Thơ thời sự ..

Hình đại diện
thiên thanh
Bài viết: 1352
Ngày tham gia: Thứ năm 14/05/15 11:49
Nơi ở: Phố Cổ

Re: Thơ thời sự ..

Bài viết bởi thiên thanh »

          
          
Hình ảnh


Đứng Bãi giữa cầu Long Biên nhìn về cung điện



Tôi đứng Bãi giữa cầu Long Biên nhìn về cung điện
Áo mũ cân đai lồng lộn người ngợm chạy đuổi nhau
Cây xanh ngã đổ trên đầu
Dân đen làm kiếp bò trâu hùng hục dưới chân cầu
Mũi bị xâu hàng hàng lớp lớp
Những con chim kên bay một đàn rờm rợp
Chực chờ chớp lấy thời cơ
Khi Hà Nội ngủ trong mơ
Khi trí thức ngồi làm thơ ngợi ca thú dữ
Khi chén cơm thừa đánh đổi cả lương tri
Tôi thấy mây trên cao ngậm ngùi
Chuyển mưa rơi đầy vơi lệ máu

Bãi giữa hôm nay thuyền không bến đậu
70 năm cứ nỗi lềnh bềnh
Dòng sông đất lở nước trôi
Người ta áo mũ xênh xang đứng trên bờ cười
Nhảy nhót giữa bến đời ảo ành hoang vu
Tôi thấy trên đường có người xin ăn mắt mù
Lặp đi lặp lại từng câu khẩu hiệu
Từ cái chậu kiểng loa phường
Nhờ đảng ban ơn
Hàng ngàn người không đủ chỗ chờ chết ở nhà thương
Hàng triệu con sâu cơ sở lớn nhỏ trung ương
Hít,liếm từng hạt cát cầu, đường, đài, tượng
Băng rôn cờ quạt dưới trướng

Dân chạy ăn từng bữa toát mồ hôi
Đứng giữa trời trên đường ngập lụt kêu khóc:
“Chúng thi hành những luật pháp” dã man bắt người (1)
“Chúng lập ra nhà tù nhiều hơn trường học”(1)
Chúng thủ tiêu trong đồn công an sau khi bắt cóc
“Chúng thẳng tay chém giết những người yêu nước thương nòi”(1)
Biểu tình thả ra, bắt lại: tội đi hàng hai
“Chúng ràng buộc dư luận, thi hành chính sách ngu dân”(1)
800 tờ báo dưới tay vị quân thần Ban tuyên giáo
“Chúng cướp không ruộng đất” từ tay nông dân ra hải đảo (1)
Đầm Vươn, Dương Nội, Văn Giang… thất điên khổ não
Dân oan tự thiêu giữ đất là chuyện nhỏ
Từng lớp quan tham cố ngạo mạn hé răng cười
“Chúng dùng thuốc phiện rượu cồn” trộn rau cải tươi (1)
“Để làm cho nòi giống ta suy nhược” (1)
Chúng đi từng nước bước
Phối hợp nội xâm nhịp nhàng quân cướp nước
Kinh tế mượn vay, bán buôn chức quan trò chơi cá cược
Cả một bầy Sâu, Ếch, Chuột phá tán quê hương
“Chúng bóc lột dân ta đến xương tủy”(1)
“Tất cả mọi người sinh ra có quyền bình đẳng”(1)
Thạnh Hóa, Long An công an xây đài quyết thắng
Cướp đất nhân dân, tòa án dùng luật rừng toa rập

Từ Hà Nội nhìn về Sài Gòn như anh hùng núp
Nhiều thằng Hồ Chí Minh vẫn lếch thếch ngoài đường (2)
Dầm mưa lội nước
Kẻ theo xuôi người về ngược
Bơi từng bước rực rỡ quang vinh
Tượng đài bạc ngàn tỉ vẫn bình thân
Bệ vệ chỉ tay nhìn

Không ai dám xuống đường đi biểu tình
Tàu phù tuyên bố đinh ninh
Chủ quyền Trường Sa bất di bất dịch
Tôi đứng Bãi giữa cầu Long Biên tự hỏi
Hỡi nội xâm cướp đất triền miên
Hỡi ngoại xâm tràn ngập khắp mọi miền
Ai bắt dân tôi làm người điên
Không có quyền phản kháng?

17/9/2015
Lê Hải Lăng

______________________________________

Chú thích:

(1) trích Tuyên ngôn độc lập
(2) trích FB NLT dùng đúng tên mới của thành phố

Ảnh: Zing.vn


nguồn
          
Hình đại diện
Bạch Vân
Bài viết: 5388
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 19:19
Gender:

Re: Thơ thời sự ..

Bài viết bởi Bạch Vân »

  •           


    Mời đọc câu chuyện thật lại như đùa!


    Tôi từ Sàigòn ra Hà Nội, đến Hồ Gươm xem xong gọi xích lô đến , hỏi
    • đi đến chợ Đồng Xuân giá bao nhiêu?

    Anh đạp xích lô bảo
    • 70 nghìn
    , tôi trả
    • 50 nghìn
    anh ta đồng ý chở tôi đi, đến cách chợ Đồng Xuân chừng 300 mét anh bảo tôi xuống.
    Tôi hỏi anh ta
    • sao lại xuống đây?
    anh ấy trả lời
    • 50 nghìn chỉ đến đây thôi!

