tuổi tác.
- Thời gian không chờ đợi đâu chị ơi, "cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ".
Cathy khẽ ngân nga.
Hân bật cười, quay lại nắm tay Cathy:
- Thôi đi ngủ sớm đi em, vậy là em có hướng đi rồi, phần chị thời gian sẽ có câu trả lời thôi.

Kathy dạ ngoan ngoãn, cô nhỏ kéo chiếc nệm giường của sofa ra rồi nằm lên, kéo chăn đến tận cằm và ngáp dài rồi nói:
- Bonne nuit chị yêu!
- Ngủ ngon em!

Hân khẽ với tay tắt ngọn đèn bàn rồi bước vào phòng ngủ và nằm xuống. Chưa đầy 5 phút cô đã nghe tiếng thở nhẹ của Cathy, phần cô thì không ngủ liền được, các câu hỏi nhỏ của Cathy tối nay đưa cô vào những dòng suy nghĩ vu vơ. Ông Quân quả thật là một người đàn ông mẫu mực, khá tốt, nhưng để tiến tới hôn nhân thì dường như vẫn có một điều gì đó còn lấn cấn. Hôn nhân, dường như là nấm mồ của tình yêu, hay cứ như nhạc sĩ Tú Minh đã viết "hãy cứ là tình nhân" thì cuộc đời sẽ đẹp hơn chăng, có phải? Cô chợt nhớ lại hình ảnh ngày nào đó, cô đang thả từng bước dài trên bờ biển mênh mông cát trắng, nắng lung linh rơi trãi trên tay trần và bên cạnh cô là nụ cười hiền bao dung của ông Quân. Những hình ảnh nhẹ nhàng đó trong thoáng chốc đã đưa cô vào một giấc ngủ hiền hòa êm ái....


(còn tiếp)
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Hoàng Hôn Bên Sông

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Chương 8

Sóng Nước Mênh Mông





Ông Quân khóa trái cửa nhà và thong thả dắt Mila đi dạo, nàng cún con ngoan ngoãn đi lòng vòng suốt công viên với ông cả hơn một giờ đồng hồ. Một tháng qua ông đã thoái thác các cuộc họp mặt bạn bè, vì cứ nghĩ đến bà Lan là ông thấy ngài ngại, không lẽ những lần có bà đến dự thì ông không đến, rồi không có mặt bà thì ông lại đến, xem ra cũng không được, mà tránh mặt hoài cũng không phải cách. Bất giác ông bật cười và không nghĩ ra tại sao mình lại rơi vào tình huống oái oăm này.

Ông bỗng chợt nhớ Hân, cả tuần nay ông không gặp được cô. Khi ông gọi điện thoại thì cô chỉ nói rất ít và bảo ông là thời gian này cô rất bận nên không ra ngoài nhiều được, cô phải thi cho xong để trở thành DJ. Trong tương lai cô rất muốn mở một studio nhạc vì đó là ước mơ của cô. Cô đã từng tâm sự với ông, tiền bạc với cô bây giờ không quan trọng nữa, chỉ là niềm đam mê mà cô hằng theo đuổi và ao ước, hy vọng nó thành hiện thực rồi sau đó cô sẽ tính tiếp.

Nắng lên cao dần, ông Quân về nhà cho Mila ăn, xong ông đi ra chợ Loblaw gần đó để mua ít đồ ăn trong tuần. Đang lựa vài hộp snack bar thì có người chạm nhẹ trên vai, ông quay lại:
- Ồ, Trí! Toa về hồi nào vậy?

Ông Trí cười, làn da đen sạm vì cháy nắng, nhưng cặp mắt sáng rực dưới gọng kính mạ vàng:
- Mới về được một tuần, đang định phone gọi toa ra ngoài cà phê cà pháo đây thì vô tình gặp ở chỗ này. Thế nào, chợ búa xong tụi mình ra Starbuck nhé?

Ông Quân gật đầu:
- Oke, moa sắp xong rồi. Toa đi chợ xong chưa?
- Bà xã đi xong, tính đưa bà ấy về trước nhưng còn thiếu salads nên nói moa vòng lại mua.

Ông Quân trêu bạn:
- Chà, dạo này thấy ông bạn tôi siêng nhé, chứ khi xưa có bao giờ mà chịu đi chợ những hai lần!

