Trang 4/4
Re: Truyện ngắn 100 chữ
Đã gửi: Thứ bảy 08/04/17 15:19
bởi thiên thanh
Ngây thơ
Cả nhà rộn ràng chuẩn bị đưa dâu.
Bé Na hí hửng, mừng. Mỗi mẹ na là không vui, chị cứ bần thần: không biết ngày mai con mình ra sao? Từ lúc lọt lòng tới giờ, nó chưa rời chị đêm nào, đêm nay...
Chị giấu giọt nước mắt sau khăn voan.
Mọi người giục chị: - Xe nhà trai tới!
Chị ôm Na: "Tối nay con ngủ với bà, ngoan nhé!"
Na nũng nịu: "Không, con ngủ với mẹ à... làm cô dâu xong, tối mẹ về với con...”.
Chị nát cả ruột gan, bước lên xe hoa.
Re: Truyện ngắn 100 chữ
Đã gửi: Thứ bảy 08/04/17 15:23
bởi thiên thanh
Người dưng
Nhà chỉ một mẹ một con.
Con gái lấy chồng, bà bắt rể. Khi cháu ngoại lên bốn, con gái lâm bạo bệnh mà chết, bà coi rể như con trai.
Nó đi bước nữa... Những đứa cháu lần lượt ra đời. Thêm người thêm việc, cũng một tay bà lo toan. Nó tính mướn người đờ đần cho bà.
... Trong giấc trưa chập chờn bên nôi cháu, bà nghe tiếng “con dâu”. Bây giờ mướn người đâu có dễ, công xá đâu có rẻ. Bà là gì của anh mà anh xót?
Bà lắng nghe, nó nói gì... Không! Chỉ có tiếng mưa...
Re: Truyện ngắn 100 chữ
Đã gửi: Thứ năm 08/06/17 12:37
bởi Bạch Vân
-
BA
Xưa, nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.
Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghỉ cho khỏe.
Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi.
Nguyên Duy
GỪNG CAY MUỐI MẶN
Nắm tay tôi, anh âu yếm: “Nếu như sau này anh làm ăn thất bại, và chỉ có gừng với muối để nuôi em, em có bỏ anh không?”
Tôi cười. Lẽ nào có chuyện đó đâu anh.
Gia đình tôi phá sản. Mỗi người ly tán một nơi.
Một ngày mưa. Anh nói không thể mang lại hạnh phúc cho tôi. Anh có nhiều điều khổ tâm và khó nói…Tôi cười.
Tôi vẫn một mình đi giữa cuộc đời. Anh ơi gừng cay muối mặn là đây?
GIA ĐÌNH
Gia đình tôi những mười anh chị em. Nhà nghèo, bữa ăn chỉ là cá kho khô quẹt hay rau luộc chấm mắm sả nhưng cả gia đình xúm lại ăn vui lắm. Má cấm không cho ai ăn tô, dĩa sợ sau này anh em tứ tán.
Thời gian trôi, anh em tôi lần lượt có gia đình riêng. Vì công việc làm ăn, mỗi người ở một nơi. Ba mất. Má đã già. Gia đình thưa tiếng cười.
Ngày Tết, má chờ hoài: " Con Hai, thằng Ba, con Tám... ". Tay già lóng cóng dọn đủ 10 cái chén chờ con...
Trần Thị Út
KHÓC
Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.
Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.
Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói:
- Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh.
Bùi Phương Mai
ĐÁNH ĐỔI
Chị yêu anh vì vẻ lãng mạn và coi thường vật chật. Chị xa anh cũng vì lẽ đó. Nhân chứng của cuộc tình là chiếc xe đạp, nó chở đầy kỷ niệm của một thời yêu nhau.
Mười năm xa cách, anh lao vào cuộc mưu sinh và có một gia sản ít ai bằng.
Tình cờ anh gặp chị tại nhà, nhìn thấy chiếc xe đạp ngày xưa, chị hỏi: anh còn giữ nó? Anh nghẹn ngào: anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa.