    Tôi hỏi
    • sao anh đồng ý giá ban đầu là 50 nghìn mà bây giờ anh nói thế?
    Rồi anh ta đáp gọn hơ:
    • Anh thông cảm cho. Ở đây Đảng lừa dân cho nên dân chúng em phải lừa nhau mà sống!
    Tôi vừa tức mà phải cười rồi trả tiền và bỏ đi. Anh ta còn nói thêm:
          • không lừa không phải Cộng Sản,
            không đi chàng hảng không phải Việt Minh,
            không ăn nói linh tinh không phải ủy viên bộ chính trị,
            không có học vị mới vào trung ương.
    Chán thật!




    Trích “Dân Làm Báo”.
    Nguồn: tiengthongreo.blogspot
              
Ngoc Han
Bài viết: 1577
Ngày tham gia: Thứ tư 20/05/15 14:24

Re: Thơ thời sự ..

Bài viết bởi Ngoc Han »

  • http://m.voatiengviet.com/a/2966179.html





    Về/đi/đi/về
    ______________________________
    16.09.2015 Trần Doãn Nho




    Trước đây, trong một bài viết trên Talawas, tôi đã từng bàn về chuyện “về” của một người chưa có dịp về. “Về” như một khái niệm. Lần này, tôi nói chuyện “về”. Như một câu chuyện. Vì về thật. Trước đây, tôi mang cái tâm tưởng về. Lần này, tôi mang thân xác tôi về. Về, trong một cảm giác bồn chồn ray rứt, đi. Đi Việt Nam. Trên chuyến bay dài hai mươi mấy tiếng đồng hồ, tôi lửng lơ trong tâm trạng của một chuyến đi vào vùng đất lạ, hiểm trở và chông gai.

    Sài Gòn đây rồi! Đông và chật. Không thấy đường, chỉ thấy người. Và khẩu hiệu. Và bảng quảng cáo. Và tiếng xe nổ. Và nắng. Và xa lạ. Tôi nhìn Sài Gòn qua một màn sương mờ đục của ngày tháng cũ. Những thân quen chồng lên những lạ lẫm. Những cũ pha đầy những mới. Muốn hình dung tên mới của một con đường, phải hỏi cho ra tên cũ. Tôi trôi dạt giữa một Sài Gòn khác. Khác với Sài Gòn của tôi.

    • Sài Gòn Sài Gòn cơn biển động
      Đàn cá lao nhanh mọi tuyến đường
      Sài Gòn hối hả trời sắp sập
      Cuống cuồng như thể mới bị thương
      Sài Gòn lái xe rất tài năng
      lách, lạn, vọt, vượt, rú, chen, băng
      Sài Gòn đêm ngày dồn dập nổ
      Quành, quẹo, tuôn, lao, chạy khẩn trương
      Sài Gòn bây giờ không tóc tai
      Không đùi không tay không mặt người
      Tất tả tới lùi rất đồng dạng
      Bơi giữa Sài Gòn, tôi lạc tôi
      Sài Gòn Sài Gòn lạ lẫm nhau
      Sài Gòn Sài Gòn bất chấp nhau
      Sài Gòn inh tai còi thúc hối
      Giành nhau những khoảng hẹp tan mau
      Sài Gòn ban ngày không trời xanh
      Sài Gòn đêm về mất ánh trăng
      Sài Gòn chật ních. Không khe hở
      Khoảng trống nào tôi tới để dìu em!
      Em bên kia đường hồi hộp đợi
      Tôi lội qua giòng xe nghênh ngang
      Nhảy phóc lên lề hồn thất tán
      Bần thần quên mất cả tên em

      (TDN)



    Rời Sài Gòn ra Huế. Chuyến bay đáp xuống phi trường Phú Bài buổi tối. Đến Huế cũng đã khuya. Lấy phòng, tắm rửa xong là vội vàng gọi tắc xi về thăm nhà. Nửa đêm. Gõ cửa như gõ vào một dĩ vãng. Nghe kẻ đi xa về, mọi người thức dậy. Nhà bà con quanh quanh cũng dậy. Nào o, nào chị, nào cháu. Cháu đâu thật nhiều: cháu lớn, cháu nhỏ, cháu bên anh, cháu bên chị, cháu bên dì, cháu bên o, cháu bên chú và có cả con của cháu. Một thế hệ mới ra đời, hồn nhiên lớn lên, nghe thưa nghe chào chóng cả mặt, chẳng biết rõ đưa nào ra đứa nào. Trong cái ồn ào cháu chắc, ngậm ngùi thắp nhang, nhìn ảnh ba người đã ra đi: mẹ và hai người chú. Vĩnh viễn đi. Những cũ âm thầm mất. Những mới lao xao đến.





    Về nhà!

    Chạm vào đâu cũng thấy mình ngày cũ. Sờ vào cây khế già trước sân, một bầy keo sà xuống, kêu inh ỏi. Gõ vào cột nhà, thấy đèn khuya, bút mực và những đêm học bài. Gõ vào cửa sổ, thấy mẹ ngồi đăm chiêu đắm đuối nỗi nhọc nhằn nuôi nấng. Ra vườn, nghe tiếng vạt sành, tiếng dế, sợ hãi những con ễnh ương hót vào cổ. Đêm về, nhớ những con ma: ma rà, ma le, ma trơi, ma trứng lộn, ma Mậu Thân.