Ông Trí nhún vai:
- Thì hết thời rồi ông ơi, đâu còn vùng vẫy như trước được thì phải siêng năng chứ lị.

Hai người ghé sang Starbuck gần đó, ông Quân hỏi:
- Vợ con qua bao giờ mà sao không thấy toa nói gì cả?
- Thì toa biết đó, bao nhiêu lần đổ vỡ, rồi bảo lãnh này kia mà rốt cuộc trầy vi tróc vẩy mới xong. Bà ấy sang đây thời gian đầu còn lạ nước lạ cái, cứ thỉnh thoảng khóc bù lu làm moa mệt mỏi lắm, phải dỗ dành mãi, cũng may đang là mùa hè chứ sang nhằm mùa đông có mà khổ với bà ấy.

Ông Quân bật cười, trêu bạn:
- Đấy, thì toa mong mỏi có cô vợ trẻ, trẻ thì phải chìu chứ lị!

Ông Trí cười to, vỗ nhẹ vai bạn:
- Thế còn toa, sao rồi? Bao giờ đi chào bàn đây? Nhớ là phải mời vợ chồng moa đấy nhé!

Ông Quân khẽ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
- Này, tin tức ở đâu mà nhanh thế?!
- Còn đâu vào đâu nữa. Toi tưởng Montreal này nhỏ lắm à?! Bà Hoa bà ấy cứ như cái loa của thành phố, toa không biết sao?

Ông Trí cất cao giọng và cười to, làm vài ba người trong tiệm ngoảnh lại nhìn, tò mò. Vừa lúc đó thì Thy, người vợ của ông Trí từ Việt Nam mới sang, đã ghé đến bàn hai người và nhẹ cúi đầu chào ông Quân. Bà Thy quay qua hỏi chồng, chất giọng của bà mang âm hưởng miền Huế:
- Anh đi mô mà lâu rứa? Em tìm không thấy.

Ông Quân ngước lên chào Thy và ngầm quan sát. Đó là một người phụ nữ nhỏ nhắn, có mái tóc đen khá dầy làm nổi bật làn da trắng.

Ông Trí hỏi.
- Thế sao em biết anh ở đây?
Bà Thy cười nhỏ:
- Em có cài định vị mà, răng mà không biết được.
Ông Trí cười ha hả.
- Đấy ông xem, làm sao mà thoát được tay bà ấy!
Xong rồi ông đứng dậy, nắm tay vợ và nói:
- Thôi, chúng tôi phải đi vì chiều nay có hẹn qua ăn với vợ chồng Minh Quân.

Ông Quân gật đầu.
- Được rồi, vui vẻ nhé! Hôm nào chúng mình gặp lại sau.

Cả ba người bước ra ngoài và chia làm hai hướng. Ông Quân đi về chiếc xe của mình nhưng bất chợt ông dừng lại, quay nhìn theo sau lưng vợ chồng ông Trí và bần thần suy nghĩ. Câu hỏi của ông Trí khi nãy chợt trở về. Bỗng dưng ông thấy nhớ Hân da diết. Ông vào xe ngồi trầm ngâm giây lát, rồi đề máy và chạy về hướng St-Laurent, đến tiệm nữ trang khá nổi tiếng Oritalia.


(còn tiếp)
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Hoàng Hôn Bên Sông

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Chương 9 (chương cuối cùng)

Cầu Vồng Lấp Lánh








Edric nheo mắt nhìn Hân.
- Hân dạo này nhìn lạ lắm!
Hân nhướng mắt.
- Lạ ra sao?
- Trông Hân trẻ hơn và... nhẹ nhàng hơn.

Hân cười nhẹ. Cô không trả lời, có lẽ Edric nói đúng. Từ ngày chấm dứt với Hoàng, cô như được thoát xác từ từ. Cô nhìn cuộc đời không như ngày trước nữa, hay nói đúng hơn cô đang hưởng thụ mỗi một ngày đi qua thật chậm rãi, chậm như người ta ngồi nhâm nhi từng giọt cà phê nơi quán nhỏ vậy.