Song Vũ
Nguồn:http://diary.lifeme.net
Re: Truyện ngắn 100 chữ
Đã gửi: Thứ sáu 30/06/17 15:36
bởi thiên thanh
Bố lau chùi chiếc xe đạp cũ cho bóng loáng, tra dầu mỡ, sửa sên xích lại thật ngon lành. Tôi thắc mắt: Bố đi đâu mà chuẩn bị kỹ thế. Bố nháy mắt: Bí mật.
Ngày tôi nhập học, bố trao cho tôi chiếc xe bảo: Con mang lên đó mà dùng, trên thành phố đường xa, đi bộ thì mệt làm sao mà có sức học.
Tôi ngỡ ngàng: Vậy còn bố, bố cũng phải đi làm mà.
Bố đi bộ được, giờ có tuổi đi bộ cho khỏe chân, thể dục luôn. Con lo học cho giỏi là bố mừng.
Tôi chợt nghĩ đến bố tôi, đội chiếc mũ cối màu xanh và cái áo đã sờn vai, đi bộ dưới con đường làng đầy nắng.
(lụm lụm)
Re: Truyện ngắn 100 chữ
Đã gửi: Thứ sáu 30/06/17 15:41
bởi thiên thanh
Ăn cá
Hai con cá chiên béo ụ choán gần hết cái dĩa.
Cô em dâu ngồi tỉ mẩn gỡ từng cái xương cho con trai.
– Ôi trời! 17 -18 tuổi, cao hơn mẹ cái đầu rồi mà còn vậy sao!?
– Chứ mẹ mua cá gì ốm nhách sao con ăn!
Cậu em tôi thở dài
– Chỉ tại mẹ nó thôi! Nhớ ngày xưa tụi mình…
Ừ! Ngày xưa hôm nào mẹ cũng mua được chén tép mòng hay mớ cá lòng tong là bữa cơm của mấy mẹ con rôm rả hẳn lên!
Nghi Huyền
(nguồn: Kiến thức ngày nay số 480)
Re: Truyện ngắn 100 chữ
Đã gửi: Thứ sáu 30/06/17 15:49
bởi thiên thanh
Bếp quê
Thuở ở quê, đi học về thấy khói đùn trên từng nóc nhà xóm nhỏ.
Mẹ ngồi thổi lửa, đưa tay vần hủ dưa chua vào góc bếp, khói bay làm cay đôi mắt. Hỏi mẹ, mẹ nói để dành mưa dông chớp bể.
Cha gánh rạ ngoài đồng về chất thành cây. Hỏi cha, cha bảo: Để dành nhóm lửa cho ấm trời mùa đông. Mẹ qua đời, cha không còn, tôi lấy vợ, lên phố.
Mỗi khi mùa mưa dông về, tôi vẫn còn nghe mũi minh cay cay mùi khói bếp rơm đồng.
Nguyễn Tấn On
(nguồn: Kiến thức ngày nay số 442)
Re: Truyện ngắn 100 chữ
Đã gửi: Chủ nhật 03/12/17 07:45
bởi Bạch Vân
-
Bà nội lên thành phố thăm cháu.
Tay xách nách mang những nào là cây với trái quê nhà. Bọn trẻ ùa đến túi tít vây quanh bà “ "Cái gì đây nội?”. “À, cái quạt, làm bằng mo cau đó”. Mẹ phì cười “Ở đây có quạt điện, cả máy điều hoà, me mang cái đó làm gì cho vướng?”.
Đêm hè trời oi.Thành phố bỗng nhiên mất điện. Ba cau có, còn mẹ lầm bầm đi thắp nến. Bà khẽ gọi “Các cháu lại đây với nội”. Lấy chiếc quạt mo ra, vừa quạt bà vừa nói: “Gió quê nội đó, mát không các cháu?”.
Thủa bé tôi luôn luôn chờ đợi ngày thứ bảy.
Vì đó là ngáy ba tôi thường đưa cả nhà đi ăn tối, đi xem phim. Đến tuổi dậy thì, ngày thứ bảy càng đáng yêu hơn vì đó là ngày tôi đến nơi hẹn người yêu . Khi lập gia đình, tôi cũng mong ngày thứ bảy để được nghỉ việc, được giặt ủi quần áo, dọn dẹp nhà cửa. . .Và bây giờ tôi sợ ngày thứ bảy!Đó là ngày chồng tôi họp bạn nhậu, con tôi hẹn với người yêu, tôi hoàn toàn cô đơn.