    Thành phố rộng và đông. Mọi đường đã thành phố. Người và xe và cửa hàng và sạp bán. Tất cả mọi con đường hầu như đặc kín các cửa hàng lớn nhỏ, tiệm ăn, quán cà phê. Các tên tiệm nghe khá vui, nhất là tiệm cà phê.
    • Thông thường thì “Vườn cau”, “Sông xanh”, “Sầu đông”,
    • nghiêm túc thì “Cát đằng”, “Thủy tinh”.
    • Văn vẻ thì “Khoảnh khắc”, “Góc hẹp”, “Cũng đành”, “Vườn tình”, “Thưởng nguyệt”.
    • Văn vẻ hơn: “Đời nghiêng”, “Giọt đắng”, “Góc trời”, “Chốn này”, “Giọt buồn” và …“Chợt nhớ”.
      Có đến mấy “Chợt nhớ”: “Chợt nhớ 1”, “Chợt nhớ 2”, “Chợt nhớ 3”.
    • Ngộ nghĩnh: “Cây si”, “Nhứt Huế”, “Lang bạt”, “Rất Huế”, “Cơm nguội” và…”Lu” (với cái lu để trước quán).
    • Hấp dẫn thì “Nhất dạ đế vương”, một tiệm ăn.


    Sáng, cà phê.
    Chiều chưa về, đã nhậu.
    Chiều về, càng nhậu. Dường như cả thành phố ăn nhậu. Chạy xe đường Trịnh Công Sơn dọc theo bờ sông Hương, phải thắng gấp nhiều lần vì được mấy chủ nhân sai đàn em ra chận ngang giữa đường mời vào quán nhậu. Nghiệm ra rằng cái thế giới trịnh công sơn ngày nào đã hoàn toàn biến mất. Mưa e chẳng còn “bay bay”, mùa thu e chẳng còn biết “đi”; “lá thu mưa” e chẳng thèm “rơi mòn gót nhỏ”…Đâu rồi cái êm ả, lặng lẽ, âm thầm, kín đáo, e ấp. Huế ơi!


    • tôi trở về một chỗ
      được gọi là quê hương
      tôi lạc tôi đâu đó
      như một gã đi hoang
      từ đường khoe mái mới
      chạnh bước lối mòn xưa
      cây khế già lẩm cẩm
      rụng mấy chiếc vu vơ
      nửa đêm choàng thức giấc
      đứng ngó ra vườn trăng
      ai níu tàu lá chuối
      thoáng động bóng ma quen
      tới viếng thăm thằng đính
      móm mém vết đời đau
      tạt ngang nhà nguyệt hạ
      nắng úa đẫm hàng cau
      bụi tre vườn thằng lợi
      lên một cửa hàng ăn
      ghé góc lều thằng thụ
      ôm vai lão bạn buồn
      dăm đứa ngồi cụng chén
      ấm lạnh cuộc hơn thua
      mềm môi nhìn ngoái lại
      bên song tiếng gió lùa
      quê hương là vết cắn
      bầm tím lớp da đời
      quê hương là dấu hỏi
      ném vào mỗi cuộc chơi
      quê hương là ẩn ngữ
      đánh đố nỗi hoài mong
      về! đất trời xao xác
      lạ lẫm như chưa từng
      chiều lên nghe gió chướng
      thổi buốt trái tim câm
      nội thành tôi, ai gọi
      hơi hụt giữa trời không

      (TDN)






    Về. Rồi lại đi.

    Sau hàng chục tiếng trên máy bay, khi đáp xuống phi trường Houston, tôi cảm thấy mình vừa về nhà. Và yên tâm. Ô hay! Sao lại về? Sao lại nhà? Tôi đã chẳng vừa về thăm nhà ở Việt Nam sao!

    đi
    về
    về
    đi
    Rốt cuộc, tôi treo tôi giữa hai sợi đi/về.

    Lơ lửng.
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20017
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: Thơ thời sự ..

Bài viết bởi Hoàng Vân »

          

:flower: :flower: :flower:

          
Hình đại diện
Bạch Vân
Bài viết: 5388
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 19:19
Gender:

Re: Thơ thời sự ..

Bài viết bởi Bạch Vân »

  •           
    • Lên đường ngắm tượng bác hù

      Hình ảnh


      Lên đường ngắm tượng bác hồ
      Chân em không dép đường gồ ghề đau
      Quần em chẳng có cái nào
      Nên thằng cu tí xanh màu tím teo
      Làng em vốn dỉ đã nghèo
      Nên cần tượng bác ì xèo nổi danh
      Đói no mắc kệ dân lành
      Quan trên no ấm giàu nhanh được rồi
      Đừng kêu than khóc ai ơi
      Quan giàu, dân đói chuyện đời thế thôi!!!!

      An Do Sưu Tầm


      Nguồn https://vuongthuc.wordpress.com


              
Hình đại diện
Quy Nam
Bài viết: 824
Ngày tham gia: Thứ năm 21/05/15 18:52

Re: Thơ thời sự ..