Sáng nay sau khi vào phòng thi hoàn tất chương trình học DJ, Hân không về nhà ngay mà cô muốn dạo phố một mình. Cô thả bộ dọc theo con đường St-Catherine, sau 2 giờ chiều mà khu phố buôn bán vẫn nhộn nhịp rộn ràng như ngày lễ. Tháng Sáu mỗi năm nơi này đều có Lễ Hội nhạc Jazz vì thế không khí bây giờ cũng sinh động hơn những lúc khác. Khi cô ghé vào tiệm sách gần métro Peel tìm vài cuốn tạp chí thì bất ngờ có ai đó chạm nhẹ vào mình. Cô quay lại thì nhận ra đó là Edric, một người bạn của Vũ, vẫn thường đến chơi, thăm Vũ tại clinique dentaire. Những lúc đó, khi cô ở lại làm trễ thì Edric thường ngồi chờ rồi cả ba người cùng về một lượt, cũng có khi họ cùng nhau đi ăn hay dạo phố, uống cà phê. Edric là dân Paris chính hiệu nhưng sang đây ở từ nhỏ, ba mẹ đã ly dị nên về sau Edric sống với mẹ. Edric có dáng dấp của một chàng công tử, Hân nhớ có lần Edric bảo với cô là chàng muốn vào quân đội, cô đã cười thầm vì nhìn Edric có dáng nghệ sĩ tính hơn là một sĩ quan quân đội. Sau đó Edric kể thêm là vì người mẹ chỉ có một mình chàng và bà không muốn sống xa con, nên Edric đành lãng quên giấc mộng hải hồ. Hiện giờ chàng đang làm cho BMO, một ngân hàng ở dưới phố nên thường hay ra ngoài ăn trưa và tình cờ gặp Hân đi dạo hôm nay. Sau vài phút hàn huyên thì cả hai đồng ý ghé qua quán cà-phê đối diện để dễ trò chuyện hơn.

Tiếng Edric gọi cô trở về thực tại:
- Hân, nghĩ gì thế?
- Không, Hân chỉ nghĩ...
- Đừng nói với Edric là... nghĩ chuyện ngày xửa ngày xưa đó nhé!
Hân bật cười thành tiếng.
- Không đâu!
Edric hỏi tiếp:
- À này, bây giờ Hân đang ở đâu?
- Hân đang ở với cô Thùy, cô là bà con xa của Hân.
Thấy Edric thoáng nhìn đồng hồ tay, Hân nói vội:
- Chắc phải trở lại văn phòng rồi đó, mình ngồi đây hơn 1 tiếng rồi.
Edric gật đầu.
- Đúng rồi, 30 phút nữa Edric có cuộc họp.
Hai người bước nhanh ra ngoài tiệm, bên ngoài nắng vẫn rực rỡ và bắt đầu nóng dần. Edric chợt nắm nhẹ tay Hân.
- Sẽ gọi Hân nha. Lâu lắm mới gặp đó!
Hân cười:
- Chỉ mới vài tháng thôi mà. Được rồi, Hân sẽ gọi Edric và Vũ nữa, tụi mình sẽ làm một chầu, ăn đồ nướng Hàn nhen!?
- Nhất rồi!

Edric buông tay Hân ra và đi thật nhanh về phía công ty. Hân nhìn theo vài giây rồi xoay lưng đi ngược về hướng trên của phố. Cô hiểu, đã từ lâu Edric có thầm ý với mình, nhưng với Edric, cô chỉ thấy ở chàng đúng nghĩa là một người bạn tốt, ngoài ra ở nơi cô không có thoáng giây nào xao xuyến cả.

Đang lang thang bát phố thì bất chợt nghe chiếc cell phone khẽ rung lên bên trong giỏ xách. Cô mở điện thoại nghe.
- A-lô!?
Bên kia là một giọng nam rất trẻ, nói tiếng Pháp, đọc tên cô có đôi chút khó khăn.
- Xin lỗi, cho tôi nói chuyện với cô Hân Trần.
- Dạ là tôi đây.
Đến lúc này thì người thanh niên bỗng nhiên chuyển sang nói tiếng Việt, giọng hơi lơ lớ:
- Cô ơi! Cháu là Tony, là cháu của cậu Quân.
Hân hơi khựng lại, nhưng cô chợt nhớ có lần ông Quân kể cho cô biết là ông có người chị ở Alberta, và chị ông đã mất khoảng hơn một năm trước. Ông không có thân nhân nhiều, chỉ có đứa cháu gọi bằng cậu hiện đang sống ở đó.
- Cô Hân ơi! Cô có thể ghé nhà thương Hotel - Vieux bây giờ không? Cậu cháu đang ở trong đây.
Hân thảng thốt hỏi:
- Cậu có chuyện gì vậy? Có sao không Tony?
- Tình trạng cậu đã ổn định rồi cô Hân. Cậu bị ngất ngoài đường và được đưa vào đây.
- Được rồi, cô sẽ đến ngay.