Con ở Đức về, giàu có, đón mẹ ra nuôi
Con dâu hồ hởi, cơm quà cho mẹ chu đáo. Giường mẹ màn mới, quạt riêng.
Mẹ như vàng.
Chồng biếu mẹ mọi thứ. Thương mẹ, anh hay gần, trò chuyện, lại gửi quà về quê. Vợ nhìn xoi mói. Bữa ăn thiếu đậm đà. Tối đến màn chẳng mắc. Lạnh nhạt . . .
Mẹ thành bạc.
Mẹ ốm, nằm một chỗ, khó ăn, khó ngủ, ho. . .Chồng chăm mẹ. Một mình vất vả mọi việc, vợ bực bội và lạnh lùng: “xem thế nào, đưa mẹ về quê. . .”
Mẹ thành rác vứt bờ tre
Đi Hay Ở
Ngày tôi bị phát hiện ngoại tình, vợ chỉ hỏi lạnh lùng có 3 từ: “ Đi hay ở?”. Sự bình tĩnh đáng sợ của vợ làm tôi gai cả chân tay. Hai đứa con nhỏ chưa hiểu chuyện, cứ quấn quýt ôm lấy cổ, đòi bế bồng, khiến tôi cảm giác tội lỗi đến nghẹt thở. Vợ tới giằng chúng lại và cố không lên cao giọng: “Anh mất cái quyền được chúng yêu thương rồi!”. Giật mình hoảng hốt. Ngay lập tức, tôi trả lời: “Ở”...
Cái Gì Hư Thì Sửa Nó
Phóng viên hỏi một cặp vợ chồng già:
- Sao ông bà có thể chung sống với nhau 85 năm hay vậy..?
Bà cụ móm mém cười hiền hậu, trả lời:
- Chúng tôi được sinh ra trong cái thời mà nếu cái gì đó bị hư chúng tôi sẽ sửa nó, chứ không vứt nó đi... Nên hạnh phúc chúng tôi vẫn luôn giữ mãi được cho đến tận bây giờ.
Quà Của Ngoại
Từ quê, ngoại mang thùng mì lên thăm tôi. Tôi cười nói: "Mì ở đâu mà không có, ngoại mang lên đây làm gì?".
Mắt ngoại đỏ. Ngoại nghèo, lòng ngoại chỉ có bấy nhiêu.
Cuối tháng. Tiền đến muộn, mượn bạn bè không có. Bụng cồn cào, trong đầu cứ nghỉ miên man: không biết tìm đâu ra tiền để sống, chắc đành tạm biệt cái quần mới mua hôm Tết. Bất chợt, một tia sáng trong đầu lóe lên: Vẫn còn"quà của ngoại".
Quay lưng, gật đầu
Ngày ấy, ông bà nội phản đối ba mẹ tôi với lý do của người lớn không ai hiểu được . . .
Ba đã từ bỏ mọi thứ để nhận lấy cái gật đầu của mẹ . . . Rồi anh chị tôi ra đời . . .
Chỉ còn một tháng nữa, tôi cất tiếng chào đời. Và cũng với lí do của người lớn ba quay lưng với mẹ, từ bỏ gia đình. Mẹ cũng gật đầu . Vành nôi tôi chông chênh từ đó …
Hai mươi năm, cuộc sống cứ tiếp diễn …Ba mẹ anh đã phản đối với những lý do của người lớn không ai hiểu được. Hôm qua anh quay lưng và tôi cũng gật đầu. Hạnh phúc? ….khổ đau?..
Nguồn:http://www.maxreading.com
Re: Truyện ngắn 100 chữ
Đã gửi: Thứ bảy 09/05/20 19:51
bởi Bạch Vân
-
NGOẠI
(Đây là truyện ngắn đầu tiên mình được đăng và cũng là bài đầu tiên được đăng báo ngày 21.3.2007)
Nó luôn khó chịu, cho Ngoại lẩm cẩm: mở nước to, Ngoại nhắc; ra ngoài, Ngoại tắt quạt ngay. Có lần nó gắt: “Ngoại già rồi, lo nhiều chi cho mệt!”. Ngoại nghe. Thở dài, sườn sượt.