Bài viết bởi Quy Nam »

  • TỔNG KẾT ĐỔI TIỀN
    ..........



    Tính sổ 3 lần đổi tiền đồng tiền Việt Nam mất giá 5.000 lần. Sau đó, mất giá thêm 22.100 lần nữa. Tính ra đồng tiền Việt Nam của cụ Hồ từ ngày 22/9/1975 đến nay mất giá = 10 x 22.100 = 220.000 lần. Còn đồng VNCH thì mất giá = 500 x 10 x 22.100 = 110.050.000 lần.

    Công nhận thời sản đời sống nhân dân đi xuống kinh thật, nhưng quan sản thì giàu hơn cả Bill Gates.




    Hình ảnh
    Tiền Polyme hiện nay là chỉ thay thế tiền coton của lần đổi thứ 3.
    Nó xấu và dễ bay màu khi bị dính nước.




    Sau 3 lần đổi tiền ở miền Nam có 4 câu thơ ai cũng biết:

    "Máu rợn mùi tanh, cuộc đổi đời
    Ba lần cướp trắng lúc lên ngôi
    Miền Nam "ruột thịt" âm thầm hiểu:
    Cách mạng là đây: bọn giết người !"






    nguồn: facebook - Hồ Hải
Hình đại diện
thiên thanh
Bài viết: 1352
Ngày tham gia: Thứ năm 14/05/15 11:49
Nơi ở: Phố Cổ

Re: Thơ thời sự ..

Bài viết bởi thiên thanh »

          
          
Kính gửi đến quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dẫn nhập :
Có một số người có lẽ gần "đắc đạo" (?!) đã khuyên bảo tôi: - Bốn mươi năm rồi sao vẫn còn thù hận, buồn bã đau lòng làm gì? Chuyện mất nước đã qua rồi, quá khứ không kéo lại được thì than khóc thương nhớ mà làm gì?
Một số người khác lại bảo: - Già rồi, sao không chịu "hoà hợp hoà giải" (sic) và bỏ hết tất cả buồn phiền cho lòng thanh thản rồi về "thăm quê hương" (sic), du lịch, chụp ảnh, làm "từ thiện" (sic) và "tham quan" (sic) các nơi? Đẹp lắm, rẻ lắm và vui lắm!
Xin cám ơn các bạn!
Nhưng...
Rất mong các bạn có dịp gặp gỡ những người Arménie và bảo họ rằng: - Chuyện Thổ Nhĩ Kỳ tàn sát dân của quý ông bà đã xảy ra cả 100 năm rồi, sao còn nhớ và thù hận làm gì? Sao không quên đi cho tâm hồn nhẹ nhàng? Hãy noi gương chúng tôi đây, mới 40 năm mà đã muốn quên đi tất cả!
Hoặc gặp người Do thái và bảo họ rằng: - Bọn Nazi giết hại dân Do thái đã hơn 70 năm rồi, sao còn nhắc làm chi cho khổ, hãy quên đi cho lòng thanh thản!
Hoặc gặp người Tây Tạng lưu vong để khuyên họ quên chuyện Tàu xâm chiếm Tây Tạng từ năm 1950...
Hoặc gặp người Duy Ngô Nhĩ (Uighurs) ở Tân Cương để bảo họ hãy bỏ qua việc Tàu Cộng hoàn toàn thống trị Tân Cương từ năm 1949...
Hoặc gặp người Cuba tỵ nạn ở Miami để khuyên họ chấp nhận chế độ Cộng sản đang ngự trị trên Cuba từ năm 1959...
Chúc các bạn may mắn!




Dạo:
Người quên thì cứ việc quên,
Nhưng xin người hãy để yên tôi buồn.




Cóc cuối tuần:


Hãy Cho Tôi Buồn

Hỡi người bạn chắc gần "đắc đạo",
Cám ơn người đã bảo ban tôi,
Rằng: - Mình mất nước lâu rồi,
Sao còn thù hận, đứng ngồi đắng cay;

Rằng: - Sao chẳng khoanh tay "hoà giải",
Để trở về thoải mái vui chơi,
Của ngon, vật lạ, giá hời,
Nhởn nhơ thỏa thích, chuyện đời mặc ai;

Rằng: - Hãy bỏ ngoài tai mọi chuyện,
Về quê làm "từ thiện" một phen,
Để nghe thiên hạ ngợi khen,
May ra lại được chính quyền tuyên dương;

Rằng: - Hãy viếng quê hương "đổi mới",
Với đền thờ chói lọi nguy nga,
Những khu giải trí xa hoa,
Tha hồ chụp ảnh mang ra khoe người.

*
Những lý lẽ "hợp thời trang" ấy,
Đừng phí giờ chỉ dạy riêng tôi.
Bạn ơi, hãy gắng dành hơi,
Để đi rao giảng những nơi đang "cần".

Giờ bạn hãy phát tâm Bồ tát,
Khuyên bảo người dân Arménie,
Bỏ qua chuyện Thổ Nhĩ Kỳ,
Trăm năm còn nhớ làm chi hở trời.

Xin bạn đến can người Do Thái,
Bảy mươi năm sao mãi sân si,
Hãy quên hẳn bọn Nazi,
Bao nhiêu thù oán dẹp đi một lần.

