*
Tui hổng ăn nhậu chi dzáo với Donald Trump, tổng thống sến nhớt hiệp chủng quốc. Vậy mà chả có khả năng tra tấn tui mới là tài. Từ TV, la dô, báo chợ, báo bán, internet ngoài nước tới trong nước. Thậm chí ra đường, trong subway bus, trong tiệm ăn rạp hát... lúc nào cũng nghe chuyện Trump, vô toa lết xả hơi vậy mà chả cũng theo vô cho bằng được, khổ hông trời ! Rồi sao Trump vô toa-lết hở ?
Thì tối Valentine theo kép đi ăn, ăn ké, hổng tốn tiền. Rồi đụng chai cabernet sauvignon Woodbridge của mỹ hạp khẩu vị, mới tà tà làm luôn vài ly cho ấm bụng. Bụng ấm quá đương nhiên sanh nặng, rồi nhung nhớ bác phải đi thăm. Chừng vào tới trỏng, nghe hai mợ kia đang thiếu điều khẩu chiến chuyện Trump coi thường phụ nữ. Mệ này nói, rằng đã đến lúc chúng ta, những người phụ nữ tân tiến và tiên tiến, nên và phải nên biết rõ thế đứng của mình (standing position) trong xã hội, đừng để bọn đờn ông coi thường, nhục mạ. Rồi mệ kia phản pháo ngay, rằng xã hội nào, xã hội mỹ hay xã hội canada, you là con dân diệp kỳ lại cứ nhảy dựng lên chống tổng thống huê kỳ là sao ? Rồi cả hai cái miệng ấy cùng hướng về tui chờ ý kiến (Nô thấy sao Nô).
Tui đã chán chuyện Trump ứ hự rồi, chán tới hổng thể chán hơn đặng nữa. Tui nói qúi phu nhơn cho tui thoải mái làm việc tông đồ chút xíu đặng hôn, việc nhà chúa phải làm liền hổng được chậm trễ. Hai cái mặt nọ nghệt ra hổng hiểu gì, dám chúng tưởng tui vào lăng bác đốt nến cầu nguyện cách riêng. Nói nào ngay loại ngôn ngữ thường nhựt của tui, chỉ có đám đồng sự chồng chúng mới thấu đáo do đã nghe hoài nghe miết mỗi bữa – và rất còn thích nghe -
Chai cabernet sauvignon Woodbrige niên biểu 2014 ấy sáng qua lùng hổng ra. Giá bán của SAQ (hãng rượu quốc doanh heng, vì rượu bia thuốc lá do chánh phủ hoàn toàn kiểm soát) là 14.99 luôn thuế, được cho 92-94 points theo thang điểm âu châu (và 4.5 theo thang điểm québec). Chỉ 15 đồng thôi mà chuộc được một chai rượu trên 90 điểm kể ra là quá hời !
Nhưng... chai “cầu gỗ 2014” nay biến mất trên thị trường chai lọ rồi, chỉ còn thấy những chai mang niên biểu khác.
Tui ẳm về hai chai khui liền cho biết đặng còn viểt message mần màn điểm rượu.
Chai 2013 nhạt hìu, y chang ly nước mát, uống đỡ khát thì đặng chớ thưởng thức thì không, bị cả độ đường lẫn độ chua đều hổng đủ, chưa đủ, nó y chang một nữ tướng yếu xìu, đứng giữa bày đực rựa cho đủ phái tánh hai bên.
Chai 2015 thì đúng là bé con đang sửa soạn lớn nên chanh cốm vượt chỉ tiêu, hẳn còn phải mang ủ chờ em trổ mã dậy thì, thưởng thức mới đúng lúc.
Niên biểu 2016 chưa thấy bày ra, chắc còn đang thiêm thiếp ngủ trong hầm rượu của hãng.
Tưởng tượng tới đây tui bỗng dựt mình. Mơi kia mớt nọ, nếu Cali tách rời, mần màn lập quốc – giả như dân Cali quá chán ghét Đỗ Nam Trần (hay Trần Đỗ Nam theo cách VN) và bọn CH tiền sử hổng chịu tiến hóa nọ – thì liệu rằng cái đám cầu gỗ ấy có sẽ tăng giá theo ?