Ngoại về quê. Nó mặc sức “tung hoành”. Cuối tháng, món lương công nhân ít ỏi vơi quá nửa vì phí điện nước, ba mẹ mắng nó tả tơi.
Tối về, biết chuyện, Ngoại lụm cụm lần giở gói tiền chắt chiu, bọc mấy lớp giấy báo, đưa mẹ . “Con cầm lấy. Má già rồi, cần gì đâu…”. Nó nghe. Òa khóc.
BÁNH GAI CỦA MẸ
Mẹ, lặn lội từ quê lên phố thăm thằng Út trọ học. Giỏ bánh gai theo mẹ khệ nệ đường xa để con “ăn cho đỡ nhớ quê”. Con mừng qua quýt, chau mày thật khẽ. Mẹ đâu biết giờ con thích cà phê, thuốc lá hơn.
Mẹ về. Giỏ bánh vẫn buồn thiu nằm trong góc nhà. Sực nhớ, con quơ vội mang qua phòng thằng bạn đồng hương: “Ăn lấy thảo mày!”. Thằng bạn cảm động, rơm rớm: “Hồi mẹ tau còn sống cũng hay làm thức quà này cho tau…Mày sướng thật!”
Con, chợt bàng hoàng…Ngày xưa, ai đã từng ước suốt đời được ăn bánh gai của mẹ?
***
HỌC BỔNG
Nó vừa lãnh học bổng. Hơn một triệu. Mấy thằng bạn “chí cốt” rủ nó đi ăn mừng chiến thắng. “Ừ, thì đi!”.
Tăng một rồi đến tăng hai. Hết lít đế đến két bia. Đứa này a-lô rủ rê đứa nọ. Tụi nó rỉ tai nhau: “Lo gì, chầu này có người khao!”. Nó ngất ngư, hùng hổ: “ Dô trăm phần trăm nào tụi bay!”
Sáng tỉnh dậy mò trong túi cái hóa đơn khuya qua: gần chín trăm. Tiếng mẹ rơm rớm qua điện thoại chợt ùa về: “ Con để dành mà học anh văn!”. Tự dưng miệng nó khô đắng, mặn chát.
***
NGƯỜI Ở
Lặn lội từ quê lên phố nuôi con dâu sanh nở, bà chỉ việc chăm cháu, chuyện nhà cửa đã có người ở lo tất. Con Tí, mới mười lăm, giọng quê đặc sệt, còm nhom, đen đúa, lương tháng chỉ tám trăm mà hết giặt đồ, nấu cơm lại quét nhà, khóa cổng…
Sang năm, thằng bé được gửi vào nhà trẻ. Viện cớ ít việc, bà chủ cho con Tí nghỉ làm. Ông chủ năn nỉ mẹ ở lại lo giúp việc nhà. Thương cháu, không nỡ về, bà lão bảy mươi hàng ngày lủi thủi một mình trong căn nhà rộng, lại giặt đồ, nấu cơm, quét nhà, khóa cổng…
***
CÁI TI VI CŨ CỦA NỘI
Hồi xưa, nhà nghèo, nội tằn tiện mua ti vi để: “Chị em mày coi Những bông hoa nhỏ!”. Tối nào ông cháu cũng quây quần bên cái ti vi trắng đen cà tàng chốc chốc lại “nhíu” hình thành một sọc ngang. Ngay lập tức, nội đứng dậy đập cái “bốp” lên nóc cho màn hình giãn ra trong tiếng cười khanh khách của lũ cháu.
Lớn lên, chúng tôi mê mẩn ti vi màu, đầu đĩa, vi tính,… quên mất nội vẫn lủi thủi cùng cái ti vi cũ – giờ có đập mấy cũng không lên hình nữa.
Nội mất. Cái ti vi cũ bị mang ra bán ve chai. Khi bà đồng nát đập cái “bốp” phủi bụi, tự nhiên chúng tôi giật mình… Không bán nữa, chị em tôi lẳng lặng bê nó vào phòng nội.