Bạn hãy nhắc giùm dân Tây Tạng,
Chuyện đã hơn hai vạn ngày rồi,
Giờ đây mọi sự đã nguôi,
Đấu tranh xuôi ngược, ngược xuôi ích gì.

Xin bạn gặp người Duy Ngô Nhĩ,
Bảo họ đừng lo nghĩ viển vông,
Tân Cương số phận đã xong,
Hãy vui sống với cùm gông giặc Tàu.

Và bạn hãy nặn đầu bóp trán,
Khuyên nhủ người tỵ nạn Cuba,
Ráng quên đi chuyện nước nhà,
Tự do dân chủ chỉ là mộng thôi.

*
Mang thân phận mồ côi đất nước,
Làm sao tôi quên được mà quên,
Làm sao bịt mắt trùm mền,
Khi dân tôi vẫn triền miên đọa đày.

Quên sao được chuỗi ngày bi đát,
Khi giặc thù ào ạt vô Nam,
Để rồi cửa nát nhà tan,
Máu xương lầy đất, oán than ngập trời.

Quên sao được những người yêu nước,
Vạch âm mưu xâm lược của Tàu,
Nên đành gánh chịu thương đau,
Đêm đêm ngục tối gục đầu đếm canh.

Quên sao được dân lành đói khổ,
Trong khi bầy cán bộ đảng viên,
Thẳng tay vơ vét bạc tiền,
Ra ngoài sắm sửa liền liền cơ ngơi.

Quên sao được những người chiến sĩ,
Giữ gìn quê liên lỉ ngày đêm,
Giờ đây thân xác tật nguyền,
Vẫn còn hứng chịu liên miên đòn thù.

Quên sao được ngục tù "cải tạo",
Lò giết người tàn bạo ngụy trang.
Từ khi bị ép tan hàng,
Biết bao xương trắng rừng hoang mỏi mòn.

Quên sao được mảnh non sông Việt,
Giờ biến thành đất Chệt, thương thay!
Quê nhà nay đã sang tay,
Lối về cố quận dấu giày lạnh căm.

*
Người ta cả trăm năm còn nhớ,
Mãi kiên trì nhắc nhở cháu con,
Lời thề phục quốc sắt son,
Qua bao ngày tháng vẫn còn như xưa.

Ngọn lửa Việt chỉ vừa mới tắt,
Bốn mươi năm lâu lắc gì đâu,
Mà sao nỡ vội quay đầu,
Mà sao mới chớm sang giàu đã quên.

Bạn cứ việc thản nhiên hạnh phúc,
Hưởng thụ đời sung túc ấm no.
Xin đừng nặng nhẹ nhỏ to,
Quê tôi đã mất, hãy cho tôi buồn.

*
Lạnh lẽo mưa tuôn
Trên cánh buồm xa bến.
Ngậm ngùi nhớ đến
Những lời thề vượt biển năm xưa.


Trần Văn Lương
Cali, 10/2015

nguồn
          
Hình đại diện
thiên thanh
Bài viết: 1352
Ngày tham gia: Thứ năm 14/05/15 11:49
Nơi ở: Phố Cổ

Re: Thơ thời sự ..

Bài viết bởi thiên thanh »

          
          
Hình ảnh

Đó là những học sinh của trường Tiểu học Thành Sơn (huyện Khánh Sơn, tỉnh Khánh Hòa). Vì cuộc sống khó khăn nên trong lễ khai giảng, các em chỉ đến trường với bộ quần áo nhàu nhĩ, lấm lem, nhiều em không có dép để đi và đặc biệt, các em không có ghế để dự lễ khai giảng, nên có em phải quỳ trên đất để được nhìn rõ hơn lễ khai giảng đang diễn ra phía trên.


CON QÙY LẠY CHÚA TRÊN TRỜI


Con qùy lạy chúa trên trời
Chúa thương cho thỉnh đôi lời bảo ban
Từ ngày đánh mất giang san
Thùy dương cát trắng Nha Trang tối mờ

Chỉ vì có mấy thằng khờ
Buôn dân bán nước vét vơ làm giàu
Đày dân làm ngựa làm trâu
Cống sưu nộp thuế cho Tàu Bắc Kinh

Chúa vì kẹt mấy cây đinh
Đính trên thập gía bực mình nín thinh
Không thì đã nổi lôi đình
Đạp cho lảnh đạo Đảng mình tan thây

Ngu đần dốt nát thơ ngây
Xã hội chủ nghĩa bầy nhầy thối tha
Học đường thành bãi tha ma
Quê hương lột xác hóa ra nhà tù

Bao nhiêu linh mục thầy tu
Thế nhân hành đạo bị vu phản lòan
Bao nhiêu ruộng đất dân oan
Ngụy quyền cướp bóc tham quan giật giành

Từ ngày cạn nước Cam Ranh
Đồng minh Mỹ bán Miền Nam cho Hồ
Khánh Hòa trần trụi tô hô
Cá cầu Xóm Bóng thành khô phơi bờ

Anh linh tử sĩ vật vờ
Khóc than vận nước đợi chờ hồi sinh
Chúng con một lủ học sinh
Chúa thương xót nhớ cho xin một lần

Đi học không phải ở trần
Có bút có mực khai vần ngữ ngôn
Chị con không phải bán trôn
Nuôi em ăn học lớn khôn nên người

Em con không phải rác bươi
Mót manh giấy trắng tặng anh viết bài
Mẹ cha ban phát hình hài
Tiếc công dưỡng dục tháng ngày cưu mang

Nhập trường mà khổ trần thân
Ngồi ê mông lép quỳ chân rụng rời
Sao mà khổ thế Chúa ơi!
Khai trinh con chữ tơi bời vậy ư?