Sau khi ghi vội số phòng của ông Quân, cô cúp máy và thẫn thờ giây lát. Đã gần 2 tuần cô không liên lạc với ông Quân vì muốn chú tâm học thi cho xong và cũng để tự vấn lại lòng mình về chuyện tình cảm giữa ông và cô sẽ ra sao. Cô quày quả trở lại hướng métro, và nhanh chóng gọi một chiếc taxi gần đó đến thẳng nhà thương.

Cô bước thật khẽ vào phòng, người y tá vừa kiểm tra xong biểu đồ máy và quay ra bất chợt gặp cô, bà cười nhẹ và nói nhỏ:
- Ông ấy vừa ngủ thôi, nhưng tình trạng ổn rồi, cô có thể vào thăm được.
Cô nói cảm ơn và tiến tới bên giường, ông Quân đang lim dim ngủ, chiếc mặt nạ thở oxy trùm lên mặt ông. Trông ông có vẻ gầy hơn so với hai tuần trước. Cô nhìn quanh, giường bệnh bao giờ cũng đầy dẫy những dây nhợ máy móc, nước biển, kim tiêm. Cô nhìn ông nằm đó, bất chợt nghe lòng mình dâng lên những cảm giác không rõ ràng, ngổn ngang...

Lúc cô sắp đến bệnh viện thì đã có nhắn tin trước nên Tony đứng dưới cửa chờ cô. Đây là lần đầu cô gặp Tony. Đó là một chàng trai trạc 25 tuổi, cao lớn vạm vỡ, rất có dáng dấp của một huấn luyện viên phòng gym. Hân và Tony đã ngồi ở căng-tin uống cà-phê trò chuyện một hồi trước khi cô lên thăm ông Quân. Tony kể với cô là khoảng 6 giờ chiều hôm qua, bệnh viện đã liên lạc khi tìm được tên Tony trong điện thoại không có khoá của ông Quân, và Tony vội vã tìm chuyến bay sớm nhất để có thể đến nhanh ký tên làm giải phẫu cho cậu. Sáng nay Tony có gọi cho Hân vì qua email trước giờ thì Tony cũng biết cậu mình đang có một người bạn gái. Nghe Tony nói vậy thì Hân mới chợt nhớ ra là khi vào phòng làm bài thi thì cô đã tắt hẳn điện thoại của mình, khi mở điện thoại trở lại thì cô đã không kiểm tra gì cả. Do đó Tony bảo với cô là gọi cho cô mà không thấy cô trả lời. Sau khi thấy ông Quân đã ngủ thì Tony mới ra ngoài gọi cô thêm lần nữa.

Cô hỏi:
- Vậy hiện giờ Tony ở đâu?
- Cháu ở hotel gần đây thôi, cậu đã ổn định rồi, có thể sáng mai cháu phải bay về vì không thể nghỉ việc lâu được. Bác sĩ nói là cậu có thể xuất viện trong vòng 1-2 ngày. Cô có thể trông nom cậu giúp cháu không?
- Được thôi, cám ơn Tony đã báo cho cô biết.
- Vậy sáng mai Tony sẽ vào thăm cậu rồi đi về. Mình vẫn giữ liên lạc nha cô Hân.

Ông Quân bất chợt cựa mình, mở mắt, khi nhìn thấy Hân, trong mắt ông thoáng lên ánh ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhẹ hỏi:
- Sao em lại ở đây?
Hân nắm nhẹ tay ông.
- Sao em lại không thể ở đây?
Cô nhỏ giọng, trách móc:
- Sao anh vào đây mà không cho em biết gì cả. Lúc Tony gọi cho em, em lo lắm, anh biết không?
Ông Quân cười, nói:
- Bây giờ anh đã không sao rồi, tiểu giải phẫu thôi mà em.