***
LỜI NÓI DỐI
Hồi bé, nó là con út nên nghịch nhất nhà. Có lần đá trái banh vỡ lọ hoa quý của mẹ, nó nói dối là con mèo nhảy lên bàn. Mẹ không nói gì, lặng lẽ thu dọn những mảnh vỡ tung tóe dưới sàn…
Lớn lên, nó tụ tập bạn bè đàn đúm, nhậu nhẹt. Thua độ đá banh, nó bán chiếc xe máy, nói dối mẹ là bị mất cắp. Mẹ thở dài, lụi cụi lấy món tiền tiết kiệm chắt chiu mua xe mới cho nó đi làm.
Mẹ bệnh, nói với nó chỉ là cảm xoàng rồi sẽ khỏi ngay. Nó vô tâm, ngó ngàng qua loa. Ba tháng sau, cầm trong tay giấy chẩn đoán ung thu thời kỳ cuối của mẹ, nó nhìn lên bàn thờ, lòng tan nát…
***
NGỐC
Ngày xưa, khi yêu nhau, anh thường so sánh cô với những người con gái khác. Cô hay cười, hiền dịu và đảm đang nhưng không sắc sảo, khéo ăn khéo nói. Mỗi lần cô làm điều gì vụng về, anh thường trách: “Em ngốc quá!”. Cô chỉ cười buồn. Sau hai năm, anh chia tay vì nghĩ cô không xứng với mình.
Mười năm sau, trong buổi tiệc mừng giám đốc mới nhậm chức, anh bàng hoàng khi ông giới thiệu bà nhà: “ Đây là người đã luôn chung vai sát cánh, ủng hộ tôi…!”. Là cô. Vẫn với nụ cười dịu hiền. Anh rùng mình nghĩ đến người vợ “khôn ngoan” mình chọn, giờ đang kịch liệt đòi phân chia tài sản để ly hôn. Chợt cay đắng: ai mới đúng là kẻ ngốc?
***
SỰ LỰA CHỌN
Ngày ba mẹ ra tòa, nó đau đớn chứng kiến hai người lạnh lùng kể tội nhau và kịch liệt phân chia tài sản. Khi tòa hỏi, nó nhòa lệ không biết chọn sống cùng ai…
…Nó bắt đầu cuộc sống bụi đời. Nó lao vào những vũ điệu điên cuồng, những chuyến đua xe tử thần. Rồi nó nghiện. Những cơn đói thuốc vật vã nó ngày và đêm…
Ngày ra tòa vì tội cướp của, nó chỉ còn đếm cuộc sống từng tháng. Lúc tòa tuyên án, ba mẹ nó khóc ngất. Vậy mà lạ chưa? Mắt nó vẫn ráo hoảnh dù lòng đau đớn: giá mà giờ nó có một sự lựa chọn…
***
ĐÔI DÉP CỦA BA
Nghề làm giày của ba được truyền từ đời ông nội. Ngày ngày, tháng tháng ba cặm cụi đo chân làm giày cho người ta mà đôi dép ba lại cũ mòn. Nhiều lần, con thấy ba tỉ mẩn may lại quai dép đứt mà xót xa.
Con vào đại học, những khi ba lên thăm vẫn đôi dép cũ sờn đế. Con bảo ba đóng đôi mới, ba chỉ cười xòa: “Còn mang được!”.
Giờ con đi làm, có tiền muốn mua cho ba đôi dép khác thì ba đã không còn. Mỗi lần mang một đôi giày mới là con lại nhớ đôi dép cũ của ba giờ quạnh hiu nơi xó nhà. Mắt bỗng cay xè…Thuơng ba quá. Ba ơi!
***
BÁNH TRUNG THU
Ngày nhỏ, nhà nghèo. Mỗi lần trung thu, nó thường nhịn thèm nhìn qua các khung kính bày la liệt bánh đủ loại. Nó chỉ mong rằm chóng qua để được mẹ mua cho những phong bánh ế. Mà sao ngon lạ! Mẹ không ăn, chỉ nhìn nó cắn vội từng miếng bánh, mỉm cười hạnh phúc. Nó thầm nhủ lớn lên sẽ mua thật nhiều bánh ngon cho mẹ.