Tìm đâu đôi dép bây chừ
Mẹ đun thay củi để vùi củ khoai
Ghế đâu con mãi tìm hòai?
Hay thầy cô đói bán xài lam nham!

Hay bàn tay nhám quan tham
Quơ quào tọng nhét vào hàm nuốt ngang?
Con xin học chữ Việt Nam
Không cân đong đếm một gram chữ Tàu

Từ Nam Quan đến Cà Mau
Việt Nam Quốc Ngữ thông làu tâm can
Khổng, Lão giáo tự Hán gian


Thơ Đường, thơ Muối dân Nam chẳng màng

Việt Nam Quốc Ngữ người Nam
Con học mai mốt con làm bài thơ
Chỉ kim lục bát thêu mơ
Thêu từ Phục Quốc dựng cờ Vàng bay

Giang sơn Hồng Lạc trải dài
Bốn nghìn năm vững lầu đài vinh quang
Dẹp tan chủ nghĩa con hoang
Đang cơn hấp hối thù trong giặc ngòai

Mân côi chuỗi niệm hôm nay
Độ phò cho qúy cô thầy khang an
Nha Trang biển bạc rừng vàng
Thành Sơn tiểu học lọc sàng chí trai

Gắng công đèn sách dùi mài
Bước lên thế giới vũ đài ngày mai
Nữ lưu tuấn kiệt anh tài
Phục sinh quốc thể hình hài Việt Nam!


.duy lynh.

          
Hình đại diện
thiên thanh
Bài viết: 1352
Ngày tham gia: Thứ năm 14/05/15 11:49
Nơi ở: Phố Cổ

Re: Thơ thời sự ..

Bài viết bởi thiên thanh »

          
          
CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI VIỆT KIỀU...XIN ĐỪNG ĂN CÓ NHẬN VƠ ***


- Chúng tôi là công dân "Mỹ" gốc "Việt Nam"
- Không phải công dân của "Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Vịt Cộng"
(Gởi đảng Vịt Cộng và bọn Vịt Gian)



Chúng tôi không phải Việt Kiều
Mà là tị nạn đã liều năm xưa
Vượt biên đấy và vừa lập nghiệp
Bộ đảng quên, quên thiệt đấy à ???

Vượt Biên vì ghét cộng tà
Khinh bày khuyển mã, tìm ra nước ngoài
Cốt xa đảng, xa loài lang sói
Tay giết người miệng nói yêu thương

Dã tâm, gian dối, lật lường
Gây bao thảm cảnh thê lương khắp miền
Chính đảng tạo triền miên thống khổ
Đảng cưỡi lưng, bóp cổ đồng bào
Đảng không nhớ chúng tôi sao ?
Kẻ thù của đảng năm nào đấy thôi !!!
Xưa, đảng chửi chúng tôi đĩ điếm
Lũ côn đồ theo liếm ngoại bang
Ma cô, bọn giặc cờ vàng

Tàn dư Mỹ Ngụy rõ ràng, nhớ chăng ?
Nay đảng lại nhập nhằng lật lọng
Gọi chúng tôi trịnh trọng: "Việt Kiều" !
Vịt Kìu giúp đảng lắm chiêu

Giúp moi chất xám, giúp khều đô la
Giúp kinh tài nhiệt thành xây đảng
Nuôi đảng bền, vàng bạc đầy rương
Đảng sai tuyên vận bốn phương

Giỏi màn vu chụp, rành đường đâm hông
Vịt kìu ấy đảng trồng khắp chỗ
Sống vật vờ đầu ngõ, cuối mương
Vịt kìu áo gấm khoe hương
Rằng yêu chủ nghĩa là thương quê nhà
Kìu loại ấy sơn hà có nát
Chẳng hề chi, miễn đảng sống đời
Cần gì tổ quốc, cơ ngơi
Vịt Kìu và đảng chung chơi ván bài !!!

Còn Tị Nạn thì ai cũng hận
Bọn giặc Hồ tán tận lương tâm
Giết lầm, cộng chẳng tha lầm
Bao người dân Việt âm thầm chết oan

Bốn mươi năm hung tàn cướp nước
Tám mươi năm bạo ngược giết người
Núi sông đảng đã xé tơi
Đổi cho Trung cộng giữ ngôi ác quyền

Bởi đảng thế dân hiền mới chán
Mới vượt biên tị nạn nước người
Đi mười nào đến đủ mười ?
Kẻ tay hải tặc người nơi biển sầu

Ai sống sót bắt đầu xây dựng
Sau bao năm chịu đựng nhọc nhằn
Cháu con danh toại công thành
Bản thân nay tạm an lành thảnh thơi

Thì đảng lại gọi mời "thân ái"
Gọi mà không ái ngại "Việt Kiều" !
Tuyệt vời, khen đảng tung chiêu
"Việt Kiều" tiếng gọi thân yêu hết mình !