Sau đó ông kéo chiếc mặt nạ thở oxy xuống, chậm rãi kể sơ cho Hân biết. Ông đã bị ngất ngoài đường chiều hôm qua và được đưa đến bệnh viện thật nhanh. Sau đó, ông được đẩy vào cấp cứu và phẫu thuật đặt stent nong động mạch vành vì tim mạch ông bị nghẽn. Cũng may cho ông là nơi ông bị ngất không cách xa nhà thương là bao nếu không thì hậu quả khó lường. Cùng lúc đó họ tìm được Tony nên cháu ông đã bay đến tíc tắc trong buổi tối và ở cạnh ông suốt đêm.

Ông nhìn Hân, bất chợt ánh mắt thật dịu dàng.
- Em có thể lấy giùm anh chiếc áo khoác trong tủ không?
Hân đứng lên, cô mở tủ lấy chiếc áo khoác màu xanh đậm đưa cho ông.
Ông cầm áo và tìm gì đó lấy ra rồi bảo Hân:
- Lại gần đây với anh.
Hân ngoan ngoãn tiến lại gần. Cô nắm tay ông, vuốt nhẹ.
Ông Hân rút tay cô ra, và giữ trong bàn tay mình. Rồi ông đặt vào tay cô một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Ông nói:
- Em mở ra đi!
Cô nghe lời ông, mở nắp hộp ra.
Một chiếc nhẫn kim cương xinh xắn, tia nắng ngoài song cửa cổ len vào hắt lên, tạo thành những màu sắc lung linh như sắc cầu vồng.
Tiếng ông Quân nhẹ như hơi thở.
- Của em đó, em có bằng lòng mang nó và đi với anh suốt quãng đời còn lại không?
Hân thoáng ngẩn ngơ, có phải ông đang cầu hôn cô hay không? Cô nghe mình giao động lạ kỳ, nhất thời cô không thốt lên được lời nào cả.
Tiếng ông Quân đều đều.
- Hai hôm trước anh đi đặt chiếc nhẫn cho em, anh tìm mãi mới tìm ra mẫu này mà anh nghĩ là rất hợp với em. Chiều hôm qua vừa ghé lấy nhẫn xong, khi ra cửa anh chợt nghe choáng váng và ngất đi. Cũng may là khi đó chiếc nhẫn đã nằm trong túi áo rồi.
Ông bóp khẽ bàn tay Hân.
- Nào, nói gì đi chứ, cô bé. Anh là người bịnh mà em để anh nói mãi ư?
Hân nhìn ông, niềm xúc động dâng lên dào dạt. Cô mấp máy.
- Em cầu mong anh được khỏe lại thật mau, và.... chuyện chúng mình... sẽ tính sau anh nhé!
Ông Hân hạ giọng nhỏ, có vẻ buồn buồn:
- Vậy là em vẫn chưa bằng lòng? Có phải em có điều gì nghi kỵ không?
- Không đâu, nhưng em... muốn được suy nghĩ một chút. Em chỉ mới vừa thi xong.
- Được thôi, anh không ép em, anh sẽ chờ em. À, em thi tốt đẹp chứ?
- Em chưa biết kết quả. Có lẽ vài ngày nữa sẽ có.
- Anh nghĩ em sẽ nhận tin vui, em siêng học và có chí lắm!
Hân nghiêng người, cô hôn nhẹ lên trán ông và nói:
- Anh mới khỏe lại thôi, anh nghỉ ngơi thêm đi. Em sẽ ở đây với anh.

Ông Hân gật đầu, ông khép hờ mắt, có vẻ hơi mệt mỏi, và khi đó cô y tá bước vào cất tiếng chào và cho biết họ sẽ chuẩn bị bữa ăn chiều cho ông. Hân trả lời là cô sẽ ở lại giúp ông ăn rồi mới về.

Hân cầm chiếc hộp nữ trang. Cô đứng dậy để nó vào giỏ xách và bất chợt vén nhẹ chiếc rèm nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Ráng chiều đang nghiêng dần trên bìa rừng xa xa. Khi cô đến đây thì ngoài trời đang lất phất cơn mưa nhẹ, bây giờ bên ngoài đang lấp lánh sắc cầu vồng óng ả và đậm dần trên nền trời xanh.




Hoàng Như Hạ
Viết xong tại Montreal, tháng 06.2020
Trả lời

Quay về “Lung Linh Nắng Hạ”