Ra trường, đi làm, trung thu đến, nó tất bật với những hộp bánh “xịn” biếu sếp, trưởng phòng… Nó đâu nhớ ở nhà, mẹ vẫn vò võ bên phong bánh nhỏ chờ nó về. Trăng vằng vặc trên cao. Có mảnh trăng vô tình lạc vào khóe mắt mẹ, long lanh.
***
CÁI TÁT
“Chúng ta ly dị đi!”, anh dằn mạnh tờ giấy đã soạn sẵn xuống bàn. Cô tưởng chừng đất dưới chân mình rạn vỡ. Đổ phịch như một bức tượng, cô ôm lấy mặt, nức nở.
Ngày trước, cô và anh yêu nhau bất chấp gia đình hai bên cực lực phản đối. Ngày cô đưa anh về xin phép ba má, ba giận dữ tát cô một cái. Sao lúc đó cô không hề thấy đau?
Rồi hai người cũng nhất quyết lấy nhau. Sau ba năm, anh có nhân tình. Giờ một lời nói của anh khiến cô đau gấp vạn lần cái tát năm xưa.
***
CÂM
Ngày xưa, nó khoái nhất, bà câm đến mua hàng. Nó nhại từng tiếng ú ớ đứt quãng, từng cái khua tay, cố tình lấy nhầm đồ cho đến khi bà toát mồ hôi hột, hai mắt đỏ ngầu, dẫm chân đành đạch…Đến một ngày, người ta vu bà ăn cắp quả trứng, mọi cách giải thích đều vô hiệu, bà câm lên máu mà chết. Nó hối hận chuyện cũ, buồn mất cả tháng.
Lớn lên, đi làm nó bị công ty chèn ép, mọi ý kiến đề đạt đều bị gạt bỏ dù nó cố gắng giải thích. Hai mắt ngấn nước, nó bỗng nhớ đến hình ảnh bà câm khi xưa: hai mắt đỏ ngầu, dẫm chân đành đạch. Lần đầu tiên trong đời, nó thấy nhẹ lòng vì cái chết của bà câm.
***
CHIẾC GHẾ TRỐNG
Phóng vội lên xe buýt, nó loay hoay tìm chỗ ngồi. Hai hàng ghế đã đan kín người….A, còn một chỗ trống ngay cửa vào, nó liền chạy lên.Bỗng anh soát vé ngăn lại: “Không được, có người rồi!”. Nó bực bội, rủa thầm: “Cái đồ hắc ám!”.
Xe trờ tới trạm kế tiếp. Một bác trung niên chống đôi nạng gỗ, khập khiễng leo lên.Anh soát vé vội chạy lại đỡ, tíu tít: “Ghế này, chú ngồi đây!”. “Làm phiền cậu quá, ngày nào cũng vậy…”. Anh chỉ cười, xua tay.Nó ngẩn người, thì ra…Khoảng trống đã được lấp đầy bởi tình yêu thương.
***
XA QUÊ
Lên đại học, tiếp xúc với bạn bè trên khắp mọi miền đất nước nên chỉ một thời gian ngắn tôi đã phân biệt được dễ dàng giọng nói của từng vùng : Bắc, Trung, Nam. Trừ Lan. Cô nói một giọng lạ, lơ lớ.
“Bạn quê ở đâu?”. “Quảng Ngãi”. “Thế sao…?”. Thấy tôi ngạc nhiên, hiểu ý, cô vô tư cười bảo: “Vô đây không đổi giọng, mua bán người ta không hiểu, phiền lắm. Đâu quen đó thôi mà!”.