Nhưng này nhé, Ba Đình chớ vội
Gom Vượt Biên chung với Vịt Kìu
Vượt Biên chẳng thể nào yêu
Cái bầy Vịt cộng, Vịt kiều, Vịt gian!

Đảng đừng mãi mưu toan bịp bợm
Vượt Biên nay kinh tởm Ba Đình
Hôm qua đảng chửi tận tình
Bữa nay đảng lại cung nghinh đón mời

Xưa, xoen xoét chửi người đĩ điếm
Lũ côn đồ, theo liếm ngoại bang
Nay ai là kẻ điếm đàng ?
Ngậm đô la Mỹ, đảng đang liếm gì ???

Ngôn ngữ đảng nói thì đạo đức
Nhưng hành vi phản phúc, đảo điên
Nghe đây, Tị Nạn, Vượt Biên
Không là đối tượng đảng viên: Vịt Kìu !!!

Ngô Minh Hằng

***

Chúng Tôi Không Là Việt Kiều..."Xin đừng ăn có, nhận bừa" ***

Năm ngoái, một cô du sinh Việt Nam theo học chương trình tiến sĩ ở Hoa Kỳ phỏng vấn tôi cho luận án của cô ấy với đề tài: Cách nào để chính quyền Việt Nam đến với Việt kiều ở Mỹ.

“Trước hết hãy ngưng gọi chúng tôi là Việt kiều,” tôi trả lời.

Thấy cô ấy lúng túng, tôi giải thích: “Chúng tôi là công dân Mỹ gốc Việt, không phải công dân của Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.”

Chính quyền Việt Nam muốn xem người Việt ở hải ngoại là công dân Việt mang “hộ chiếu” nước ngoài.

Cứ xem thái độ của Ông Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang của họ thì rõ. Khi gặp Tổng Thống Mỹ Barack Obama ở Toà Bạch Ốc hồi tháng 7 năm ngoái, Ông Sang cảm ơn chính phủ Mỹ đã chăm lo cho các người Việt ở Hoa Kỳ. Đây là lời cám ơn không đúng cương vị. Chính phủ Mỹ lo cho dân Mỹ là việc đương nhiên; hà cớ gì Ông Sang cảm ơn nếu không là muốn nhận vơ chúng tôi là dân của ông ấy?

Nhận vơ như vậy không ổn, vì nhiều lý do.

Trước hết, rất nhiều người chưa hề một ngày là công dân của nhà nước cộng sản Việt Nam: những người ngoài Bắc di cư vào Nam trước khi đảng cộng sản lập ra Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, và những người trong Nam bỏ nước ra đi trước khi đảng cộng sản ấy xâm chiếm miền Nam.

Kế đến là những người bỏ nước đi tị nạn. Theo định nghĩa của Liên Hiệp Quốc, tị nạn có nghĩa từ bỏ sự bảo vệ của chế độ cầm quyền ở quốc gia nguyên quán. Theo nguyên tắc này, khi chúng ta đang xin hay còn mang quy chế tị nạn mà đặt chân về Việt Nam, dù chỉ để thăm gia đình, thì xem như tự đặt mình trở lại dưới sự bảo vệ của chế độ cầm quyền và sẽ tự động mất tư cách tị nạn. Pháp áp dụng đúng nguyên tắc này trong khi một số quốc gia khác thì nhân nhượng hơn.

Dù không thuộc các thành phần trên, một khi giơ tay tuyên thệ nhập quốc tịch Hoa Kỳ, mỗi người trong chúng tôi đã chính thức từ bỏ quốc tịch Việt Nam. Trước luật pháp Hoa Kỳ, chúng tôi là công dân Mỹ chứ không là công dân của Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Cô sinh viên tiến sĩ xem chừng hiểu ra câu trả lời: “Chúng tôi không là Việt kiều. Chúng tôi là người Mỹ gốc Việt,.”

Tôi giải thích thêm: “Cái gốc Việt ấy cho phép chúng tôi lên tiếng về các vi phạm nhân quyền và một số vấn đế khác nữa ở Việt Nam. Chúng tôi có thân nhân bị đàn áp. Chúng tôi có tài sản bị cưỡng chiếm. Đó là những vấn đề quyền lợi của công dân Mỹ, khi bị xâm phạm thì chính quyền Mỹ có nhiệm vụ can thiệp. Hơn nữa, chúng tôi có sự hiểu biết sâu sắc về hiện tình xã hội Việt Nam để giúp cho sự can thiệp ấy đạt hiệu quả.”

Nói đi thì cũng phải nói lại. Khi nhà nước cộng sản Việt Nam nhận vơ thì lỗi của họ chỉ có phân nửa. Phân nửa còn lại là lỗi của chúng ta.

Gần đây, cộng đồng Việt ở vùng Hoa Thịnh Đốn xôn xao về cuộc phỏng vấn video của một người Việt bị chặn ở phi trường, không được nhập cảnh, khi về thăm nhà ở Việt Nam. Cuộc tranh luận đã bỏ sót một yếu tố quan trọng: Cả hai phía của cuộc tranh luận đứng trên cương vị Việt kiều hay trên cương vị công dân Mỹ?