*
Nói nào ngay, vang pháp so với vang mỹ còn quá rẻ, chỉ một phần ba tiền để có một chai rượu với phẩm chất tương đương. Rapport qualité/prix vẫn còn sung mãn. Vang mỹ đắt tới khó cắt nghĩa cho thông, có phải vì tiền nhơn công quá cao, cho dù các hãng rượu mỹ đã xử dụng phần lớn máy móc thay thế. Hay giá tiền này đã bị thổi cho phồng lên từ đám marketing và bọn nhà báo tán láo ăn tiền, những chuyên gia sành sõi tâm lý, biết cách hướng dẫn thị hiếu con người nhằm gia tăng mãi lực sản phẩm ?
Từ 10 -15 năm đổ lợi đây, tàu cộng chuyển mình, dùng chiến thuật biển người đưa con dân đất nước xâm lăng thế giới theo cung cách “gieo hạt-trồng cây”. Hạt được mang gieo lung tung, từ đông sang bắc, tây xuống nam, ra cùng khắp thế giới. Sự việc bớt kẹp chặt, thả lỏng chút xíu nền kinh tế chỉ huy của nhà cầm quyền bắc kinh đã tạo ra, và tạo lẹ, một thành phần giai cấp mới, rủng rỉnh ít tiền túi nhưng hổng đủ, chưa đủ đặng bung ra. Có tiền mà hổng biết mần chi, thế là cái đám ấy tà tà hưởng lạc.
Đảng cùng nhà nước và con cháu gia đình chúng (vỉ chỉ chúng mới đủ khả năng tiền bạc) bèn nương theo đó làm ăn và làm giàu. Chúng thẳng đường sang pháp, mua liền mấy vườn rượu ấm ớ, rẻ và cheap, rồi thong thả sản xuất red wine – chỉ red wine thôi heng, vì red là màu sắc hạp phong thuỷ – Red wine từ đây có nhãn Made in France được chở về bán trong xứ, cho đám trưởng giả đang háo hức học làm sang kia tập uống cho biết cho quen. Đại khái... tiền bạc đã không thất thoát ra ngoài, mà đám nho vun trồng sau này, có khi còn cần tới.
Nho giới đại pháp, cả sản xuất lẫn tiêu thụ, lên ruột la làng (cho đáng kiếp, ai biểu), rằng làm rượu vốn là nghệ thuật chơn chánh và chơn truyền của phú lãng xa, nay giao cho đám ngoại chủng, bần cố nông tay chơn chưa sạch đất phèn ấy, thì than ôi, trước sau chi danh tiếng rượu vang xứ pháp cũng sẽ bị chúng hủy hoại !
Đám nông dân đã lỡ bán đất bèn lên tiếng biện minh, rằng vườn tui nhỏ hìu đâu đáng, nay cạnh tranh không lợi với các vườn lớn, mà có kêu gào chánh phủ cũng khoanh tay dòm chớ đâu thèm giúp đỡ, thành buộc lòng mới phải bán chớ bộ.
Rồi người ta mần màn look at the bright side, an ủi lẫn nhau, rằng ấy những vườn rượu có tiếng của mình, bọn nhà quê cà quỷnh nọ hổng thể dòm ngó tới vì hổng đủ sở hụi, chưa kể nếu được thì huê lợi thâu vào cũng sẽ ít, do giá thành cao làm mãi lực giảm, vậy thì chúng tội gì ! Chúng ta hãy cứ yên tâm mà... uống tiếp !
Chưa không hàm nghĩa không và không bao giờ coq. Chuyện đám con trời lăng xăng trong các ruộng nho Bordeaux và Bourgogne, y chang bầu cử huê kỳ, sẽ là chuyện dài tâm lý tình cảm xã hội với những biến chuyển khó tiên đoán được. Người ta tiên liệu rằng, sẽ có lúc, cái đám trưởng giả học làm sang ấy do nhơn số tăng (mỗi gia đình có 2 con) nên lượng rượu tiêu thụ trong nước sẽ tăng, cung cầu sẽ lệch. Chừng cái đám học làm sang ấy trở nên sang thiệt, thì ba cái vườn rượu đại pháp sẽ được chúng chiếu cố tận tình hơn và chiếu bằng mọi giá. Liệu rằng khi ấy chánh phủ còn làm lơ nông dân trồng nho nữa hay thôi.. huhu..
Dà, chuyện Trump ngán tận cổ rồi, chuyện rượu vậy mà phấn kích hơn.
*