Bất giác tôi thấy nhói lòng. Chúng tôi xa quê chưa đầy một tháng…
***
CƠN MƯA
Sài Gòn, mưa bất chợt. Nép vội vào một mái hiên, nó nhớ ngày trước, mỗi độ giao mùa, mẹ luôn dúi cho nó chiếc áo mưa những khi ra ngoài. Giờ nó vẫn đuểnh đoảng như xưa nhưng mẹ đâu còn cạnh bên để lo âu, chăm sóc. Nó chạnh lòng…
Chợt, nó thấy túi xách cồm cộm. Trời! Một chiếc áo mưa cùng mẩu giấy nhỏ xíu: “Đồ hậu đậu, mau lên cho kịp giờ dạy..”. Nét chữ của nhỏ bạn cùng phòng.
Bất giác nó đưa tay lên quệt giọt mưa vừa bắn vào mắt, cay cay mà lòng sao ấm áp lạ…
***
CON NHÀ NGHÈO
Ngày đầu tiên đi học về, cu Tí tíu tít kể chuyện trường lớp. Mọi thứ đều quá mới mẻ với chú bé mới lên sáu. Tí hồn nhiên: “Cô giáo bảo nhà ai khó khăn thì giơ tay lên”.“Rồi sao con?” – mắt mẹ thoáng long lanh. “Bạn Ti không có mẹ, tội nghiệp lắm…” Rồi thằng bé huyên thuyên kể về người bạn mới.
Nói chán, nó nũng nịu dụi đầu vào lòng mẹ ngủ thiếp đi. Mẹ ôm con trong tay, nhìn lên bàn thờ ba nó, ánh mắt xa xăm nhìn ra màn mưa trắng xóa…
Tí vẫn say ngủ, đâu biết mưa phủ kín đường ra chợ chiều của mẹ.
***
MƯA
Mưa bong bóng. Trước cổng trường, hai đứa bé lem luốc, quỳ sụp, đội màn mưa. Ánh mắt van lơn, ướt át.
Nhiều người thương hại. Những tờ năm trăm, một ngàn thi nhau rơi xuống chiếc nón tả tơi.
Tạnh mưa, bọn trẻ cũng biến mất . Như bong bóng. Và chẳng ai nhớ đến chúng nữa.
Có ai biết? Tối đó, trong căn nhà ổ chuột, một gã mắt sẹo giật phắt chiếc nón rách., nhanh nhảu đếm..“Đ.mẹ, sao ít vậy?”. Gã quất túi bụi. Hai đứa bé vùng chạy ra ngoài. Hòa vào đêm mưa…
***
CÚ NGÃ
Ngày xưa khi ba tập cho con chạy xe đạp, cú ngã đầu tiên khiến ngón chân con bật máu. Con khóc thét, ngồi lì dưới đất không chịu đứng dậy, nhìn ba van lơn. Nhưng lúc ấy, ba đã nghiêm khắc bảo con hãy tự đứng lên. Con vùng vằng cà nhắc bước đi, rồi giận ba hết mấy ngày trời.
Lớn lên, con vào đời, va vấp nhiều, thất bại không ít. Nhưng mỗi khi gục ngã bởi những nỗi đau tưởng chừng không gượng dậy nổi, con lại nhớ ánh mắt nghiêm khắc ngày xưa của ba, rồi chợt hiểu… Con lại mím môi, tự nhủ lòng: hãy đứng lên, và đi tiếp.
***
ÔNG VÀ CHÁU
“Bánh bao đi, mấy cô cậu ơi!” Ông lão đon đả mời. Mùi bánh nóng, thơm phức réo sôi bao tử của những “cô cậu” ghiền “mạng”. Tụi nó mua không ngớt. Ông vui vẻ mang đến tận nơi, lòng khấp khởi mừng. Từ ngày xóm này đua nhau mở tiệm “in-tơ-nét”, ông cũng có dư chút đỉnh lo cho cháu. Tội nghiệp, thằng nhỏ siêng học, dạo này hốc hác hẳn. Tối nay nó lại đi học thêm…
Chợt, ông thoáng thấy một dáng hình quen thuộc… “Trời ơi, Út!”.Thằnng nhỏ quay lại. Sững người. Chiếc bánh trên tay ông run rẩy, rơi xuống đất.
***
NGỌC VÂN
Nguồn:https://nguyenngocvan1988.wordpress.com
Re: Truyện ngắn 100 chữ
Đã gửi: Thứ hai 28/06/21 20:38
bởi Bạch Vân