Khi công dân Mỹ bị gây khó dễ ở phi trường, thì người ấy dứt khoát đòi liên lạc với toà lãnh sự Mỹ ở Việt Nam; nếu bị công an câu lưu “làm việc” thì người ấy tuyệt nhiên không hợp tác cho đến khi đã nói chuyện được với toà lãnh sự Mỹ; nếu bị tống tiền, chèn ép bởi giới chức chính quyền Việt Nam thì cũng báo ngay cho toà lãnh sự Mỹ. Khi về lại Hoa Kỳ thì nạn nhân phải báo động ngay với Bộ Ngoại Giao.

Chính quyền Mỹ có nhiệm vụ bảo vệ công dân Mỹ. Khi nhận được nhiều báo cáo từ các công dân Mỹ bị sách nhiễu, thì chính quyền Mỹ sẽ phải đặt vấn đề với phía Việt Nam.

Nhà nước Việt Nam có dám đối xử tệ với những công dân Mỹ khác đâu, mà chỉ sách nhiễu người Mỹ gốc Việt. Chẳng qua chúng ta cho phép họ làm vậy. Lỗi ấy là của chúng ta.

Thành ra, muốn khẳng định “chúng tôi không là Việt kiều” với nhà nước Việt Nam thì trước hết chúng ta phải tự nhủ và nhắc nhở lẫn nhau: “Chúng ta không là Việt kiều”. Khi người người trong chúng ta ý thức điều này và hành xử đúng cương vị thìnhà nước Việt Nam sẽ phải thay đổi theo. Tôi tin là vậy.

TS Nguyễn Đình Thắng
          
Hình đại diện
thiên thanh
Bài viết: 1352
Ngày tham gia: Thứ năm 14/05/15 11:49
Nơi ở: Phố Cổ

Re: Thơ thời sự ..

Bài viết bởi thiên thanh »

          
          
Chuyện lạ Việt Nam


Cái xứ gì đâu thiệt lạ kỳ
Đèn xanh cũng chạy, đỏ cũng đi
Dân không phương kế đành phải ở
Cột đèn không cẳng cũng muốn ... đi

Cái xứ gì đâu thật lạ đời
Bị bắt bỏ tù dễ như chơi
Nhà đất lãnh đạo tịch thâu cả
Kiện thưa chẳng được, chỉ than trời

Cái xứ gì đâu chán gớm ghê
Thịt thà lãnh đạo đớp ê hề
Thằng dân rau cỏ và khoai sắn
Ăn để mà sống, chẳng dám chê

Cái xứ gì đâu lạ ghê ta
Con cái lãnh đạo diện luạ là
Dân đen trên rách, dưới cũng rách
Mặc quần ló cả cáo hồ ra

Cái xứ gì đâu thật lạ lùng
Bảo rằng cộng sản là cuả chung
Thế mà lãnh đạo tiền đầy túi
Dân đen đồng lẻ chẳng đủ dùng

Cái xứ gì đâu ngán làm sao
Lãnh đạo phương phi mặt hồng hào
Dân đen khô đét như que củi
Rõ thật xứ gì chán biết bao

Cái xứ gì đâu nghĩ ngán thầm
Bị Tàu xâm lấn cứ lặng câm
Không khéo thì dăm ba năm nữa
Xì xồ "ngộ, nị" phải phát âm

Cái xứ gì đâu lạ lắm đây
Sát nhân, trộm cướp cả một bầy
Thế mà lại gọi là "lãnh đạo"
Ăn trên, ngồi trước khoẻ phây phây

Cái xứ gì đâu có loại tiền
Toàn là bạc triệu xài liên miên
Cứ ngỡ toàn dân là triệu phú
Nào hay đói khổ vẫn còn nguyên

Cái thứ gì đâu lạ quá trời
Áo quần trút bỏ đứng khơi khơi
Chỉ mong lấy được chồng Hàn quốc
Còn chuyện ân tình, chuyện dở hơi

Cái xứ gì đâu thấy nực cười
Kiếp chó xem ra giống kiếp người
Tự Do, Dân Chủ tìm chẳng thấy
Nhân Quyền đi kiếm đỏ con ngươi

Cái xứ gì đâu có lắm bằng
Lãnh đạo tên nào cũng Ba Tăng
Tiến Sĩ quơ tay vơ cả nắm
Thế mà gặp chuyện chỉ nhăn răng

Cái xứ gì đâu thật lạ lùng
Lãnh đạo hách dịch, phán lung tung
Giặc Tàu chiếm đất thì cúi mặt
Bán nước, hại dân nhục vô cùng

Cái xứ gì đâu lạ lắm thôi
Khúc ruột ngàn dậm ở xa xôi
Xênh xang áo gấm về quê cũ
Ăn chơi hưởng thụ chuyện suy đồi

Chỉ có xứ này mới thế thôi
Cộng Sản đầy đoạ đã lâu rồi
Đứng lên lật đổ loài bán nước
Cờ Vàng, dân Việt mới yên thôi.


Không biết tác giả
          
Trả lời

Quay về “Việt Nam”